"Lúc ta phát hiện ra Kỳ Nhi trúng loại độc này, vốn muốn vận công bức độc ra, lại phát hiện độc tính của 『hàng đêm sầu』rất quỷ dị, trừ dời đến người một người khác ra, căn bản không thể nào bức ra được, nhưng lúc đó tính mệnh Kỳ Nhi đã vào thế chỉ mảnh treo chuông, ta không thể làm gì khác hơn là ép độc dời lên người mình." Hoàng Phủ Thiếu Phàm thản nhiên nói, giọng nói vững vàng trầm tĩnh phảng phất như chẳng qua đang kể lại một chuyện tầm thường như hạt vừng hạt lạc.
Song người nói cảm xúc yên ổn, người nghe ngược lại dị thường phẫn nộ, giận đến mức vỗ lên cái giường hẹp bất bình trong lòng: "Da^ʍ tặc giỏi lắm, nếu mà rơi vào tay ta, không cho hắn đẹp mắt không xong!"
Cổ Đinh Đang tức giận không dứt, cùng là thân nữ tử, nàng đối với chuyện phái nữ bị gian nhục đồng cảm thay. cũng thấy ghét cay ghét đắng kẻ đã làm ra hành vi man rợ như vậy, gặp cái loại da^ʍ tặc ỷ vào sức mạnh giở trò với nữ tử từ trước đến nay nàng đều không lưu tình, nếu không lúc bị Nhị công tử của Mã gia bảo đùa giỡn trong tửu lâu cũng sẽ không chặt đứt tay của hắn.
"Ta thà rằng để nàng cả đời cũng không chạm phải cái loại ác đồ này còn hơn." Khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thật lòng khẩn cầu.
Nghe vậy, Cổ Đinh Đang vui mừng cười, cả người làm nũng nhào tới dính lên người hắn: "Đại thúc, chàng thích ta, đúng không?"
A a... Thực ra thì nàng cũng đâu có ngốc! Lúc trước, mặc dù nàng thích đại thúc, thỉnh thoảng thân mật dính vào hắn, nhưng đại thúc luôn mơ hồ mang vẻ hoang mang, hôm nay, phong thủy luân chuyển, đối mặt với sự nhiệt tình của nàng, đại thúc cũng sẽ chủ động chạm vào nàng, quan tâm đến nàng.
Tuấn nhan ửng đỏ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không tiếp lời, nhưng cũng không lên tiếng phản bác, coi như là chấp nhận.
Hiểu tính tình nội liễm của hắn, Cổ Đinh Đang cũng không ép hắn, dù sao đáy lòng mình tự hiểu là được rồi, lập tức dựa sát trên người hắn cười đến thích thú, con mắt đen lúng liếng đảo rồi đảo, một lúc sau, nàng lại quành trở lại chính sự --------
"Bạch phu nhân cũng là bởi vì chính mắt nhìn thấy vị hôn phu bị hại, bản thân lại bị người gian nhục, cho nên mới nổi điên sao?"
"Đại tẩu từ sau hôm đó, vẫn cứ hoảng hoảng hốt hốt như vậy, có lúc bệnh phát tác ai cũng không nhận ra, thậm chí còn coi ta thành nghĩa huynh...." Ảm đạm than nhẹ, hắn thực sự thống hận tên ác tặc kia.
"Thật là đáng thương!" Mặt tràn đầy vẻ đồng tình, ngay sau đó, nghĩ đến cái gì đó, nàng bỗng dưng mở to mắt kêu lên, "Chẳng lẽ tiểu quỷ chính mắt thấy mẫu thân bị da^ʍ tặc lăng nhục?"
Trầm mặc cười khổ, trong mắt Hoàng Phủ Thiếu Phàm tràn đầy không nỡ cùng thương tiếc, mặc dù không trả lời thẳng là phải hay không, nhưng từ nét mặt cũng có thể đoán ra đáp án.
"Tiểu quỷ... thật thảm nha!" Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thương hại, trừ chữ thảm ra, Cổ Đinh Đang không biết phải hình dung như thế nào.
Aiz.... chính mắt nhìn thấy bi kịch như vậy, khó trách tiểu quỷ kia bây giờ lại không bình thường như thế, sau này đối xử với nó tốt một chút vậy.
"Kỳ Nhi sau hôm đó, liền không mở miệng nói chuyện nữa." Ba năm nay, mặc dù hắn đã dùng hết lòng yêu thương dạy bảo Kỳ Nhi, nhưng chuyện bi thảm như vậy, đối với một đứa trẻ mà nói, ảnh hưởng quá lớn, hắn cũng không biết tiểu tử có cách nào để khôi phục lại bình thường không, tất cả chỉ có thể dùng hết nhân lực mới biết thiên mệnh.
"Không nói chuyện sao...." Nhớ tới tình cảnh lúc trước tiểu quỷ khóc kêu muốn nàng "Cứu nghĩa phụ", Cổ Đinh Đang không khỏi âm thầm cười trộm.
"Sao vậy?" Thấy nàng cười quỷ dị như vậy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm kỳ quái hỏi.
"Không sao, không có gì!" Vội vàng lắc đầu, nhanh chóng lảng sang chuyện khác. "Đại thúc, trên giang hồ nói chàng xâm chiếm gia sản, có ý nghĩ không an phận với tẩu tử của nghĩa huynh chính là do vậy sao? Sao chàng không giải thích, khiến cho người ta hiểu lầm mình như vậy?"
"Chuyện đại tẩu bị gian nhục, nếu để cho ngoại nhân biết được, trừ tổn hại đến danh tiết, nói không chừng ngày sau còn bị người chỉ chỏ, chịu hết chỉ trích, sao phải vậy? Ta cũng không muốn tẩu tử chịu nỗi khuất nhục này." Vài ba lời giải thích nguyên do mình không nói rõ ràng, hắn cười nhạt một tiếng, thà tự mình gánh lấy tiếng xấu. "Tùy bọn họ nói sao cũng được, tóm lại ta không thẹn với lương tâm."
Không để cho người ngoài biết.... Nhưng đại thúc lại nói với nàng, cái này chứng tỏ hắn không coi nàng là người ngoài, đúng không?
Nghĩ đến đây, Cổ Đinh Đang vui vẻ, trên mặt cười hi hi không thôi, bất quá vẫn không nhịn được tính tính nghịch, trêu chọc nói: "Đại thúc, chàng đúng là người tốt, đáng tiếc người tốt quá mức như vậy, khẳng định sống không thọ..." Dừng một chút, tự nhận mình không có tâm nhãn tốt như vậy, lập tức lại vỗ ngực bổ sung, "Nhưng mà đại thúc chàng cứ việc yên tâm, người xấu cứ để ta làm, về sau có ta ở bên cạnh chàng, bảo đảm chàng trường mệnh trăm tuổi, tai họa ngàn năm."
A a a a.... Người tốt phải cần người xấu bảo vệ, đại thúc cứ giao cho nàng đi.
Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười cười, vẻ mặt cực kỳ ôn nhu: "Vậy làm phiền nàng!" Ngôn từ hàm súc, mơ hồ bộc lộ tâm ý mình nguyện cùng nàng tay nắm tay sau này.
"Đừng khách khí!" Đắc ý gật đầu, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, chủ động ấn xuống bờ môi mỏng ưu nhã kia, ăn đậu hủ một cách quanh minh chính đại, một chút cũng không khách khí.
Lại bị nàng ăn đậu hủ lần nữa, lúc này Hoàng Phủ Thiếu Phàm cũng không ngây người nữa, đón lấy nụ hôn bất ngờ, dùng phương thúc vô cùng nhẹ nhàng hút lấy cái miệng nhỏ ngọt ngào của nàng, đổi khách thành chủ dẫn nàng chìm đắm trong sự ngọt ngào khi miệng lưỡi giao triền, tâm linh tương thông.
Cho đến một lúc lâu lâu sau đó, hai người mới thở hổn hển tách ra, trên mặt đều ửng hồng do kí©ɧ ŧìиɧ còn chưa tan.
"Đại thúc, mùi vị miệng chàng rất là tuyệt vời nha!" Nàng đỏ mặt cười, hai mắt sáng lên. A a.... Đồ tốt như vậy, sau này chỉ có thể mình nàng độc hưởng, không thể cho người khác cướp mất.
"Đinh Đang, ta tương đối hy vọng giờ phút này có thể vô thanh thắng hữu thanh!" Khuôn mặt sóng hồng còn chưa tan có vài tia bất đắc dĩ. Aiz... Nha đầu này vừa nói cái gì vậy? Nghe cứ như lời của mấy tên phong lưu đại thiếu nói lúc ăn đậu hủ của cô nương nhà người ta xong vậy.
Được rồi! Nếu đại thúc đã muốn vô thanh thắng hữu thanh, vậy nàng câm miệng là được.
Nhún nhún vai, Cổ Đinh Đang rất phối hợp im lặng, cười khúc khích hưởng thụ không khí ngọt ngào khi được hắn ôm vào trong ngực, song chưa đến thời gian một chung trà, thấy hắn chẳng qua chỉ ẩn ẩn cười nhẹ, vẫn không định mở miệng ra, nàng lại không nhịn nổi, tùy tiện tìm một chuyện bắt đầu tán gẫu-------
"Đại thúc, cái tên gϊếŧ nghĩa huynh chàng, gian nhục Bạch phu nhân, hạ độc hại tiểu quỷ là ai, chàng có biết không?"
Thần sắc nhu hòa chợt khựng lại, trong giọng nói của Hoàng Phủ Thiếu Phàm mang đầy vẻ tự trách. "Đến giờ ta vẫn chưa tìm ra tên ác tặc kia là ai."
"Tiểu quỷ thân trúng độc 『hàng đêm sầu』, chẳng lẽ chàng không hoài nghi là người đã chế ra thứ độc môn độc dược này hãm hại sao?" Trong giọng mang theo dò xét, mặc dù có nói thế nào nàng cũng không tin là do Vô Mệnh thúc thúc làm, nhưng khó nói hắn sẽ không nghĩ như vậy.
"Nàng muốn nói đến Ân Vô Mệnh trong 『Hắc Bạch song sát 』?" Lập tức hiểu ra người nàng ám chỉ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lắc đầu. "Ta cho rằng không thể nào là ông ta được."
"Sao nói vậy? 『hàng đêm sầu』 là độc môn độc dược của ông ấy, trừ ông ấy, người khác có thể có sao?" Trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn cố ý nói ngược lại hỏi.
Cười cười, Hoàng Phủ Thiếu Phàm có phỏng đoán cùng lý lẽ của riêng mình. "Thứ nhất, nghe nói 『Hắc Bạch song sát』từ trước đến nay Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu* chỉ cần thấy người thứ nhất, người còn lại ắt ở trong vòng mười dặm gần đó, mà đêm đó, tên ác tặc gϊếŧ nghĩa huynh ta chỉ có một mình.
* Xuất phát từ Dương gia tướng, Mạnh, Tiêu chỉ Mạnh Lương và Tiêu Tán - là hai viên tướng dưới quyền Dương Duyên Chiêu (Dương lục lang), hai người kết nghĩa huynh đệ, thường như hình bóng không rời.
"Thứ hai, 『Hắc Bạch song sát』mặc dù hành sự vừa chính vừa tà, hỉ nộ bất định, đều theo ý mình, nhưng tay trái gϊếŧ người, tay phải cứu người, tự cho mình rất cao ngạo, nếu muốn gϊếŧ nghĩa huynh ta, tất sẽ lộ rõ chân diện mục, sẽ không che mặt giống như hạng rụt đầu cúp đuôi, thứ ba, lấy phong cách của bọn họ, hạ độc một đứa trẻ không có năng lực phản kháng là hành vi bọn họ khinh thường, thứ tư, 『Hắc Bạch song sát 』 nổi danh là một cặp tình nhân đồng tính trên giang hồ, nàng nói coi, Ân Vô Mệnh kia có thể phản bội tình nhân của mình tới gian nhục đại tẩu ta sao?"
"Ha ha... Không thể nào!" Ôm bụng cuồng tiếu, Cổ Đinh Đang đã cười đến mức khóe mắt cũng chảy ra nước mắt.
Ha ha... Thực ra, Vô Mệnh thúc thúc sợ Vô Thường thúc thúc lãnh lãnh đạm đạm không để ý tới mình chết đi được, lấy lòng nịnh nọt còn không kịp, sao mà dám ăn gan hùm tim báo phản bội Vô Thường thúc thúc đi tìm nữ nhân như vậy? Chẳng phải là đi tìm đường chết sao!
Cười không ngừng được, nàng lăn lộn khắp giường, vừa cười vừa kêu ai ái, "Ai da... Đại thúc, ta cười đến đau cả bụng.. a Ha ha... Ai da,.... Không chịu nổi nữa... Ha ha..."
Đây cũng coi như là một loại "Vui quá hóa buồn" đúng không?
Trong bụng thầm nghĩ, không hiểu sao nàng lại cười đến sung sướиɠ như vậy, nhưng thấy bộ dáng vừa cười vừa kêu đau của nàng, vội vàng nói: "Được rồi, đừng cười nữa! Cười đến đau cả bụng, nàng không phải tự mình tìm khổ sao..."
Hắn vẫn còn đang lải nhải đi lải nhải lại, Cổ Đinh Đang lại lập tức mở miệng hỏi--------
"Nếu cảm thấy không phải Ân Vô Mệnh, vậy đại thúc chàng có hoài nghi ai không?" Làm chuyện ác độc như vậy, nhất định là người có thâm cừu đại hận với nghĩa huynh hắn, sẽ phải có chút dấu vết.
Hoàng Phủ Thiếu Phàm trầm mặc một lúc xong, rốt cục chậm rãi nói: "Lúc nghĩa huynh còn sống, ta từng nghe huynh ấy nói qua có điều nghi ngờ với Bạch Mộ Nam, nhưng nghi ngờ chuyện gì, lúc ấy nghĩa huynh cũng không nói cặn kẽ, nhưng ta đã loáng thoáng hiểu hai huynh đệ không hợp, đầy là lý do ta tin câu di ngôn cuối cùng của huynh ấy ----『trục Bạch Mộ Nam 』 là muốn ta trục xuất hắn khỏi sơn trang, nhưng khi xử lý xong hậu sự của nghĩa huynh, sau khi tất cả đã an ổn, ta không ngừng nghĩ đi nghĩ lại, đáy lòng lại có nghi ngờ."
"Cái gì?" Cổ Đinh Đang là một người nghe rất làm tròn bổn phận, lập tức hỏi tới.
Nặng nề nhìn ánh mắt sáng đầy vẻ tò mò, giọng nói từ trước đến giờ luôn ôn nhã ẩn chứa sự lạnh lẽo nhàn nhạt, hắn chậm rãi nói: "Đinh Đang, nàng nói xem ta sẽ không nghe 『tru 』thành 『trục 』 chứ?" Đây là hoài nghi ba năm qua của hắn, trước khi không có chứng cớ, hắn cũng không tiện có hành động gì.
*Tru trong tru di = gϊếŧ, trục trong trục xuất = đuổi đi, anh Phàm lãng tai rồi =)))
"Đại thúc!" Thở dài, Cổ Đinh Đang hai tay nặng nề đặt lên vai hắn, vẻ mặt nặng trĩu, "Ta chỉ có thể nói, chàng vô cùng có khả năng già rồi nên nghễnh ngãng!"
Dứt lời, vẻ mặt nghiêm túc cuối cùng cũng sụp đổ, nàng không nhịn được ôm bụng cuồng tiếu một lần nữa, lại ngã xuống giường lăn qua lăn lại cho đến khi kêu đau bụng.
Nha đầu này thực là.... rất biết làm người ta tổn thương!
Tâm trạng nặng nề bị nàng khiến cho biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, Hoàng Phủ Thiếu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng khóe miệng lại lặng lẽ cong lên.
…