- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Công Tử Sờ Sợ
- Chương 2
Công Tử Sờ Sợ
Chương 2
"Đại thúc tốt bụng, thì ra tên ác tặc Hoàng Phủ Thiếu Phàm kia là ngươi, nhìn không giống lắm nha!" Có loại cảm giác thân thiết như "Tha hương gặp lại bạn cũ", thiếu nữ áo tím nhảy bật người đi tới bên mép giường nhìn thẳng về phía hắn, chiếc lục lạc bên người cũng đinh đinh đang đang vang lên.
Đại thúc? Hắn không ngờ lại bị gọi là đại thúc rồi! Nếu là đứa bé con 3, 4 tuổi gọi hắn một tiếng đại thúc thì thôi, cố tình lại là một thiếu nữ cứ kêu hắn là đại thúc hoài, này... này... tâm trạng thật đúng là không biết nên hình dung thế nào? Hắn hẳn là không già như vậy chứ!
Có một loại cảm giác cổ quái, tròng mắt đen trong trẻo của Hoàng Phủ Thiếu Phàm chớp động thêm mấy phần cảnh giác, song vẻ mặt lại không chút gợn sóng, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu cô nương, xa cách lâu ngày gặp lại, không biết tôn tính đại danh của cô là gì? Đêm khuya viếng thăm tại hạ là vì chuyện chi?" Có thể không kinh động đến thủ vệ trong sơn trang, một đường lẻn đến tận phòng của hắn, tiểu cô nương này không phải là nhân vật đơn giản! Mà tiểu cô nương kỳ quái không biết từ đâu nhảy ra này, tìm hắn đến tột cùng là có mục đích gì?
"Cổ Đinh Đang! Đại thúc tốt bụng, tên ta là Cổ Đinh Đang, nhưng mà phụ thân luôn gọi ta là Tiểu Ngoan, lần trước trong điểm, ngươi mời ta ăn cơm, lại tốt bụng muốn giúp ta, ta coi ngươi cũng thuận mắt, cho nên đặc biệt chấp thuận ngươi có thể cũng gọi ta là Tiểu Ngoan." Khanh khách cười duyên, giống như để cho hắn gọi nhũ danh của mình là chuyện vinh quang cỡ nào vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ áo tím ----- Cổ Đinh Đang chất đầy biểu cảm đáng yêu khiến người ta nhìn mà không nhịn được buồn cười.
Thấy lúm đồng tiền không chút tâm cơ cùng với câu trả lời của nàng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm có chút dở khóc dở cười, im lặng, tự thấy không cách nào tiếp nhận nổi "Ban ân", hắn quyết định lựa chọn cách gọi hợp với lễ giáo nhất, "Đinh Đang cô nương, không biết đêm hôm cô lặn lội đến Lục Ba sơn trang tìm tại hạ đến tột cùng là vì cái gì?" Thành thật mà nói, hắn không cảm thấy địch ý của nàng, nhưng cũng không đoán ra ý đồ của nàng.
Hiếm khi thấy "Ban ân" mà không được coi trọng, Cổ Đinh Đang cũng không để ý, đôi mắt to linh động thích thú nhìn chằm chằm hắn, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy ý cười tò mò: "Đại thúc, ngươi thật sự là đại bại hoại ------ Hoàng Phủ Thiếu Phàm trong lời đồn sao?"
"Là ta!" Ngay cả khi bị nói thẳng mặt là đại bại hoại, vẻ mặt của Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẫn không dao động như cũ.
"Ai da! Người ta là nghe nói Hoàng Phủ Thiếu Phàm là một ma đầu chiếm gia sản của người khác, gian da^ʍ chị dâu của nghĩa huynh, cho nên mới đặc biệt tìm tới, nhưng mà nhìn người rõ ràng không giống một tên đại ma đầu gì cả!" Cong cái miệng xinh xắn oán trách, nàng có chút khổ não.
Chẳng lẽ ma đầu còn có tướng mạo đặc biệt sao?
Trong bụng thầm nghĩ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không khỏi bật cười, nhưng vẫn không bớt nghi ngờ: "Như vậy, cô tìm ta là vì?" Không phải cũng giống như đám nhân sĩ tự xưng là chính nghĩa kia, muốn tìm hắn đòi công đạo chứ?
"Ta muốn làm đại ma đầu mà!" Dùng sức gật đầu, nàng vẻ mặt thành khẩn, đáp án cùng với dự đoán của hắn cách xa một vạn tám nghìn dặm.
"Cô muốn làm đại ma đầu?" Khẽ ngẩn người, không thể ngờ tới nàng lại trả lời như vậy.
"Đúng vậy!" Nhớ tới ước định cùng với phụ thân, Cổ Đinh Đang cười đến cực kỳ đắc ý: "Cha ta nói đại ma đầu chính là người lợi hại nhất, ta cũng đã ước định với cha rồi, ta cũng muốn làm một đại ma đầu lợi hại nhất á!"
Cha cái kiểu gì, mà lại ước định với nữ nhi mình như vậy?
Biết được nguyên nhân, Hoàng Phủ Thiếu Phàm có chút ngạc nhiên, nhưng trong ngạc nhiên cũng có nghi ngờ: "Coi như cô muốn làm đại ma đầu, vậy thì có liên quan gì đến ta? Vì sao lại phải đêm hôm lẻn vào sơn trang tìm ta?"
"Bởi vì giang hồ đồn đại người là một tên ma đầu không bằng cầm thú, ta nghĩ nếu ta mà gϊếŧ được ngươi, đại ma đầu kia sẽ đến lượt ta làm." Dùng sức gật đầu một lần nữa, nàng tự thấy có đủ lý do.
Ạch... Đầu của nàng ta vận chuyển thế nào vậy?! Thành thật mà nói, nếu hắn thật sự chết trong tay nàng, người trên giang hồ phải khen ngợi nàng là chính nghĩa chi sĩ vì võ lâm trừ hại ấy chứ, danh hiệu đại ma đầu này nói kiểu gì cũng sẽ không tới lượt nàng ta.
Bị suy nghĩ suy luận khác người của nàng khiến cho á khẩu không nói nên lời, Hoàng Phủ Thiếu Phàm trầm mặc một lúc, quyết định vẫn không nên nhắc nhở nàng, nhưng mà có chuyện khác, hắn không thể không nhắc nhở tiểu cô nương nhìn đời chưa thấu, ngây thơ hồn nhiên này một chút.
"Đinh Đang cô nương, có câu biết người biết mặt khó biết lòng, chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài thì không thể kết luận một người thật sự xấu." Thế gian này, đám ngụy quân tử nhìn như chính nghĩa lẫm nhiên, kỳ thực không có chuyện ác nào không làm nhiều lắm, chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài thì khó mà nhận ra.
"Ý của ngươi là mặc dù nhìn ngươi không giống, nhưng thật ra thì thật sự là đồ bại hoại chiếm gia sản ngưới khác, gian da^ʍ chị dâu của nghĩa huynh?" Suy một ra ba cười nói, Cổ Đinh Đang lại trở nên hưng phấn, một lòng chỉ nghĩ muốn đánh bại hắn, tự mình soán vị ngồi lên chiếc ghế đại ma đầu.
Một trận im lặng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm đối với sự lý giải khác người cùng với hưng phấn của nàng có chút vô lực, đã không biết nên nói gì.
"Đại thúc, chúng ta đánh một trận đi! Đánh bại ngươi, ta mới có thể làm đại ma đầu nha!" Nhảy nhót không dứt, Cổ Đinh Đang cười lên khiêu chiến.
"Đing Đang cô nương, ta... A..." Lắc đầu muốn cự tuyệt, song cỗ đau nhói mới vừa nén xuống kia đột nhiên lại dâng lên, khiến hắn không tự chủ được rên lên một tiếng, khuôn mặt vốn đã không có chút huyết sắc thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy, trên trán thấm ra từng giọt mồ hôi lạnh.
"A?" Thấy vậy, Cổ Đinh Đang khẽ kêu một tiếng, cảm thấy nghi ngờ quan sát hắn một lúc lâu, bàn tay thon thon trắng nõn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy cổ tay hắn.
"Đinh Đang cô nương?" Hoàng Phủ Thiếu Phàm kinh hãi, nhẹ nhàng giãy giụa muốn rút tay.
"Đừng náo loạn!" Giọng nói dịu ngọt nhẹ trách móc không cho tránh thoát, Cổ Đinh Đang thận trọng chẩn hội một lúc mới buông tay.
"Đinh Đang cô nương, cô vô lễ!" Mày kiếm nhướn lên, hắn không thích bị người khác đυ.ng chạm, nhất là một tiểu cô nương mới chỉ gặp mặt có hai lần, quen biết không sâu, trong giọng nói có sự không vui.
"Vô lễ còn tốt hơn so với kẻ không quá ba tháng, một cước đã bước vào quan tài như ngươi!" Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc vang lên trong căn phòng, Cổ Đinh Đang cười khẽ liếc ngang, mặt mày khóe miệng đều là bội phục cùng trêu chọc. "Đại thúc, ngươi không đơn giản nha! Lấy thương thế cùng với độc trên người ngươi, người bình thường sớm đã gặp Diêm Vương rồi, mất công ngươi còn có thể chống đỡ được lâu như vậy!"
"Cô biết ta trúng độc gì?" Ánh mắt rũ xuống, che giấu sự thâm trầm chợt lóe lên rồi biến mất nơi đáy mắt, Hoàng Phủ Thiếu Phàm nổi lên sự nghi ngờ với lai lịch của nàng.
Thành thật mà nói, chỉ cần hiểu biết sơ sơ y thuật cũng có thể chẩn ra được, nhưng mà độc trong cơ thể hắn ------ thiên hạ đệ nhất kỳ độc "Hàng đêm sầu" ------- chỉ cần là nhân sĩ võ lâm, không ai là không từng nghe nói qua sự lợi hại của nó, song người chân chính có thể chẩn ra loại độc này, bấm đầu ngón tay không vượt quá mười người, mà người giải được, khắp thiên hạ cũng chỉ có một.
Mà nàng, một tiểu cô nương trẻ tuổi, vậy mà lại có thể chẩn ra được độc trên người hắn, khiến cho người ta kinh ngạc không thể không sinh lòng nghi hoặc.
"Biết, sao lại không biết chứ?" Hì hì cười một tiếng, Cổ Đinh Đang cũng không cảm thấy vậy thì có gì ghê gớm, "Chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi 『Hàng đêm sầu 』 ấy mà!"
Thứ đồ chơi "Hàng đêm sầu" này, mười tuổi nàng đã chơi qua, không có gì đáng ngại.
Chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi "Hàng đêm sầu".... Chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi....
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Công Tử Sờ Sợ
- Chương 2