Chương 22: Mặc lại nam trang
Ngay lúc Thái Sinh không biết đối mặt ra sao với
Bạch Tấn Uy và Đường Hiền Nhạc, đột nhiên cảm giác thắt lưng của mình bị một bàn tay to ấm áp có lực ôm lấy.
Lúc này, bên tai hắn truyền đến giọng nói quen thuộc của Bạch Tấn Vân,“Sớm như vậy, nhị đệ và biểu ca cũng đến thăm lão thái thái sao ?”
“Ha ha,Tấn Vân,đệ nói bác như vậy, cẩn thận bị bác nghe thấy lột da của đệ nha.” Đường Hiền Nhạc cười lớn nói, chẳng qua là ánh hắn vô tình hay cố ý quét về phía Bạch Tấn Vân ôm thắt lưng Thái Sinh.
“Ha ha, đại biểu ca nói quá rồi. Hiện tại trong phòng không có ai, huynh và Tấn Uy vào đi.” Nói xong, khóe môi nhếch lên nụ cười không ai bì nổi, ôm Thái Sinh rời đi.
Tiểu Nguyệt vội vàng đi theo phía sau.
Bạch Tấn Uy nhìn theo hai người kia rời đi, trong lòng mơ hồ có chút không phải mùi vị, nhưng dù sao thúc tẩu cũng khác, hắn hiểu mình phải tận lực khắc chế cảm tình chính mình.
Mới vừa quay đầu, phát hiện ánh mắt Đường Hiền Nhạc có chút thất thần nhìn theo Thái Sinh, hơn nữa khóe miệng của hắn có một nụ cười không dễ phát giác
“Khụ khụ, đại biểu ca, chúng ta đi vào thôi.” Bạch Tấn Uy phải dùng
tiếngho khan gọi hồn Đường Hiền Nhạc quay về.
“Không nghĩ tới Tấn Vân cưới được thiếu nữ xinh đẹp như vậy.Tấn Uy! Khi nào thì đến phiên đệ nha?” Đường Hiền Nhạc tự biết vừa rồi có chút thất lễ, vì thế vội vàng dùng ngữ khí trêu chọc để hóa giải xấu hổ.
Bạch Tấn Vân một đường ôm Thái Sinh trở về phòng bọn họ, hắn không cảm thấy gì, mà Thái Sinh ở trong ngực hắn thấy không được tự nhiên.Tuy rằng hắn cực lực phối hợp chính mình nhưng vẫn thận trọng nhưng Bạch Tấn Vân vẫn cảm nhận được .
“Tiểu Nguyệt, đi, dựa theo dáng người thiếu phu nhân, tìm trang phục nam nhân thích hợp với nàng.” Vừa về đến phòng ngủ,Bạch Tấn Bân liền phân phó Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt tuy rằng không biết tại sao Bạch Tấn Vân kêu thiếu phu nhân mặc nam trang làm gì, nhưng vẫn đi tìm .
Một lát sau,mượn được y phục trở về, là một trường trường sam màu trắng, kiểu dáng đơn giản.
Nhìn bộ y phục này Bạch Tấn Vân thật vừa lòng, vì thế phất tay để Tiểu Nguyệt đi ra ngoài,tiếp theo xoay người nói với Thái Sinh:“Thay y phục này.”
Thái Sinh cầm lấy xiêm y này, không hiểu nhìn Bạch Tấn Vân nói:“Đại thiếu gia, cái này là nam trang.”
“Ta biết, ngươi thay đi, thay xong ta đưa ngươi ra ngoài dạo, mỗi ngày đều ở ngoài vười, sớm muộn sẽ mốc meo .” Bạch Tấn Vân ngồi ở trên ghế, một tay chống chằm, dùng một loại ánh mắt thập phần thưởng thức nhìn Thái Sinh.
Hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua Thái Sinh mặc nam trang, nghĩ đến dáng người hắn nhỏ như vậy, cho dù là thay đổi nam trang, cũng sẽ động long người.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên thay y phục trước mặt Bạch Tấn Vân, nhưng Thái Sinh vẫn xoay người chỗ khác, đem nữ trang tháo xuống thay vào đó là trường sam dài màu trắng.
Tháo cây tram buộc tóc trên đầu xuống, sau đó đổi thành búi tóc nam nhân.
Thời điểm Thái Sinh xoay người lại,Bạch tấn nhìn có chút ngây ngốc, đúng là ngọc diện thư sinh a.
Hắn đứng lên, kéo tay Thái Sinh liền nói:“Đi, đi dạo.”
“Đại thiếu gia, như vậy sẽ không bị người phát hiện chứ?” Thái Sinh thực lo lắng, nếu thân phận của hắn bại lộ , hậu quả không thể tưởng tượng nổi nha.
“Yên tâm đi, sẽ không ai biết.”
Nói xong, hai người đi ra cửa.
Tiểu Nguyệt vừa lúc thấy hai người ra cửa, vội hô Đại thiếu gia, thiếu phu nhân……”
Hai người quay đầu, Bạch Tấn Vân nhìn Tiểu Nguyệt nói:“Ta đưa thiếu phu nhân ra ngoài đi dạo, ngươi không cần đi theo .”
“Dạ” Tiểu Nguyệt vội đáp, nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm thiếu phu nhân.
Thái Sinh nhìn Tiểu Nguyệt gật gật đầu, sau đó đi theo Bạch Tấn Vân đi ra ngoài.
Tiểu Nguyệt đứng im tại chỗ si ngốc nhìn bóng dáng Thái Sinh, mặt không tự
giác đỏ lên.