- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Công Tử Sờ Sợ
- Chương 14
Công Tử Sờ Sợ
Chương 14
Nếu không làm theo, sợ nàng lại tăng tội của hắn thêm một bậc.
Trong bất đắc dĩ lại thấy buồn cười, bàn tay của Hoàng Phủ Thiếu Phàm nhẹ nhàng xoa lên gò má mịn màng của nàng, cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấm áp nơi đầu ngón tay, tâm thần của hắn không khỏi rung động, ráng hồng trên mặt càng đậm, nhịp tim có chút loạn...
Aiz.... Hỏng bét! Xem ra hắn thực sự động tâm với tiểu nha đầu này rồi.
Càng nghĩ càng thấy bản thân sợ rằng có chút trâu già gặm cỏ non, hắn không khỏi khẽ thở dài.
"Đại thúc, ngươi than thở cái gì vậy?" Thoái mái nheo mắt lại hưởng thụ sự "Phục vụ " của hắn, nhìn dáng dấp giống như rất phiền não của hắn, Cổ Đinh Đang không nhịn được hỏi thăm.
"Đinh Đang, sao nàng cứ gọi ta là đại thúc mãi vậy?" Đây là chuyện hắn buồn bực ghê gớm từ lúc hai người mới quen, chẳng qua là lúc trước còn lơ đễnh, nhưng bây giờ... hắn cũng bắt đầu để ý rồi.
Chưa từng phát hiện tâm tư của hắn, Cổ Đinh Đang có vẻ có chút lười biếng cùng đãng trí: "Đại thúc ngươi không phải rất lớn tuổi sao? Ta gọi ngươi đại thúc là chuyện bình thường mà!" Ai nha! Công phu của đại thúc thật tốt, lực tay vừa đủ, xoa nàng thực thoải mái.
Hắn.... già chỗ nào, vì sao nàng lại cho rằng hắn rất lớn tuổi?
"Ta mới hai mươi tám tuổi!" Nét mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng giọng nói lại... có chút buồn bực.
"Hở?" Kinh ngạc mở to mắt, một đôi mắt đẹp trong vắt như thủy tinh không dám tin nhìn chằm chằm hắn.. "Đại thúc, ngươi mới hai mươi tám?"
Phán ứng của nha đầu này rất đả thương người mà!
Đuôi mày khẽ nhếch, Hoàng Phủ Thiếu Phàm hứng thú nói: "Ta tự nhận mình cũng không hề già!" Ít nhất cho đến trước mắt, trừ ánh mắt tương đối khác thường của nàng, vẫn chưa có ai nói hắn già yếu trước tuổi cả. Trên thực tế, phải nói là hắn còn thường xuyên bị nhận lầm trẻ hơn so với số tuổi thực.
"Nhưng mà cha ta cùng với các vị thúc bá khác đều 40, 50 tuổi, thoạt nhìn cũng không khác ngươi là mấy a!" Cổ Đinh Đang kêu lên, vẫn cho là những người thoạt nhìn không khác phụ thân mấy, ít nhất đều đã 40, 50 tuổi.
Chân tướng cuối cùng cũng rõ ràng!
"Cha nàng cùng các vị thúc bá... có thuật trù nhan!" Thầm thở dài, cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao mình bị gọi là đại thúc. "Sau này đừng gọi ta là đại thúc nữa." Cứ vậy khiến hắn có cảm giác tàn phá cỏ non.
"Nhưng mà ta gọi quen rồi, không đổi, không đổi!" Lắc đầu mãnh liệt, nàng khăng khăng giữ quyền lợi gọi hắn là đại thúc.
"..." Im lặng hồi lâu, nhìn vẻ mặt đánh chết cũng không thay đổi của nàng, cuối cùng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ than thở lần nữa. "Tùy nàng!" Aiz... Kể từ khi sau khi gặp nàng, hắn hình như hay than thở hơn thì phải.
Cười hì hì một tiếng, Cổ Đinh Đang vui vẻ vô cùng, tiếp tục vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ "xoa bóp" của hắn, một lúc sau, nàng giống như nhớ ra cái gì, vội vàng mở miệng hỏi ---------
"Đại thúc, người trúng độc 『hàng đêm sầu』thế nào?" "Hàng đêm sầu là độc dược bí truyền của Vô Mệnh thúc thúc, chẳng lẽ đại thúc cùng Vô Mệnh thúc thúc từng có kết thù?
Bàn tay đang xoa lên gò má phấn nộn chợt khựng lại, ngay sau đó lại nhẹ nhàng xoa bóp, hắn giống như vô sự thản nhiên nói: "Là ta chuyển từ cơ thể Kỳ Nhi lên người mình."
"Sao?" Kinh ngạc kêu lên, Cổ Đinh Đang vẻ mặt kinh ngạc. "Ngươi nói người bị trúng 『hàng đêm sầu』vốn là tiểu quỷ?" Nếu mà là tiểu quỷ kia, thì hoàn toàn không có đạo lý! Dù nói thế nào, Vô Mệnh thúc thúc cũng sẽ không kết thù với một tiểu hài tử, huống chi là hạ kịch độc như vậy.
"Ừ." Gật đầu.
"Không có lý nào! Không có lý nào..." Gạt bàn tay trên gò má xuống, Cổ Đinh Đang nghĩ mãi không ra lắc đầu mãnh liệt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Sao lại không có lý nào?" Kỳ quái hỏi.
Cảm thấy trong chuyện này có điều quỷ dị, nàng vội vã nói: "Đại thúc, ngươi mau nói ta nghe chân tướng lúc tiểu quỷ bị trúng độc."
Hơi ngẩn ra, Hoàng Phủ Thiếu Phàm sau một lúc trầm mặc, mới sâu xa nói: "Ba năm trước, ta hứng trí một lần, không báo trước đã tới thăm nghĩa huynh, vậy mà mới bước vào sân nhỏ nơi hai vợ chồng nghĩa huynh ở đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cầu cứu yếu ớt, lúc ấy ta cũng không suy nghĩ được nhiều vội lao vào, ai ngờ lại thấy nghĩa huynh cả người nhuốm máu nằm trên mặt đất...."
…
"Nghĩa huynh, huynh sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đem nam nhân cả người nhuốm máu ôm vào trong ngực, Hoàng Phủ Thiếu Phàm dồn dập hỏi thăm, quả thực không tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt.
"Thiếu... Thiếu Phàm...." Nhìn thấy khuôn mặt của người mình tín nhiệm nhất trên đời, nam tử đẫm máu giống như dùng hết chút sức lực ít ỏi túm chặt lấy hắn. "Mau.... Cứu.... Cứu Lục Ba và.... và Kỳ Nhi...."
Cứu?
Hoàng Phủ Thiếu Phàm kinh hãi, đang muốn tạm buông nghĩa huynh xuống trước đi tìm nghĩa tẩu cùng nghĩa tử, đột nhiên, một đạo chưởng phong hèn hạ từ sau nhanh chóng đánh lén tới. Mặc dù hắn phát hiện ra nhưng cũng không dám né tránh, bởi vì chỉ cần né ra, khẳng định sẽ liên lụy đến nghĩa huynh đang bị thương nặng, lập tức không chút nghĩ ngợi, thân thể nghiêng một cái, bảo vệ chặt chẽ huynh trưởng kết bái trong ngực, mạnh mẽ xoay lưng đón lấy một chưởng này.
Thoáng chốc, "Oành" một tiếng, hắn chỉ cảm thấy ngực cứng lại, không nhịn được rên lên một tiếng, còn đối phương cũng bị chân khí hộ thể của hắn làm cho bắn lùi về phía sau té bay ra ngoài, cũng bị tổn thương không ít.
Giống như không ngờ tới đối phương không có chút nào phòng bị lấy lưng đón một chưởng đánh lén này, lại vẫn có thể khiến mình bị nội thương không nhỏ, tặc nhân che mặt cực kỳ kinh hãi, biết rõ võ công mình không bằng người ta, lập tức không dám ham chiến, xoay người nhảy lên chạy thoát.
Mắt thấy tặc nhân che mặt đã trốn xa, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cũng không dám tiến lên đuổi theo, vì bây giờ không thể xác định được tặc nhân có đồng bọn khác ẩn núp ở đây không, không dám để nghĩa huynh một mình ở đây.
"Nghĩa huynh, huynh ráng chống đỡ, đệ vào trong tìm đại tẩu cùng Kỳ Nhi, xem bọn họ có bình yên vô sự hay không..." Cố gắng cười, Hoàng Phủ Thiếu Phàm đang muốn đặt nam tử nhuốm máu xuống, cổ tay lại bị hắn nắm chặt.
"Ta... ta không được..." Nôn ra một búng máu, nam tử đẫm máu khó khăn nói: "Thiếu Phàm, hai mẹ con Lục Ba... xin nhờ đệ...."
"Đại ca, huynh đừng nói nữa!" Đau lòng hô lên, nhưng đáy lòng lại vô cùng rõ ràng... nghĩa huynh thực sự không qua được.
"Xin.... xin nhờ đệ...." Nắm chặt lấy tay hắn không buông, sau khi nhận được đáp ứng rơi lệ gật đầu, nam tử đẫm máu tràn ra một nụ cười an tâm, sau đó lại không cam lòng trợn mắt lưu lại di ngôn cuối cùng. "Ắt phải.... ắt phải đuổi... đuổi Bạch Mộ Nam...." Nói chưa hết, tiếng đã tắt, bàn tay nhuốm máu vô lực buông thõng xuống đất.
"Đại ca!" Ôm nghĩa huynh sợ hãi khóc rống, cũng không thể gọi sinh mệnh đã mất đi trở về.
Song cho dù thương tâm đến đâu, nghĩ đến hai mẹ con đại tẩu nghĩa huynh đã phó thác cho mình, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không dám lãng phí một giây, đặt vị huynh trưởng kết bái đã chết xuống, vội vàng chạy vào nội thất.
Song khi bước vào bên trong, hắn không khỏi khổ sở nhắm nghiềm hai mắt, bởi vì tẩu tử của nghĩa huynh trước giờ vẫn đoan trang hiền thục, giờ phút này cơ hồ toàn thân trần trụi tê liệt ngã trên giường, trên người chằng chịt vết thương, có lẽ đã trải qua một thời gian giãy dụa kịch liệt.
Cầm thú! Rốt cuộc là tên cầm thú nào gây ra?
Tức giận, thương tâm cùng khổ sở giao triền, hắn hít sâu một hơi, ráng áp chế tâm trạng kích động, mở mắt nhanh chóng tới bên giường giúp Liễu Lục Ba phủ chiếc chăn gấm lên thân thể trần trụi, ngay sau đó lập tức phát hiện ra Bạch Vân Kỳ sắc mặt trắng bệch dần chuyển sang tím, đang mở to mắt nép trong góc không hề nhúc nhích.
"Kỳ Nhi!" Vội vàng tiếng lên ôm lấy cậu bé, phát hiện ra sự khác thường, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vừa sợ vừa vội, tinh tế kiểm tra kinh ngạc phát hiện ra tiểu tử lại trúng độc "Hàng đêm sầu"....
…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Công Tử Sờ Sợ
- Chương 14