Chương 33: Nhịn không được ăn thêm một hồi
Thái Sinh kê phương thuốc rất có hiệu quả cho mình, mới ăn hai ngày cơn sốt liền rút lui.
Hai ngày này Bạch Tấn Vân không có để cho Thái Sinh xuống giường, hắn lần nữa căn dặn phải nghỉ ngơi nhiều hơn, buổi tối hai người tuy rằng đồng giường, nhưng Bạch Tấn Vân chỉ ôm Thái Sinh vào lòng hôn môi Thái Sinh vài lần,ngoài ra không hành vi vượt rào gì, mà giống như cũ ôm hắn ngủ.
Buổi tối hôm nay, Thái Sinh nói muốn ngủ nhưng ngủ không được, Bạch Tấn Vân khoát cánh tay lên trên lưng hắn, hô hấp
hắn thực vững vàng giống như đã muốn đang ngủ.
Thái Sinh nhẹ nhàng chuyển động thân thể, hợp với ở trên giường, thật sự là nằm không nổi nữa, hắn nhớ tới đến, vì thế thật cẩn thận di động
nhích khỏi cánh tay của Bạch Tấn Vân.
Vừa mới ngồi dậy, người nào đó đã bị bàn tay to Bạch Tấn Vân nắm chặt, lần nửa kéo hắn ngả vào trong ngực còn thì thào bên tai Thái Sinh nói:“Muốn chạy trốn sao?”
“Không có…… đệ chỉ là, nằm thời gian quá dài ……” Thái Sinh xoay đầu ở trong ngực Bạch Tấn Vân, cảm nhận được thân thể hắn rắn chắc.
“Thái Sinh, ngày mai huynh đưa đệ về nhà mẹ đẻ nha.” Bạch Tấn Vân vuốt ve mái tóc dài của Thái Sinh, đem chúng nó quấn quanh trên ngón tay thon dài của mình.
“Thật không?” Thái Sinh không tin ngẩng đầu nhìn Bạch Tấn Vân.
“Ha ha, mặc kệ nói như thế nào,huynh không phải là con rễ sao.” Bạch Tấn Vân cười, một cái xoay người, đem Thái Sinh đặt ở dưới thân,ngửi mùi thơm trên cơ thể hắn, hơi thở của Bạch Tấn Vân bắt đầu tăng thêm, thân thể bắt đầu có phản ứng.
Đồng dạng mẫn cảm, Thái Sinh cảm giác được thân thể Bạch Tấn Vân biến hóa, đến mặt có chút xấu hổ ửng đỏ, nghiêng đầu không nhìn tới hắn, nhưng không có nửa điểm phản kháng.
“Thái Sinh, đệ thật sự là rấtđẹp ……” Bạch Tấn Vân hôn môi lên cổ Thái Sinh, làm người dưới thân một trận run rẩy, cùng lúc đó phát ra tiếng rêи ɾỉ khêu gợi.
Vài động tác, liền cởi bỏ y phục trên người hai người, lúc cả hai nhìn lẫn nhau,mặt Thái Sinh càng thêm hồng nhuận , dùng răng khẽ cắn ngón tay mảnh khảnh chính mình.
Hôn môi, vuốt ve, một loạt khúc nhạc dạo qua đi, Bạch Tấn Vân tách hai chân thon dài của Thái Sinh ra, không chút do dự thẳng tiến phân thân chính mình vào, đồng thời cầm lấy vật cứng rắng của Thái Sinh.
“A –”
Thái Sinh theo bản năng kêu to lên, không nghĩ tới
lần thứ hai vẫn là đau như vậy.
“Thái Sinh, gọi tên của huynh……”
“Đại thiếu gia……”
“Gọi tên của huynh!”
“Bạch, Bạch Tấn Vân…… Tấn Vân…… A……”
Sáng sớm ngày hôm sau, Thái Sinh bị Bạch Tấn Vân hôn môi đến thức tỉnh, lông mi hắn thật dài, xinh đẹp cực kỳ.
“Đứng lên đi, chúng ta hôm nay đi về nhà đệ.”
Bạch Tấn Vân sớm đã mặc chỉnh tề, ngồi ở bên giường, lấy tay chỉ vuốt ve lưng của Thái Sinh.
Thái Sinh không nói gì, chẳng qua là xấu hổ , đem quần áo mặc tốt sau đó đi theo Bạch Tấn Vân ra bạch phủ.
Đây là lần đầu tiên Thái Sinh mặc nữ trang xuất hiện ở trên đường lớn, nhớ tới lần trước hắn y mặc y phục đỏ thẫm, còn có khăn voan, bị cỗ kiệu lay động nâng vào Bạch phủ.
Mà lúc này đây, hắn còn đi bộ với Bạch Tấn Vân trên đường lớn.
Bạch Tấn Vân vốn muốn ngồi cỗ kiệu trở về , nhưng phát hiện Thái Sinh nhìn bên ngoài ngã tư đường sững sờ xuất thần, liền biết hắn khát vọng loại hương vị tự do, vì thế hai người liền quyết định đi bộ trở về.
“Tối hôm qua có chút kịch liệt , thân thể đệ còn chịu nổi không?” Bạch Tấn Vânn ôm thắt lưng Thái Sinh, bộ dạng thuận theo hỏi, cái miệng của hắn nhướng lên nở một nụ cười tà ác, thật giống như đang chờ xem phản ứng của Thái Sinh như thế nào.
Quả nhiên vừa bị hỏi như vậy, mặt Thái Sinh nhất thời đỏ lên, nghiêng đầu nhìn về một bên cảnh sắc thấp giọng nói:“Hoàn hảo……”
“Ha ha ha……” Bạch Tấn Vân nghe Thái Sinh trả lời, cười càng thêm rực r làm người qua đường đều ghé mắt, còn Thái Sinh có loại hận không thể tìm hố để chui xuống.