Chương 22
Một đêm không thấy hai người trở về , Tuyết Tình cùng Tạ Thanh Ca cũng không lo lắng . Bởi vì tin tưởng Cố Viễn có thể đảm bảo an toàn cho nàng.
Đây là ngày thứ 4 nàng đi vào thời đại này . Còn thời gian là 6 ngày nữa , phải nắm chắc thời gian . Nàng âm thầm căn dặn chính mình.
Một phen nghĩ ngợi và hồi phục sau khi đoàn người vội vàng lên xe ngựa, Nhìn ra sự lo lắng của nàng , Cố Viễn phân phó xe phu chạy tốc độ nhanh hơn , chạy tới Kiến Khang.
Một ngày sau , tại Thành Kiến Khang.
Xe ngựa chậm rãi chạy ngã tư đường.
Ngồi ở bên trong xe ngựa , nghe được tiếng rao hàng ồn ào , Thư Kỳ xốc màn xe lên , quả nhiên , ngã tư đường đông như kiến , rộn ràng nhốn nháo.
Không hổ là kinh đô của Đế Vương.
Đường phố có các tiểu quán bán một ít hàng hóa. Sát hai bên đường chính là cửa hàng các loại , có khách trọ , tửu quán , y quán , thậm chí có thanh lâu , trên lầu có các cô nương rêu rao , oanh oanh yến yến , rất là náo nhiệt.
Thư Kỳ tận mắt thấy một nữ tử ăn mặc trang điểm xinh đẹp đang thân thiết với nam nhân bốn năm mươi tuổi , thân mình giống như con bạch tuột tám chân bám chặt chẽ trên người nam nhân. Xem tuổi nàng bất quá cũng chỉ 20. Thư Kỳ không khỏi líu lưỡi , cổ đại tự do nhất vẫn chính là nữ tử thanh lâu nhỉ?
Trong cái xã hội này giống y trong TV mà Thư Kỳ đã được xem. Nàng hưng phấn nhịn không được lôi tay áo Cố Viễn , hướng ra ngoài chỉ trỏ :” Ngươi xem ngươi xem , quán này phải có giấy thông hành mới vào dduowwjc !”. “ cái bánh mì màu vàng kia làm bằng gì? Ăn ngon không?”. “ Chỗ kia có đám người vây quanh có cái gì thế?”….
Kỳ thật Cố Viễn biết vấn đề của nàng không cần có đáp án , có thể là lần đầu được chứng kiến nên nàng đang kích động mà thôi.
Xe ngựa ngừng lại rất nhanh. Thư Kỳ theo đoàn người xuống xe , ngẩng đầu vừa thấy , đại môn có treo biển chữ vàng , “ THÁI PHÓ PHỦ”. ( đại môn = cửa chính )
Lập tức có hai gã áo xanh ở cửa chạy đến , vừa thấy bốn người ăn mặc đẹp đẽ quý giá , khí chất bất phàm , liền bước qua chào đón , cung kính thỉnh giáo tính danh , báo cáo với chủ nhân.
Vừa nghe thấy tên Cố Viễn cùng Tạ Thanh Ca . trong đó có một gã sai vặt đưa đoàn người bọn họ trực tiếp mang vào phòng khách bên trong phủ, lo pha trà cẩn thận hầu hạ . Có người sớm đi bẩm báo chủ nhân.
Cố Viễn cùng Tạ Thanh Ca tùy ý ngồi ghế , uống trà, Thư Kỳ chậm rãi đánh giá sự bố trí căn phòng.
Tên Vệ Quốc này phụ trách dạy Thái Tử , truyền thụ trị quốc sách lược . Quả nhiên học thức bất phàm. Cả căn phòng thiết kế thanh nhã hào phóng , nhìn rất bình thường , có thể thấy chủ nhà không theo thích thẩm mỹ. Nhưng loại cao quý này chính là sự tích lũy văn hóa vững chắc , không như những kẻ nhà giàu khoe khoang.
Chén trà nhỏ được đưa đến , tên sai vặt báo tin cùng vội vàng đi đến , khom người bẩm báo :” Chủ nhân của tôi đến rồi.”
Thư Kỳ vừa nghe , thẳng lưng đứng dậy , tinh thần phấn chấn . lập tức có thể thấy thiên hạ đệ nhât danh sĩ của một ngàn năm trước có hình dạng ra sao?
Thấy mình rất may mắn vì được tận mắt chứng kiến , từ ngoài phòng truyền đến bước chân nhẹ nhàng đang tiến đến.
Thư Kỳ vừa ngẩng đầu nhìn , vào là một thiếu niên áo lam mười bảy tuổi , nhỏ nhỏ xinh xinh , da thịt trắng nõn , mặt mày thanh tú , ánh mắt có nét cười. Thư Kỳ nghi ngờ trong lòng đem thiếu niên trước mắt cùng hai nam tử kia đối chiếu. Người vừa tới ngôi khô tuân tú , nhưng chưa được gọi là “ Đệ nhất thiên hạ “ , Tạ Thanh Ca phong lưu quyến rũ , Cố Viễn trầm tĩnh dịu dàng. Thế nhưng càng nhìn hắn càng cảm thấy quen mắt . Tựa hồ đã gặp qua ở đâu , nhất thời không nghĩ ra . Thiếu niên kia cũng không kiêng nể người ở đại sảnh , nghiêng người hướng ngoài phòng giận dữ nói :” Vệ Quốc , còn không mau đến , mọi người đang chờ!”
Hóa ra hắn không Vệ Quốc.
Chủ nhân chân chính ngàn vạn lần hô gọi mới ra.
Thư Kỳ cảm thấy một đạo hào quang từ ngoài cửa chiếu vào , quý công tử ăn mặc đẹp dẽ thong dong rảo bước tiến đến đại sảnh.
Thư Kỳ lần đầu tiên nhìn mắt hắn nhớ tới Tào Thực ( Lạc Thần Phú ) ( Lạc Thần Phú : Vị thần cai quản nông trại , trồng trọt)
Đây thật sự là viên ngọc mài của thiên hạ. Giống như Tống Ngọc Tại có viết chủ nhân của họ : Thi Chu Tắc rất xích , xoa phấn tắc rất bạch , tăng chia ta tắc quá dài , giảm chia ra tắc quá ngắn . Cái gì đều vừa đúng , mới thuận lòng người khác . Càng khó càng khiến người không nhiêm được thế trần , giống như đá ngọc , làm cho người ta muốn gần gũi.. ( không hiểu nghĩa là gì, đại khái nội dung 4 câu đầu là : Xoa màu đỏ thắm thì rất đỏ , xoa phấn thì rất trắng , tăng thì quá dài mà giảm thì quá ngắn ).
Nhìn hắn bất quá khoảng mười ** tuổi ( Kỳ tỷ không đoán được =)) ) , dung mạo bất phàm , Thư Kỳ cũng không khỏi thở dài . Nàng đối với tiểu bằng hữu khoogn có chút hứng thú . Hơn nữa , kỳ thật trong lòng nàng vẫn thiên về Cố Viễn hơn , hắn thanh nhã , trên mặt hắn từ đầu đến cuối lộ vẻ tiếng cười thản nhiên , làm co người ta có cảm giác tin cậy ,. Đương nhiên , có lẽ hắn cũng không phải là người tốt.
Thật là , nhất định là điên rồi. Nàng hung hắng trách mắng chính mình. Mắt thẩm mỹ có vấn đền rồi , như thế nào lại nhìn đệ nhất mỹ nam kia rồi vẫn cảm thấy tên thần bó khó hiểu Cố Viễn kia đẹp hơn? Chẳng lẽ … chẳng lẽ mình có ý đồ với hắn?
Ý niệm nguy hiểm trong đầu.
Thư Kỳ ngụm một lượng khí , ý tưởng kỳ quái nhanh chóng dừng lại . Hắn chỉ là cổ nhân của hai ngàn năm trước.
Chờ nàng hồi phục tinh thần , tất cả mọi người trở lại thân phận của chính mình , tên thiếu niên áo lam đứng sau Vệ Quốc chính là thư đồng.
Bất giác Thư Kỳ nhìn ánh mắt của hắn . Đột nhiên cảm thấy được hắn rất quen mắt , tạm thời không nhớ ra đã gặp hắn ở nơi nào. Vì thế cố gắng tìm ít kí ức còn lại ở trong đầu.
Bốn ngày trước nàng mới đến thời đại này , nhưng mấy ngày nay đi theo Cố Viễn , căn bản không tiếp xúc với người khác . Chẳng lẽ người nàng quen chính là ở hiện đại?
Nàng kinh hãi nhớ tới thiếu niên này quá giống người trong ảnh chụp của Đoạn Thanh Ngọc , nhất là lông mày ở khóe mắt hoạt bát đáng yêu , từ nhỏ cổ nhân đã được giáo dục rất nghiêm khắc , không có khả năng họ có mặt biểu tình như thế.
Thế nhưng ảnh chụp Đoạn Thanh Ngọc là cô gái , tại sao trước mắt là thiếu niên.
Thư Kỳ nhìn hắn , thân hình hơi gầy , thể trạng nhỏ xinh , ngũ quan tinh xảo . Chẳng lẽ nàng là nữ giả nam?
Rất đơn giản . Một nữ nhân , có thể thay đổi thành nam trang nhưng không thể che giấu các đường cong của nữ và nam nhân phải có yết hầu.
Mà cổ thiếu niên này trơn nhẵn , cái gì cũng không có.
Hay là nàng chính là Đoạn Thanh Ngọc?
Đối diên với thiếu niên vừa rồi không còn chút để ý , hết nhìn đồng lại nhìn tây . Đột nhiên gặp ánh mắt khó hiểu của Thư Kỳ , lập tức tahy đổi sắc mặt , không được tự nhiên đứng lên.
Nàng lôi kéo tay áo bào trộng thùng thình của Vệ Quốc , làm như có chút xấu hổ , nhẹ giọng nói :” Công tử , tôi muốn đi thay quần áo.”
Vệ Quốc quay đầu nhìn thấy thần sắc kích động của thư đồng , gật đầu , ý bảo hắn chạy nhanh đi.
Thiếu niên vội vàng chạy đi ra ngoài.