Chương 8: Thay quần áo
Thái Sinh cầm chiếc váy màu tím nhìn nửa ngày, ánh mắt liếc về phía Bạch Tấn Vân đang ngồi một bên,do dự
hồi lâu hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
“A, ngươi kì kèo gì nha! Nhanh thay đi, chẳng lẽ ngươi muốn chút nửa nha hoàn đến thay y phục cho ngươi sao?” Bạch Tấn Vân không kiên nhẫn gầm nhẹ nói, thật sự là tiểu tử
này nếu để lộ, hắn liền san bằng sang bằng cả nhà hắn a !
“Đại thiếu gia…… Ta, ta thay quần áo,người, ngườii có thể lảng tránh một chút hay không……” Thái Sinh cúi đầu xấu hổ, nói chuyện thanh âm giống như muỗi kêu.
Hắn thật sự không thích có người xa lạ ngồi ở trước mặt nhìn mình cởϊ qυầи áo, hơn nữa, đêm qua bọn họ còn……
Nghĩ vậy đầu Thái Sinh cúi càng thấp.Trời ơi! vì sao tưởng tượng đến chuyện tối hôm qua, tim hắn lại đập mạnh như vậy.
“Cái gì? Ta lảng tránh một chút?” Bạch Tấn Vân nhất thời không phản ứng lại,khi nhìn đến vẻ mặt thẹn thùng của Thái Sinh hắn lập tức hiểu được ý tứ của hắn , vì thế tà mị tươi cười, chỉ thấy hắn điều chỉnh ghế ngồi, ngữ khí khinh chọn nói:“Đổi y phục thôi mà, tiểu tử, ngươi cũng là nam nhân nha? Trên người ngươi có đồ gì trên người ta cũng có, tất cả mọi người giống nhau, có cái gì không thể nhìn
nha! Cho dù ngươi là nữ nhân, cũng là người Bạch Tấn Vân ta cưới hỏi đàng hoàng trở về , còn chưa có người nào dám đuổi ta ra khỏi phòng này nha!”
Thấy Thái Sinh chỉ cúi đầu không nói lời nào, cũng không cỡi quần áo, Bạch Tấn Vân vỗ bàn cái RẦM,“Như thế nào, có phải muốn đại thiếu gia cởi cho ngươi hay không?”
Nói xong liền đứng dậy.
Chiêu này quả thực dùng được, Thái Sinh vội vàng xua tay nói không cần.Sau đó bối quá đi qua người hắn, bắt đầu cỡi từng lớp quần áo.
Bạch Tấn Vân không thèm nói thêm gì nửa, một tay đặt ở trên bàn, một tay chống đỡ đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn thân thể trước mắt, rõ ràng biết hắn là nam nhân, chẳng qua là chỉ cần nhìn bong lưng đã khiến cho hắn có loại xôn xao không rõ.
“Thái Sinh!”
Đang lúc Thái Sinh cởϊ qυầи áo xuống, Bạch Tấn Vân đột nhiên quát to tên của hắn.
“Dạ,” Cả người Thái Sinh run lên, vội vàng đáp.
“Xoay người lại!” Bạch Tấn Vân đè nén xôn xao, ra lệnh cho hắn.
Thái Sinh sửng sốt, lấy quần lụa mỏng màu tím che ở trước người, che trụ nơi tư mật của hắn,sau đó mới cúi đầu chậm rãi xoay người lại.
“Lấy y phục trước người ra!” Bạch Tấn Vân cũng không biết vì sao làm như vậy, hắn chẳng qua là không tự chủ được muốn ức hϊếp hắn, muốn nhìn vẻ mặt bất lực của hắn, ánh mắt bối rốivà hành động không biết làm sao.
“Đại thiếu gia……” Vẻ mặt Thái Sinh đau khổ năn nỉ hắn.
“Lấy ra!” Bạch Tấn Vân không để cho hắn có cơ hội gì, lại ra lệnh hắn, mà lúc này Bạch Tấn Vân đã đứng lên đi tới trước mặt Thái Sinh,
cảm giác áp bức làm cho Thái Sinh không tự chủ được từng bước lui về phía sau,“Đừng để cho ta nói lần thứ tư
nha! Lấy ra!”
Thái Sinh cắn răng một cái nhắm mắt lại, định bất cứ giá nào cũng không cho người trước mắt lấy quần áo hắn ra, lúc này Bạch Tấn Vân không chút tiếng động hiện
ra trước mặt hắn .
Bạch Tấn Vân nhìn quét qua mỗi một vị trí, cuối cùng dừng ở gương mặt đỏ bừng kia, hắn không dám mở mắt.
Bạch Tấn Vân đưa ra, lấy quần lụa mỏng mềm nhẹ đang che trên người Thái Sinh ra,Thái Sinh sửng sốt, ngửa đầu kinh ngạc nhìn chằm chằm Bạch Tấn Vân, hơi i há mồm, lại nói không ra lời muốn nói.
“Khụ khụ……” Bạch Tấn Vân ho nhẹ hai tiếng, buông tay ra,“Mặc y phục tốt,chút nửa bọn hạ nhân sẽ đến.”
“Dạ.” Thái Sinh nhẹ giọng đáp, vội vàng mặc y phục vào, nhưng là tâm tình của hắn thủy chung không thể bình tĩnh,cách làm của Bạch Tấn Vân làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, tương lai rốt cuộc phải như thế nào, hắn không biết.
Thật ra, Thái Sinh không biết, Bạch Tấn Vân cũng không biết.