Chương 2
A Kỳ vuốt ve phủi bụi đất trên người, sờ trong lòng ngực, nhẹ nhàng thở ra. Cây cỏ sườn núi cách đó không xa là một chỗ để dừng chân, trơ mắt nhìn mùa xuân về hoa nở, như mây giống như hoa hạnh phải được tươi đẹp.
Mùa xuân ba tháng, chim vàng oanh đậu trên cây cao.
Đây là nơi nào? Không phải nói trực tiếp đưa đến Dự Chương Quận hay sao? Chỉ có thời gian là 10 ngày, nàng phải tìm được cô gái Đoạn Thanh Ngọc, còn phải khuyên nàng ngoan ngoãn về nhà, học bài.
Nàng từ trước tới giờ đều hành động như vậy. Chỉ có thể đi đến ngôi làng, sẽ tìm người hỏi thăm. Nàng còn mang theo ảnh chụp của cô gái.
Vừa bước vào ngôi làng, còn không tới kịp thưởng thức mùi thơm của thức ăn thì từng đợt dồn dập tiếng vó ngựa từ xa đến gần.
Một đám người a, né tránh đi. Thư Kỳ mới xoay người muốn tránh ra, thình lình trên cổ nhiều vật lãnh lẽo, mỏng manh mà cứng, sau lưng truyền đến giọng khàn khàn quát :” Ngươi là ai? Dám xông vào nhà của chủ nhân ta?”
Người này cư nhiên im hơi lặng tiếng tiếp cận nàng, đặt dao đến cổ nàng. Lại là một vị võ lâm cao thủ a! Thư Kỳ nghĩ mà xót xa, như thế nào mỗi khi quay về đều gặp được người trong giang hồ, nàng chính là cái vai không thể chọn tay, không thể nhã nhặn như người đọc sách, hơn nữa bản chất con gái vẫn là yếu đuối.
“Đại ca, chuyện gì cũng từ từ!”. Nàng sợ một cẩn thận một cái lại tiêu đi cái mạng nhỏ . híc!
Thư Kỳ chỉ ngón tay vào thân đao sắc bén, vẻ mặt cẩn thận. Hắn chắc không phải là người xấu, nếu không sớm đã không hỏi trái sai đã lấy một đao chém đầu nàng.
” Nghĩ rằng ngươi có muốn cũng không dám giở trò mánh khoé.” Nghe được Loảng xoảng một tiếng thu đao vào vỏ..
Nàng chần chờ mà sờ sờ cổ, không có vết ngấn của đao, không có cảm giác dính của máu , tốt lắm. Ai, đao làm cho độ mạnh yếu quả thực nắm chắc vài phần thắng. Nàng không khỏi có chút bội phục trước mắt vị nam nhân này.
“Tiểu nữ vốn là người Lạc Dương….” Thư kỳ đnag muốn bắt đầu lừa bịp người nhớ lại lúc Đấy nghe như tiếng vó ngựa đã đến trước mười trượng xa xa( khoảng cách).
Nàng nghiêng đầu vừa thấy, trước mặt là nam tử áo trắng y phục bó sát vào người, nhưng không có bó buộc, tóc dài đen thui tung bay trong gió. Chỉ thấy tay trái hắn nhanh nhẹn lắc dây cương, tay phải cầm cung trường ( là cái quất roi ngựa ý), lưng cài một túi bằng da trâu, trong túi mơ hồ rơi lả tả mấy chiếc cung tên. Một tư thế oai hùng, hiên ngang! Thư Kỳ không khỏi âm thầm khen. Chính là nhìn gần, nhìn không phải già, bất quá hai lăm tuổi, tướng mạo thanh tú, ngũ quan có vẻ hơi chút giống nữ nhi. Nhưng mà ánh mắt thâm thuý trong trẻo, như biển sâu thăm thẳm, rồi lại giống như hàng tỉ ngôi sao rơi vào trong đó. Nàng không khỏi ngẩn ngơ.
Nam tử áo trắng lắc yên ngựa, động tác lưu loát mà xoay người xuống ngựa, mặt sau đi theo sáu hay bảy người cũng đồng loạt xuống ngựa cung kính ở phía sau hắn. Những người này đều là cách ăn mặc của người Hồ, trong tay cầm cung tiễn. Xem ra là đại hội săn bắn.
Thư kỳ đang say sưa, bên cạnh là đại ca oai hùng đã cung kính hướng năm tử áo trắng quỳ gối :” Bẩm báo công tử, tiểu nhân ở chỗ này tìm thấy dấu vết kỳ lạ, một nữ tử dị tộc ăn mặc kỳ quái. Chỉ sợ là triều đình phái gian tế.”
Dấu vết kỳ lạ? Ăn mặc kỳ quái? Nàng đường đường chính chính mà đi ngang qua nơi này, quần áo cả người cũng vẫn rất dè dặt, đồng dạng đều là y phục bó sát người để dễ dàng hành động a! Đối với bọn họ mà nói cũng không có tính kỳ quái? Nữ tử dị tộc? Nàng chính là sinh ở Sơn Tây, người Trung Nguyên? Gian tế?
” Uy, đừng đừng, vị đại ca này, ta không phải là nữ tử dị tộc, cũng không phải gian tế.” Thư Kỳ vội vàng giải thích, dị tộc cũng không phải là lời ca ngợi, gian tế lại thái độ làm người khinh thường.
“Thật không?” Vị Công tử trẻ tuổi được nam gọi không cho là đúng nhẹ nhàng cười cười. Vẻ tươi cười kia giống như tuyết trắng trên đỉnh núi cao, vài phần xinh đẹp nho nhã bên trong có vài phần lạnh lùng kiêu ngạo:” Ta coi tự nhiên sẽ biết.” Hắn thong dong cầm trong tay cung trường ( dây quất ngựa) đưa cho phía sau người hầu, chậm rãi đi đến trước mặt, vươn ngón tay trỏ trắng thon dài, đưa lên rồi buông xuống khuôn mặt của nàng, rất có hứng thú mà cẩn thận coi.
Thư Kỳ sớm bị hắn gần gũi, xem kỹ đến kinh sợ. Không biết tiếp theo hắn sẽ làm cái gì. Hiện giờ người chính là dao thớt, ta là thịt bò. Vẫn là ngoan ngoãn mặc cho hắn điều khiển đi.
May mắn là thế kỳ 21 sao kim dễ nhìn hơn , có phần miễn dịch ( ý nói là ánh mắt công tử như ngôi sao, nên Thư Kỳ nhìn vào trong mắt hắn được miễn dịch).Nếu không đối diện với người này sẽ có vài phần kinh sợ đến thất thần.
Giống như chưa đủ cách, nam tử áo trắng thậm chí ghé sát vào , nghiêng mặt dù bận vẫn ung dunh, lấy tư thế thủ pháp chuyên nghiệp vén vào sợ tóc rơi rụng bên tai nàng, ghé sát vào sườn mũi nghe nghe (@cherry: wa!*đỏ mặt* ).
Hành động kỳ quái!
Thư Kỳ tim tăng tốc đập khẩn trương.Không biết ngay sau đó hắn có cái mưu đồ gì. Mà giờ phút này hắn ôn nhuận hơi thở toàn bộ nhào vào trên mặt hắn, ngứa, làm cho nàng không yên, bất an thật sự, nàng cũng không phải thực vật? Thực Vật? Không thể nào? Nàng không khỏi hiện ra vẻ mặt có chút chán ghét, nhíu nhíu mày.
“Sinh ra a.”
Khuôn mặt nữ tử thanh tú, ngay cả miệng nho nhỏ đỏ như quả anh đào ( có câu gì tả hay hơn muội làm nhé). Chính là toàn bộ mang theo thần sắc quật cường. Vể phần quần áo của nàng, cho dù hắn có kiến thức uyên bác như vậy cũng không thể biết được đó là thuộc nơi nào, có cánh cửa gì, phái gì.
“Thú vị.” Hắn có chút đăm chiêu, tiếp theo buông cằm của nàng ra, xoay người lên ngựa, phân phó nói :” Hôm nay săn bắn nơi này chấm dứt.”
“Dạ!”. Phía sau người hầu đồng thời lĩnh mệnh.
” Về phần nữ tử này.” Nam tử áo trắng nhìn nàng, giơ khoé miệng, ngược lại đối với nàng, nam tử trung niên bên cạnh, dùng tiếng nói trong sáng chậm rãi phun ra vô cùng sắc bén ba chữ ” Gϊếŧ nàng”.