Chương 6
Thư Kỳ cẩn thận nhìn chằm chằm chiếc gương đồng của mình, cảm thấy rất là vừa lòng, mặc dù diện mạo không khuynh nước khuynh thành, nhưng cũng thanh tú làm rung động lòng người.
Hai thị nữ ở Giáng Trướng Các đứng lẳng lặng ở phía sau, vẻ mặt kỳ lạ.
“Thanh Bích tỷ tỷ, vị cô nương này một tá phẫn ( tá: đánh. Phẫn :quấy, nhão. ai hiểu thì bảo tớ. hôk hiểu cho qua.:)), ta cảm thấy được lần trước Tống cô nương tới có bộ dạng giống…..” Thanh Hiểu nói nhỏ với người bên cạnh Thanh Bích nói:” Không biết nàng có thể sống bao lâu?”
” Chớ có nói bậy.” Thanh Bích sợ tới mức mặt mũi đều đổi màu, thấp giọng quát :” C nếu biết chúng ta nói lung tung, sẽ cho chúng ta thuốc độc đấy.”
Vừa nghe lời này, Thanh Hiểu cũng khẩn trương im bặt.
” Cô nương, đêm nay nghỉ tại nơi này.” Phía sau Thanh Bích mở miệng.
” Nơi này?”. Thư Kỳ chần chừ nhìn xung quanh phòng :” Không phải phòng của công tử sao? Một tỳ nữ nhỏ nào dám ở phòng của công tử?”. Kỳ thật cũng đang tính toán, ngộ nhỡ Cố Viễn trở về phòng, biết rõ nàng ở trong này còn cố ý chui vào chăn làm sao bây giờ? Chẳng phải thiệt thòi lớn? Tuy rằng bên người hắn chắc sẽ không thiếu nữ nhân nào, hẳn là sẽ không để ý đến nàng ( Cher: tỷ nghĩ sâu xa qá. Ý đồ đen tối qá * đỏ mặt*).
” Cô nương yên tâm, ban đêm công tử đều đến Đông Uyển của Tuyết Tình cô nương nghỉ ngơi. Công tử cũng đã lâu không ngủ ở chỗ này.” Thanh Bích hơi hơi vuốt cằm, trong mắt có chút ý phiền muộn, đáp:” Cho nên phòng này tuy nói là chuẩn bị cho công tử nhưng cô nương cũng có thể dùng.”
” Thật thế ư?”. Thư Kỳ vẫn có chút lo lắng, phòng ở này dù sao cũng là của nam nhân kia.
” Đệm chăn này ta sẽ đổi bộ mới cho cô nương. Phòng này cũng sẽ được Thanh Hiểu sửa sang lại.” Thanh Bích an bài đâu vào đấy ( Cher: ý, ta ( ).Lmuốn mùi của a Viễn,oa oa
” Đúng, đúng.” Thanh Hiểu lên tiếng trả lời ,” Cô nương yên tâm.”
Thừa địp hai nha đầu đang bận rộn ở trong phòng, Thư Kỳ xem ngôi nhà nhỏ bằng gỗ đi tham quan một lần. Cửa chính ở lầu một là đại sảnh rộng lớn, bên trái là một gian thư phòng theo phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, đi tiếp là tới phòng mình ở, bên cạnh là một gian phòng đã được khoá. Bên phải thứ nhất bày đặt một chút đồ cổ, gian thứ hai là phòng ngủ của Thanh Bích và Thanh Hiểu, bên cạnh là nhà kho.
Về lầu hai, vừa đi vào đó là đại phòng ở, bên trong tất cả đều là sách, một ngăn tủ tre được chất đầy sách. Tuy nhiều sách, tuỳ tiện rút ra một quyển, đều sạch sẽ, không có một hạt bụi. Xem ra hai tiểu nha đầu này tận tuỵ với công việc.
Thư Kỳ tò mò mở ra, trên giá sách kia được đặt sách theo phân loại, có tập thơ, có y dược, có binh pháp, có bí kíp võ công, có kinh Phật ( Cher: tỷ Kỳ lấy trộm cho e quyển bí kíp võ công, e về học ..em oánh…ck em…Kỳ: *lườm*, mơ đi em, tỷ học xong đã tỷ dạy lại em, Cher: híc). Nơi này sách có ít nhất trên một vạn, đúng là thư viện của cá nhân tên kia.
Thư Kỳ chậm rãi đi ở giữa, cho dù có điều gì phiền muộn đều được giải toả ,lòng cũng yên tĩnh như nước, không gợn sóng, phiền não gì cũng đều có thể ném sau đầu.( đọc sách giúp con người thoải mái)
Lơ đãng ngẩng đầu, lại thấy một quyển mỏng Tào Tháo Truyện Ký.Tào Tháo vẫn là nhân vật đề tài tranh luận lịch sử , khi hắn còn sống đã được danh sĩ Hứa Thiệu bình luận rằng :” Trì thế khả năng thần, loạn thế chi gian hùng.” Thư Kỳ cũng rất bội phục hắn, không chỉ bởi vì Tào Tháo có kế sách hoàn mỹ, đa tài đa nghệ, còn bởi vì tại cái thời loạn thế, giả không như hắn, không biết thiên hạ mấy người xưng vương mấy người xưng đế. Lúc ấy Tào Tháo thống trị lớn nhất ở phương Bắc tình thế duy trì ổn địng, hơn nữa còn là bạc phú ( Cher: theo ta nghĩa là nhà cực giầu, đã cực giầu còn cực cực cực giầu thêm), làm cho dân chúng nghỉ ngơi lấy lại sức, ân huệ phân bố ( câu này nghĩa là có tiền, cải thiên đời sống nhân dân, làm cho nhân dân có lòng biết ơn với Tào Tháo)
Thiên hạ không phải của một người nào đó, mà mà người thiên hạ trong thiên hạ.
Thời đại phong kiến, dân chúng khổ. Dân chúng quả thật không để ý ai sẽ đoạt thiên hạ, bọn họ chỉ quan tâm ai có thể cho bọn họ an cư lạc nghiệp, làm cho bọn họ không phải đi đầu đường xó chợ, gia đình ly tán.
Thư Kỳ nhớ tới trước đó không lâu có tin ở Hà Nam , An Dương Huyền phát hiện lăng mộ Tào Tháo. Nghe nói Tào Tháo vì phòng ngừa Tào Tháo quật mộ, bố trí vãi chỗ mộ giả mê hoặc người khác. Cho nên hiện tại đều không biết Tào Tháo rốt cuộc ở đâu. Mà từ Tống tới nay còn có ” bảy mươi hai ngôi mộ đáng nghi” nói đến. Chuyên gia nhóm khảo cổ thích tranh luận ồn ào huyên áo, ai cũng không có chứng cứ đưa ra làm người ta tin tưởng, lăng mộ Tào Tháo đến này vẫn là một bí ẩn chưa được giải mã. Hiện tại là Tấn Hoài đế Vĩnh gia 308 sau công nguyên, cách Tào Tháo chết 200 năm ấy gần trăm năm, sách này đều có thể ghi lại mới phải, hơn nữa có thể tin tưởng.
Thư Kỳ nhẹ nhàng rút quyển sách ra, đứng dựa vào cửa sổ lật lên xem.
Bìa sách có chút nhàu nát, nửa mới nửa cũ.
Nàng bình thường xem ở quán sách báo, chữ phồn thể dựng đứng xem phải cố hết sức. May mà sách này tác giả bố trí so với hiện đại không có sai biệt lắm, viết đều là những câu chuyện xưa thú vị, còn giới thiệu một ít thơ ca của Tào Tháo , thấy hấp dẫn nàng đọc xuống phía dưới.
Khuynh quốc khuynh thành.
Lúc ấy trong lòng Thư Kỳ lại trào ra bốn chữ. Tuy rằng từ này dùng cho nam nhân không thích hợp. Nhưng tại trong nháy mắt ngươi có thể cảm thấy chính là vạn vật ảm đạm thất sắc. Phi Yến Ngọc đã thành cát bụi ( Cher: ai không hiểu tha cho con, đấy là nội dung sách, tào tháo ghi thế, ( ).Lhok phải do con
Thư Kỳ đột nhiên nảy sinh một loại ảo giác, nàng đối mặt cũng không phải nhận thức của cái tên Cỗ Viễn kia,mà là kiểu như Bạch Liên thuần khiết giáng thế.
” Hoá ra ngươi đã từng đọc qua.” Hắn thản nhiên mở miệng.
“Ta chỉ nhận biết một chút thôi.” Thư Kỳ ngượng ngùng. Nàng qua 16 năm dùi mài kinh sử , nhưng ở thời đại này cũng không có cái ưu thế gì. Cầm kỳ thư hoạ, nàng cũng chỉ là thường dân.
“Lúc ấy nhìn ngươi như một tên quái dị giả dạng, Cỗ mỗ tự nhiên cảm thấy ngươi không phải là địch.”. Hắn cúi đầu nói, kèm theo lời xin lỗi, thanh âm nhẹ nhàng, sóng âm trầm bổng như tiếng nước chảy ( Cher:thật chẳng hiểu tiếng như nước chảy thế nào nhỉ), hướng về phía nàng , không khỏi khiến lòng nàng thập phần say mê ( Cher: chết ná. Kỳ tỷ cảm nắng a Viễn rồi. Kỳ: * Lườm*, mi biết gì mà nói, đấy không phải là cảm nắng mà là nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù, Cher: pó tay >”