Chương 17

Hẳn là Bạch Mộ Nam....

Đáy mắt lóe lên ánh sáng, ánh mắt Hoàng Phủ Thiếu Phàm trong nháy mắt sắc lẹm như lưỡi dao, dị thường bén nhọn nhìn chằm chằm gã không dời, tựa hồ như muốn mượn ánh mắt này nhìn ra chút đầu mối.

Từ lúc Bạch Văn Kỳ phát ra tiếng thét thê lương chói tai, Bạch Mộ Nam mới phát hiện cháu ruột mình cũng đang ở đây, vẻ mặt thoáng có chút quỷ dị, nhưng trong chớp mắt lại nhanh chóng khôi phục, lấy vẻ ngoài không thể từ ái hơn không ngừng gọi: "Kỳ Nhi, là ta, thúc phụ của con đây! Còn nhớ rõ không? Mau tránh xa khỏi tên cẩu tặc kia, đến cạnh thúc phụ nào..."

"A a a ---------" Vốn Bạch Văn Kỳ đã được trấn an rồi, lại theo tiếng gọi của hắn mất khống chế thét lên chói tai, tiếng kêu thê lương khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều hai mắt nhìn nhau, không cách nào mở miệng.

Rốt cuộc là đứa con côi của Bạch đại hiệp đã trải qua chuyện gì, sao lại phát ra tiếng thét chói tai khiến cho lòng người kinh hãi như vậy? Một đám người giang hồ kinh ngạc không dứt, trong lòng bắt đầu hoài nghi.

"Hoàng Phủ cẩu tặc, ngươi đã làm gì con của đại ca ta..." Thấy vậy, Bạch Mộ Nam tức giận quát hỏi, đang muốn quy hết tội lỗi về tiếng thét của Bạch Văn Kỳ cho Hoàng Phủ Thiếu Phàm, lại bị một chất giọng yêu kiều tức giận cắt đứt.

"Ngươi câm miệng lại!" Chuông bạc một lần nữa được dùng làm ám khí phóng ra, mạnh mẽ bức hắn phải câm miệng né tránh, Cổ Đinh Đang thở phì phò mắng: "Tiểu quỷ rõ ràng nhìn thấy ngươi mới thét lên thê thảm vậy. Liên quan gì đến đại thúc chứ?"

"Tiểu yêu nữ, ngươi khinh người quá đáng!" Chật vật tránh thoát, sắc mặt Bạch Mộ Nam xanh mét gầm lên.

"Ai là tiểu yêu nữ? Ta muốn làm đại ma đầu, chớ có giáng cấp ta lung tung." Nhẹ hừ một tiếng, lười phải để ý đến hắn, Cổ Đinh Đang vươn tay đem tiểu tử đang không ngừng thét chói tai, gần như sắp hỏng mất trong ngực Hoàng Phủ Thiếu Phàm kéo lại.

"Đinh Đang, nàng định làm gì?" Tuy biết nàng sẽ không làm tổn thương Bạch Văn Kỳ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẫn sợ với tình trạng của tiểu tử lúc này, có thể sẽ xảy ra vấn đề.

"Yên tâm, chẳng qua là muốn để nó yên tĩnh ngủ một giấc thôi." Dứt lời, nàng nhìn thằng vào cặp mắt to hoảng hốt của Bạch Văn Kỳ, tròng mắt vốn tinh lượng trong nháy mắt bừng lên những tia sáng, vô cùng yêu mỵ quỷ dị, tựa hồ chỉ cần chống lại ánh mắt đó, sẽ bị đoạt hồn nhϊếp phách, rơi vào trong lòng mắt yêu dị kia, mặc cho nàng sai sử: "Tiểu quỷ, ngươi rất mệt mỏi, ngủ đi... Yên lặng ngủ đi.... Sau khi tỉnh lại, sẽ không nhớ gì hết... Ngủ đi..."

Nàng lẩm bẩm nhỏ giọng nói, ánh mắt không chớp lấy một cái, thoáng chốc, chỉ thấy Bạch Văn Kỳ giống như kỳ tích dần dần thả lỏng an tĩnh lại, tròng mắt vốn mở to kinh hoàng cũng chậm rãi khép lại, thoáng chốc đã ngủ yên lành.

Động tác này của nàng, đám giang hồ đứng ở xa không nhìn được kỹ càng, chỉ thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Văn Kỳ đang thét chói tai, cậu nhóc đột nhiên yên lặng ngủ luôn, những người này không rõ chân tướng ra sao, song Hoàng Phủ Thiếu Phàm đứng ngay bên cạnh thì rõ ràng một hai, trong lòng cực kỳ khϊếp sợ.

Nàng... lại biết "Nhϊếp hồn tâm pháp"!

Môn tuyệt học này là độc môn võ học của kẻ hai mươi năm trước rít gào trên võ lâm, náo loạn giang hồ rung chuyển, ngoại hiệu "Nhϊếp hồn thiên ma" - Cổ Vân Thiên, nhưng từ khi ông ta đột nhiên mai danh ẩn tích, đã hai mươi năm rồi chưa từng xuất hiện. Vậy mà nàng lại biết môn tuyệt học này, đây rốt cuộc là... Đúng rồi! Đinh Đang cùng Cổ Vân Thiên đều họ Cổ, chuyện này có lẽ đại biểu họ vô cùng có khả năng có thể là....

Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Thiếu Phàm chỉ có thể cười khổ lắc đầu, không thể không thừa nhận,... huyết thống cái loại này quả nhiên lợi hại!

Không biết sự kinh ngạc trong lòng hắn, Cổ Đinh Đang giao Bạch Văn Kỳ đã ngủ ngon lành cho Kiếm Nhi đang đứng một bên, ngay sau đó chẳng cần để ý đế sự ngăn cản của Hoàng Phủ Thiếu Phàm, liền đạp chân một cái, nhảy tới trước mặt mọi người, hai tay chống thắt lưng cậy mạnh mắng: "Ầm ầm ầm, ầm muốn chết! Muốn tìm xui xẻo thì cứ nhắm về phía ta đây này, làm khó đại thúc làm gì? Muốn đánh chứ gì, ta theo!"

"Đinh Đang, chớ làm liều!" Sợ nàng khiến cho chuyện ngày càng căng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại.

Song, lời này của nàng lại trúng ngay tâm ý của Bạch Mộ Nam, gã lập tức cười lạnh, định khiến cho sự tình càng thêm khuếch trương: "Tiểu yêu nữ khá lắm, chết đến nơi còn không biết...."

"Ngươi có điếc không hả? Vừa nãy ta đã nói rồi còn gì, ta muốn làm đại ma đầu, đứng có tiểu yêu nữ, tiểu yêu nữ kêu loạn cả lên, hạ thấp phong độ của ta!" Không chút khách khí cắt đứt, Cổ Đinh Đang lòng tràn đầy khinh thường, nghĩ đến chuyện Hoàng Phủ Thiếu Phàm hoài nghi cùng với cảnh tiểu quỷ vừa nhìn thấy tên này đã thét chói tai, hai chuyện gộp lại, nghi ngờ của nàng càng sâu, lập tức cặp mắt đen như ngọc chuyển động, cánh môi đỏ tươi cong lên một nét cười tàn lãnh, lòng mắt lại xuất hiện những tia sáng kì dị, yêu mị nhìn chằm chằm về phía tròng mắt bất định láo liên của gã.

Liếc thấy mị quang nơi đáy mắt nàng nở rộ, trong lòng Bạch Mộ Nam tuy biết có gì đó không đúng, nhưng không thể dời tầm mắt đi nổi, giống như cặp mắt ma mỵ kia có thứ gì đó câu dẫn khiến hắn chìm đắm trong đó, thoáng chốc, chỉ thấy ánh mắt không ngừng láo liên của hắn đột nhiên lộ ra vẻ ngây ngốc, vẻ nham hiểm bắt đầu biến thành trống rỗng....

Mắc câu!

Lạnh lùng cười một tiếng, giọng nói êm ái của Cổ Đinh Đang lại vang lên. "Ta hỏi ngươi, ngươi có biết ba năm trước đây ai đã gϊếŧ Bạch Mộ Phong không?"

"Là ta!" Bạch Mộ Nam giống như hoàn toàn thay đổi, hoảng hốt thừa nhận tội ác mình đã làm.

Ồn ào!

Lời này vừa nói ra, những nhân sĩ giang hồ không rõ chân tướng có mặt ở đây đều ồ lên một trận, quả thực không thể tin nổi lỗ tai của mình.

Về phần Hoàng Phủ Thiếu Phàm mặc dù sớm có hoài nghi, nhưng khi biết rõ chân tướng xong, sắc mặt vẫn hơi biến đổi, tâm trạng kích động không ngừng, hận không thể lập tức đập chết tên cầm thú gϊếŧ huynh, da^ʍ tẩu, độc cháu này, nhưng trong lòng biết rõ Cổ Đinh Đang thi triển Nhϊếp hồn tâm pháp mê hoặc gã, còn có những điểm nghi vấn khác muốn hỏi, nhất thời chỉ có thể đè nén sự căm tức trong lòng.

"Vì sao gϊếŧ huynh?" Giống như không nghe thấy tiếng ồ lên của mọi người, nàng lại tiếp tục hỏi.

Khuôn mặt hoang mang như mơ hồ hiện lên một tia giãy dụa, Bạch Mộ Nam chậm chạp không lên tiếng.

"Vì sao gϊếŧ huynh, nói!" Ánh sáng trong mắt mạnh mẽ lóe lên, nàng quát lớn lặp lại câu hỏi.

Ý chỉ muốn tránh né giống như bị một sức mạnh đè xuống, Bạch MộNam ngây ngô nói: "Ta hận đại ca! Cùng một mẹ sinh ra, hắn quá ưu tú, có danh tiếng, địa vị cùng gia nghiệp khổng lồ, nếu hắn đã có tất cả, thì đừng nên giành người con gái ta yêu với ta chứ!

"Ta yêu Lục Ba, cho dù từ nhỏ bọn họ đã đính hôn, nhưng ta yêu nàng ấy mà! Đại ca tại sao không thể nhường Lục Ba lại cho ta?! Ta hận hắn! Ta quá hận hắn, hận đến mức không nhịn được ra tay đánh lén gϊếŧ hắn từ sau lưng."

"Đã gϊếŧ huynh rồi, vì sao còn ra tay hạ độc cháu ruột?" Trong lòng biết Hoàng Phủ Thiếu Phàm không muốn để cho người ngoài biết chuyện Liễu Lục Ba bị tên cầm thú này lăng nhục, Cổ Đinh Đang tự động bỏ qua phần này, trực tiếp hỏi lý do gã hạ độc hại tiểu quỷ.

"Khống chế tiểu quỷ kia, Lục Ba mới ngoan ngoãn đi theo ta." Ánh mắt ngây ngốc, có hỏi tất đáp.

Thì ra là "Ép con trai để sai mẹ ruột" đây!

Vũ Thần Chúa Tể

Gật đầu một cái, nàng muốn rửa sạch ô danh cho Hoàng Phủ Thiếu Phàm, cố ý hỏi tiếp: "Đêm hôm đó, là ai đột nhiên viếng thăm phá hỏng kế hoạch của ngươi, cứu hai mẹ con Bạch phu nhân?"

"Là Hoàng Phủ Thiếu Phàm! Nếu không phải là hắn, phần gia nghiệp này cùng Lục Ba đã là của ta, ta hận không thể gϊếŧ hắn."

"Cho nên ba năm nay người đều đi khắp nơi reo rắc lời đồn, mê hoặc mọi người giúp ngươi diệt trừ chàng?"

"Phải!"

Tất cả chân tướng đã rõ ràng, Cổ Đinh Đang thu hồi tâm pháp, ánh sáng yêu dị chậm rãi thu lại, khôi phục vẻ trong trẻo linh hoạt vốn có, bật người quay về bên cạnh Hoàng Phủ Thiếu Phàm, cười hi hi tranh công, "Đại thúc, sao hả? Ta biết ta rất lợi hại, chàng không cần cảm tạ ta đâu!" Hoàn toàn kiêu ngạo đến kinh khủng.

Nha đầu này, đúng là làm cho người ta có muốn khen cũng không khen nổi.

Vốn cảm xúc đang kích động lại bị nàng trêu chọc như vậy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thậm chỉ còn có nỗi xúc động muốn bật cười, nhưng nhiều hơn cả là cảm động cùng biết ơn.

"Đinh Đang, cám ơn nàng." Hắn nhẹ nhàng nói cảm ơn, chỉ bằng hai ba câu của nàng đã giúp hắn gỡ bỏ nghi vấn ba năm nay.

"Đừng khách khí!" Mặc dù muốn hắn không cần cảm tạ, chẳng qua là người ta muốn cảm ơn, nàng cũng sẽ rộng lòng mà nhận thôi.

"Sao... sao vậy? Sao mọi người lại nhìn ta như vậy?" Một bên, Bạch Mộ Nam cuối cùng cũng đã khôi phục lại thần chí, không hiểu sao mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái lại khinh bỉ nhìn chằm chằm gã.

"Đồ không bằng cầm thú, vậy mà lại gϊếŧ huynh độc cháu, khiến người ta phỉ nhổ!" Không biết là ai mở miệng quát mắng đầu tiên.

"Không sai! Ác tặc mặt người dạ thú, mấy năm nay chúng ta đều bị ngươi lừa gạt!"

"Kẻ cầm thú như vậy nhất định phải diệt trừ!"

"Các vị, các vị không phải đã hiểu lầm rồi chứ? Có chuyện gì cứ từ từ nói..." Đối phương vừa mới bị khống chế thần chí, hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện đã nói ra chân tướng gϊếŧ huynh, đối mặt với sự thay đổi thái độ của mọi người, Bạch Mộ Nam kinh hãi, không hiểu sao mới trước đó một khắc còn đang giận dữ gắt tiểu yêu nữ kia, thoáng cái đã phong vân biến sắc, ngay cả bí mật sâu nhất cũng đã bị nói ra, giữa chuyện này có phải gã đã bỏ sót thứ gì?

"Là ngươi chính miệng mình thừa nhận chuyện gϊếŧ huynh độc cháu, còn có gì mà hiểu lầm?" Tiếng gầm phẫn nộ của mọi người càng thêm ồn ào, vạn phần khinh bỉ đối với gã.

"Không thể nào! Ta sao có thể nói ra những lời đó?" Liên tiếp phủ nhận, nghĩ lại lúc đối mặt với ánh mắt yêu dị kỳ lạ kia, cả người liền hoang mang, lúc hồi hồn lại đã khẩn trương, trong lòng hiểu ra nhất định là Cổ Đinh Đang giở trò quỷ, gã không khỏi hốt hoảng cả giận nói: "Là yêu thuật! Nhất định là tiểu yêu nữ kia dùng yêu thuật khiến cho ta nói ra những lời sai sự thật như vậy!"

"Ta cầm đao dí trên cổ ép ngươi? Đừng có mà vu oan linh tinh!" Cười gian kêu oan, Cổ Đinh Đang vẻ mặt vô tội.

Mà một đám nhân sĩ tuy thấy chuyện gã đột nhiên đứng thú nhận trước mặt mọi người có kỳ quái, nhưng lại càng không tin vào chuyện yêu thuật với không yêu thuật, cộng thêm tiếng thét chói tai của đứa cháu ruột - Bạch Văn Kỳ khi vừa thấy gã, vậy nên càng nhận định huyết án ba năm trước đây là do gã làm, nhất thời những tiếng "Cầm thú, ác tặc" vân vân vang lên không dứt.

Lại nhớ đến ba năm nay đều bị gã lừa gạt, trong lòng tức giận dị thường, nhất thời tiếng kêu gọi đánh gϊếŧ không ngớt vang lên, cũng có không ít người đã áp sát từng bước, định bắt đầu đánh.

Mắt thấy mọi người đã kéo lại gần, trong lòng Bạch Mộ Nam biết đã hết hy vọng, xoay người tháo chạy ra phía cửa.

"Cầm thú ác tặc giỏi lắm, chúng ta đuổi theo!" Một đám tự nhận là chính nghĩa nhiều chuyện không cam lòng bỏ qua cho gã, lập tức đuổi theo.

"Đại thúc, chúng ta có đuổi theo không?" Cổ Đinh Đang hưng phấn hỏi. A a.... Đuối gϊếŧ người đó! Chơi hơi bị hay nha!

"Không cần!" Lắc đầu, câu trả lời của Hoàng Phủ Thiếu Phàm dập tắt luôn nhiệt độ của nàng tại chỗ.

"Tại sao chứ?" Tru môi, đầy vẻ bất mãn cũng khó hiểu, "Chẳng lẽ chàng không muốn gϊếŧ Bạch Mộ Nam thay cha tiểu quỷ báo thù?"

"Không vội." Khóe miệng cười nhẹ dâng lên vài tia lạnh lẽo, giọng nói ôn nhã ẩn ẩn lãnh ý. "Cách báo thù tàn nhẫn nhất không phải là đưa đối phương vào chỗ chết, mà là để cho đối phương sống những ngày được bữa sớm lo bữa tối trong sợ hãi. Cứ để tên cầm thú kia nếm thử kiếp sống lưu vong chuột chạy qua đường người người kêu đánh, chúng ta vẫn còn có thời gian để chơi."

Nghe vậy, Cổ Đinh Đang thấy kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng nhịn cười không nổi. "Đại thúc, thì ra người tốt quá mức như chàng cũng có lúc làm chuyện xấu nha, không tệ không tệ!" Vỗ vỗ hắn, rất là hài lòng.

Không biết nên coi những lời nàng nói là ca ngợi hay ô nhục, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lắc đầu một cái, nhìn vòng quanh đại sảnh một vòng, chỉ thấy đám đông đã bỏ đi một nửa, còn dư lại một nửa... tất cả đều là muốn tìm Cổ Đinh Đang đòi lại công đạo.

"Hoàng Phủ Thiếu Phàm, nếu những lời đồn đại trên giàng hồ trước kia về ngươi đều không phải sự thật, chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi, nhưng mà món nợ với tiểu yêu nữ kia, vẫn phải đòi lại!" Mã Duy An dẫn đầu gây khó dễ quát lên, khó quên được mối thù chặt tay của Nhị đệ.

"Vậy còn phải xem các ngươi có bản lĩnh đòi lại không đã!" Tiếng cười sung sướиɠ như chuông bạc vang lên, Cổ Đinh Đang cũng chẳng thèm sợ.

"Đinh Đang, đừng như vậy!" Chỉ muốn giải quyết theo cách hòa bình, Hoàng Phủ Thiếu Phàm nhẹ giọng nói: "Có thể không va chạm thì đừng nên va chạm, được chứ?"

"Nếu ta không chịu thì sao?" Ác ý cười hỏi.

"Vậy ta sẽ rất khó xử!" Vẻ mặt khó xử, nhưng giọng nói lại rất mềm mại. "Có thể coi là khó xử, nếu như nàng cứ kiên quyết không chịu, ta cũng sẽ cùng nàng tiến lùi, chằng qua là..."

"Chẳng qua là gì?" Tò mò hỏi.

"Chẳng qua là thân thể ta chưa lành, nếu mà đánh nhau với người ta, có thể sẽ liên lụy đến nàng" Hoàng Phủ Thiếu Phàm dùng nét mặt vô cùng áy náy nói như vậy, nhưng ý trong lời còn chưa tới cũng đang nói cho nàng biết ------ một khi đã xảy ra va chạm mà đánh lên, lấy thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn của hắn, sợ rằng lại phải đi tong mất nửa cái mạng.

Cổ Đinh Đang rất thông minh, sao lại không hiểu ám hiểu của hắn được, nhất thời không khỏi á khẩu, trợn mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng tâm không cam tình không nguyện khuất phục. "Được rồi! Được rồi! Theo ý chàng là được chứ gì, ta cũng chẳng muốn tâm huyết của mình thành bị lãng phí vô ích." Vất vả lắm mới làm cho thân thể đại thúc tốt hơn được 6, 7 thành, không thể thất bại trong gang tấc được.