Đây là đâu?
Ta chết rồi sao...
Lâm Trì muốn ngồi dậy, nhưng vừa động đậy liền thấy đau nhức cả người, nhưng đau nhất vẫn là ngực.
... Thì ra, làm ma rồi vẫn thấy đau sao?
Không, không chỉ đau, nàng còn thấy đói.
Cảm giác trống rỗng trong bụng không phải đói thì là gì?
Có bàn tay vuốt khẽ má nàng, lướt đến trên trán, rồi nhẹ vén tóc nàng, đặt lên đó một nụ hôn rất khẽ.
Cảm giác rất thân quen, dường như trước đây đã từng xảy ra.
Người bị nâng lên, chất lỏng ấm áp từ chén sứ tràn vào miệng, dù không ngon nhưng cũng lấp đầy cái dạ dày đang trống rỗng của nàng.
Chén sứ bị đặt xuống, nhưng người nọ vẫn không buông Lâm Trì, hắn ôm Lâm Trì vào lòng, l*иg ngực ấm áp, rộng rãi. Hắn xoa đầu nàng, không ngừng hôn vào tóc nàng, quý trọng như báu vật.
Cẩn thật, tiếc thương, dùng sức rất nhẹ.
Động tác dịu dàng như thế khiến Lâm trì mất cảnh giác, nàng vốn cũng không có sức chống cự.
Không biết qua bao lâu, trong cái ôm ấm áp đó, Lâm Trì lại chìm vào giấc ngủ.
"Điện hạ."
Người được gọi điện hạ ra hiệu im lặng, mới dời mắt khỏi người nữ tử nhìn đến người kia, giọng lạnh lùng: "Tìm được người rồi hả."
Người nọ nhìn cảnh tượng chán ngán trước mặt, muốn nói lại thôi, đè nén cảm giác chỉ nói: "Vị đại phu đó ở bên ngoài."
Hồng nhan họa thủy, mỹ nhân hỏng việc.
Huống chi hắn thật sự không thấy cái nha đầu dơ dáy bẩn thỉu máu me đầm đìa này có gì tốt, thậm chí khiến điện hạ bất chấp nguy hiểm xông vào cứu nàng, nhưng đây cũng không phải việc mà hắn có thể hỏi.
"Bảo hắn vào đây."
Nghe nói người đó là một đại phu rất có tiếng tăm, râu dài tóc bạc, trông có vài phần tiên phong đạo cốt.
Ông thả hòm thuốc xuống, bước tới bắt mạch cho nữ tử.
"Vị đại nhân này, có thể để tại hạ xem vết thương không?"
Có được cái gật đầu đầy do dự, đại phu nhìn kỹ vết thương trên ngực, nhăn mày nói: "Vết đao rất sâu, dù bảo toàn được nhịp tim, nhưng tổn thương đến phổi, chỉ e phải nghỉ ngơi một thời gian... Mấy ngày tới không được để nhiễm phong hàn, uống nhiều thuốc bồi bổ một chút..."
Đại phu đang nói thì bị cắt ngang: "Khi nào nàng có thể tỉnh lại? Có thể khỏi hẳn không?"
"Tỉnh... Qua mấy ngày thì có thể tỉnh, có điều khỏi hoàn toàn thì..." Đại phu lắc đầu, "Thứ cho tiểu nhân bất lực, vị phu nhân này trước đây chịu nhiều vết thương cũ vẫn chưa khỏi hẳn, sau lần này chỉ e không thể hoặt động mạnh, có điều chăm sóc chu đáo nàng trong phủ, có lẽ sẽ không có vấn đề gì, nhưng..."
"Vậy cũng tốt..."
Nam nhân quyến luyến nhìn nữ tử nhắm nghiền mắt trong lòng, vẻ mặt ôn tồn, nhưng khiến người ta không khỏi sởn gai ốc.
"... Ta sẽ chăm sóc đến khi nàng khỏi hẳn."
Đại phu rùng mình, quyết định đem nửa câu sau "... Nếu đến Hồi Xuân Cốc có lẽ sẽ cứu được" nuốt xuống.
Ông viết vội đơn thuốc rồi chạy như bay ra ngoài.
Có điều, Lâm Trì vẫn đang mê mang nên không hề biết chuyện này.
Nàng đang mơ. Trong mơ nàng thấy mẫu thân đang làm món ăn nàng thích nhất, món ngon tỏa mùi hương thơm phức, nàng vui vẻ nhào tới ăn sạch sẽ. Ăn no rồi nằm trong lòng mẫu thân ngủ một giấc, nhưng vẫn thấy đói, nàng chống người chuẩn bị tìm mẫu thân vòi điểm tâm, nhưng vừa mở mắt thì hét ầm lên.
Bởi vì mẫu thân đang ôm nàng không còn dáng vẻ hiền hòa, mà trên người bà chi chít vết thương, máu chảy đầm đìa, nằm trong góc tối nói chuyện với nàng, đôi mắt âm u nhìn nàng chằm chằm.
Nàng nhìn lại, cả phủ xác chất ngổn ngang.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Lâm Trì bật tỉnh.
Còn đang định quay đầu xem mình đang ở đâu, ngước mắt đã thấy một nam nhân đang dựa vào cạnh nàng, hắn mặc hắc y, tóc đen buông sau lưng, dung mạo lạnh lùng.
Lâm Trì ngớ ra một lúc, mới phản ứng kịp: "Sách Đồng..."
Gần như cùng lúc đó Sách Đồng lên tiếng: "Là ta."
"Ta..." Lâm Trì mở miệng, đầu óc phản ứng chậm chạp, cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra, biểu cảm từ ngẩn ngơ đến kinh hãi, lập tức mất đi khả năng suy nghĩ, "Tại sao ta..."
"Ta cứu nàng về, nàng mất rất nhiều máu."
Đúng là rất nhiều máu.
Nhiều đến mức Sách Đồng sợ nàng sẽ không qua khỏi.
Khi nhìn thấy Lâm Trì nằm dưới đất, cây chủy thủ cắm sâu trước ngực, như không bao giờ tỉnh lại nữa, Sách Đồng sợ đến mức tim suýt ngừng đập.
Hắn biết Lâm Trì sẽ không buông tay, nhưng không đoán được nàng sẽ làm đến mức này.
Trong mắt nàng, không ai có thể sánh bằng Mạch Khinh Trần ư?
"Mạch..."
Qua nhiên.
Sách Đồng khép hờ mắt, nói: "Hắn đã chết."
"Vậy... Vậy à."
Lâm Trì nói, giọng mỏng manh.
Đã chết.
"Đã báo tang."
Lần này cả câu "Vậy à" Lâm Trì cũng không nói nữa, chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà.
Nửa đêm, xung quanh tĩnh lặng, không một tiếng động vang lên.
Sách Đồng ôm Lâm Trì vào lòng, nàng yếu ớt không có chút phản ứng, giống như linh hồn đã bị rút mất, chỉ còn cái xác.
Sách Đồng ôm Lâm Trì, hôm lên tóc nàng, không gian thời gian như dừng lại.
Hơn hai năm trước, hắn và Lâm Trì sống trong núi cũng như thế. Đơn sơ, yên tĩnh, rời xa mọi thứ.
Khi đó Lâm Trì gần như mất hết trí nhớ, đơn thuần như trẻ con, không nhớ mọi chuyện, cũng sẽ không muốn nhớ, hắn chăm sóc nàng, ở cùng nàng, ngày qua ngày, hắn trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng, người thân duy nhất của nàng cũng chỉ có mình Sách Đồng.
Khoảng thời gian này dường như vẫn chỉ mới đây thôi.
"Sách Đồng Sách Đồng Sách Đồng, khi nào ta có thể ra ngoài?"
Hắn nghĩ nghĩ nói: "Chờ khi nàng hoàn toàn khôi phục đã."
Nàng khua tay múa chân chứng minh mình rất khỏe: "Ta đã khỏi hẳn rồi!"
"Không được." Hắn cự tuyệt, dừng một chút lại nói: "Tại sao muốn ra ngoài?"
Lâm Trì dẩu môi: "... Huynh nói trong bản có nhiều thức ăn ngon, ta muốn đi xem..."
Hắn đã đoán trước nàng sẽ nói thế, thở dài: "Ta đi mua nguyên liệu nấu ăn."
Hắn đã mua rất nhiều sách dạy nấu ăn, luyện tập nhiều lần nhưng vẫn không nấu ngon bằng Lâm Trì lần đầu vào bếp, sau đó hắn bỏ cuộc, nhìn Lâm Trì thích thú thủ các món ngon, cuối cùng ăn no uống say lại tựa vào lòng hắn mà ngủ.
"Sách Đồng Sách Đồng Sách Đồng, ta đau bụng."
Hắn nhíu mày hỏi: "Đau? Bị thương ở đâu? Hay là ăn phải đồ ăn hư..."
Lâm Trì than phiền: "Lại chảy máu nữa rồi..."
Hắn đỏ mặt một phen, xoay đi nói: "Không phải đã nói với nàng, cái đó không phải bị thương... Ta đi nấu chút đường đỏ."
"Không nhớ!" Lâm Trì ôm bụng, đau chảy mộ hôi lạnh, lăn lộn trên giường, "Đau quá đau quá đau quá."
Bất đắc dĩ, hắn chỉ còn cách vừa ôm vừa dỗ nàng, đút nàng uống nước đường đỏ, an ủi nàng cả đêm.
"Sách Đồng Sách Đồng Sách Đồng, chúng ta đi bắt cá nhé! Ta thèm ăn cá!"
Hắn dẫn nàng đến con suối cách đó không xa, nước trong xanh biếc, trên bờ mấy nhánh liễu rũ, có gió thổi rì rào, nước chảy róc rách.
"Cẩn thận chút." Hắn nói.
Lâm Trì cởi vớ cởi giày, không chút nghĩ ngợi nhảy xuống suối.
Hắn bất đắc dĩ: "Vết thương nàng vừa khỏi, đừng để bị cảm lạnh."
Lâm Trì khoát tay, cười tươi như hoa: "Không sao không sao, ta bắt hai con cá béo tròn, buổi tối làm ăn!"
Kết quả nửa con cũng không bắt được, Lâm Trì khỏa nước quá mạnh, còn chưa đến gần, cá đã chạy mất, nàng dẩu môi ngồi trên bờ, đôi bàn chân nho nhỏ không cam lòng vọc nước.
Hắn ho khan một tiếng, trở tay rút kiếm, nhìn xuống đáy suối, đâm một phát gọn gàng linh hoạt, một con cá tươi rói bị đâm ngang.
Lâm Trì lập tức bất mãn: "Này này, huynh đừng ăn gian! Ta còn chưa dùng dụng cụ bắt cá đâu! Không được, đưa kiếm cho ta mượn nào!"
Nàng tóm lấy thanh kiếm, chảy nước miếng đâm xuống.
Kết quả... Vẫn không bắt được.
"Sách Đồng, huynh giỏi quá!"
"Sách Đồng, quả nhiên huynh rất hữu dụng!"
"Sách Đồng Sách Đồng Sách Đồng..."
Trong nửa năm sống ở đó, nàng gọi tên hắn vô số lần. Hắn nhiều lần nghĩ, nếu lúc trước không để nàng ra ngoài, mà nhất định duy trì cuộc sống như thế thì sẽ thế nào.
Nhưng... Không có nếu như.
Chuyện đã xảy ra, không thể thay đổi.
Hồi ức, trước nay đều là thứ vô dụng nhất.
Lâm Trì bị thương rất nghiêm trọng, dù có tỉnh lại cũng không thể cử động, đương nhiên chính bản thân nàng cũng không có ý muốn cử động.
Mối ngày chỉ tỉnh lại một lúc, đa phần đều nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn không ra nàng đang nghĩ gì, sau đó lại ngủ rất say, cứ như thể chỉ có như vậy mới trốn tránh được hiện thực.
Sách Đồng thường xuyên ở cùng nàng, đã quá thân quen, hắn
chăm sóc Lâm Trì rất dễ dàng.
Hắn mang cho Lâm Trì đủ mọi món ngon, dù Lâm Trì không muốn ăn, hắn cũng buôc nàng ăn hết.
Hắn rất thích hôn trán Lâm Trì, lẳng lặng ôm nàng vào lòng, cơ thể nàng rất mềm, ôm rất thoải mái, hơn nữa vì bị thương nên Lâm Trì không giãy giụa, chỉ biết ngoan ngoãn nằm im trong lòng hắn, im lặng tỉnh hoặc ngủ, có đôi khi nàng sẽ nói với Sách Đồng vài câu bâng quơ, nhưng đa phần nàng đều trầm mặc.
Nhưng ngay vào lúc Sách Đồng cho rằng sóng yên biển lặng, Lâm Trì lại tự sát.
Cơ thể vừa khỏe lại một chút,, nàng đã dùng trâm trong phòng đâm vào cổ họng mình, rõ ràng, quyết liệt.
May mà nàng không đủ sức, cũng không đâm vào vị trí trí mạng, vẫn giữ được mạng sống, có điều tạm thời không thể nói chuyện.
Sách Đồng nắm cây trâm dính đầy máu trong tay, lạnh lùng hỏi: "Tại sao nàng muốn tự sát?"
Cổ Lâm trì quấn băng vải rất dày, trông nàng rất cồng kềnh, nhưng Lâm Trì hoàn toàn không để ý, nàng nghiêng đầu, mắt nhìn đi đâu cũng không biết.
"Tự sát vì Mạch Khinh Trần sao?"
Sách Đồng ép Lâm Trì nhìn hắn, trong mắt chứa đầy đau khổ, hoang mang: "Tại sao? Nàng gϊếŧ hắn báo thù cho người nhà, không phải nàng nên vui ư? Tại sao lại muốn chết?"
Lâm Trì thong thả quay đầu, chớp mắt, phản ứng chậm chạp.
Không thể nói chuyện, nàng chậm rãi thấm chút nước trà, viết lên mặt bàn.
Khó. Chịu.
Mạch Khinh Trần đã chết, nhưng nàng không chết.
Nhưng nàng càng cố càng, càng nghĩ tới người đó, cây chủy thủ không gϊếŧ chết nàng nhưng lại cắm sâu vào ngực nàng hết lần này đến lần khác, còn khó chịu hơn cả chết.
Nàng khó khăn viết tiếp.
Để ta chết.
"Lâm Trì, nàng tỉnh táo chút đi! Hắn là kẻ thù của nàng!"
Sách Đồng quét sạch chữ trên bàn, nói: "Nàng muốn bỏ lại sư phụ sư tỷ, và cả ta sao..."
Lâm Trì lắc đầu, lại gật đầu.
Sư tỷ sư phụ không có cũng có thể sống tốt.
Nhưng Mạch Khinh Trần...
Nàng biết hắn là kẻ thù thì sao, Mạch Khinh Trần nợ cha mẹ nàng, nợ người nhà nàng, nhưng không nợ nàng, thậm chí trước khi chết hắn còn vui vẻ nắm tay nàng, nghĩ rằng cứ như vậy có thể cùng nhau tới thiên trường địa cửu.
Mạch Khinh Trần đã không còn, một mình nàng sống rất đau khổ.
Sách Đồng nắm tay nàng, nói: "... Kẻ thù của nàng không chỉ có Mạch Khinh Trần, nàng không hận sao, những kẻ tham quan sợ quyền không dám
xử lý án này, để cha mẹ nàng chết không nhắm mắt, thậm chí không có mấy người biết về cái chết của người nhà nàng... Nàng không chỉ phải hận một mình Mạch Khinh Trần, mà phải hận cả Bắc Chu, hoàng thất Bắc Chu, họ dung túng để cha mẹ nàng chết không nhắm mắt, cả mộ bia cũng không có, khiến nàng lưu lạc bao nhiêu năm..." Hắn càng nói càng kích động.
Lâm Trì mờ mịt nhìn Sách Đồng.
"Không trả được thù, nàng cam tâm cứ thế mà chết ư?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, nỗi hận mãnh liệt không chút che đậy.
Lâm Trì ngẩn ngơ, viết lên bàn..
Tại sao lại hận họ như vậy.
Sách Đồng thấy vậy, cúi đầu nhìn những dòng chữ đó, cười nhẹ, giọng cười đó hơi lưỡng lự, pha chút khinh miệt: "Bởi vì cha mẹ ta đo hoàng đế đương triều gϊếŧ."
Đây là lần đầu tiên Lâm trì nghe Sách Đồng đề cập đến thân thế của hắn, quen biết đã lâu, nhưng Sách Đồng chưa từng nhắc với nàng về thân thế của hắn. Hắn không muốn nói, Lâm Trì cũng không muốn miễn cưỡng, chỉ không ngờ là như vậy... Không ngờ giống hệt với mối thù của nàng, chỉ có điều so với nàng, Sách Đồng muốn báo thù e sẽ khó hơn nhiều.
Lâm Trì bỗng thấy hơi buồn.
Nhiều năm như vậy, nàng còn có sư phụ sư tỷ chia sẻ, Sách Đồng chỉ âm thầm chịu đựng một mình.
Sách Đồng xoa má Lâm Trì: "Ở cạnh ta, nhé?"
"Đừng chết."
"Sống cho tốt, được không?"
Giọng Sách Đồng mang ý cầu xin, ngón tay đang chạm vào nàng cũng run rẩy.
Tiếp tục sống?
... Nhưng nàng quá mệt, quá đau khổ.
Lâm Trì rũ mắt, không trả lời, cũng không biết phải trả lời thế nào.
"Sống tiếp, ít nhất cho đến khi ta báo thù xong, cũng báo thù giúp cha mẹ nàng, có được không?"
Lâm Trì vẫn cúi đầu, không có phản ứng.
"Vẫn muốn chết ư?" Sách Đồng cười khẽ.
Lâm Trì không dám nhìn hắn.
"Người đâu." Sách Đồng gọi to, một thị nữ liền chạy vào.
Lâm Trì nhận ra đó là thị nữ chăm sóc nàng mỗi khi Sách Đồng không có ở đây..
Sách Đồng nhìn thị nữ nói: "Ngươi hầu hạ tiểu thư thế nào mà nàng không muốn sống nữa, làm sao đây hả?"
Giọng điệu lạnh lẽo, đối lập với khi nói chuyện với Lâm Trì.
Thị nữ cũng biết chuyện Lâm Trì tự sát, lúc này hoảng sợ quỳ xuống nói: "Nô tỳ, nô tỳ sẽ trông chừng tiểu thư, không để tiểu thư có cơ hội..."
"Nhưng ngươi đâu thể trông chừng nàng từng khắc..." Giọng Sách Đồng vẫn không cảm xúc.
Thị nữ kinh hãi nói: "Nô tỳ sẽ cố gắng hết sức, cố hết sức..."
"Cố hết sức thì có ích gì? Nếu nàng ấy nhất định muốn chết..." Sách Đồng cúi người, chạm ngón tay lạnh lẽo vào cổ thị nữ, giọng lạnh nhạt, nhưng càng lạnh nhạt càng khiến người ta không rét mà run, "Vậy, ngươi chết trước đi." Đơn giản như đang nói "Ăn cơm, đi ngủ".
Hắn siết ngón tay, mặt thị nữ tái xanh, nàng ta liều mạng nắm lấy tay Sách Đồng, nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, qua không bao lâu, chỉ còn nghe thấy tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng.
Sách Đồng thật sự muốn gϊếŧ nàng ta.
Đây là một mặt khác của Sách Đồng mà Lâm Trì chưa bao giờ được chứng kiến.
Hắn luôn trầm mặc, lạnh nhạt, không khéo ăn nói, bộ dạng trầm ổn, đáng tin khiến người ta an tâm, nhưng giờ khắc này, Sách Đồng đã phá tan hình tượng đó, trông hắn bây giờ cực kỳ đáng sợ...
Nhưng có lẽ đây mới là Sách Đồng.
Lâm Trì lo lắng, nhưng nói không thành lời, nàng đành bắt lấy gối đá bên cạnh ném về phía Sách Đồng.
Sách Đồng nghiêng người tránh sang một bên, gối đá rơi xuống mặt đất vỡ tan tành. Hắn thả tay, thị nữ liền ngồi sụp xuống, hoảng sợ chưa hoàn hồn, há miệng thở gấp, tay ôm lấy cổ ho khan.
Hắn nhìn Lâm Trì.
Lâm Trì thấm nước, viết nhanh lên bàn:
Ta không chết, đừng gϊếŧ nàng ấy.
"Thật?"
Lâm Trì lập tức gật cái cổ đang băng bó.
Sách Đồng phất tay cho thị nữ lui, nhếch môi nhìn nàng.
Lâm Trì nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ.
Sách Đồng dường như hơi tổn thương, nhưng hắn nhanh chóng cầm lấy tay Lâm Trì, bình tĩnh nói: "Nàng còn sống, ta sẽ không gϊếŧ ai cả, nhưng nếu nàng chết, ta sẽ gϊếŧ sạch mọi người trong cái nhà này."
Không giống như đang đùa, huống chi Sách Đồng cũng không phải người thích nói đùa..
Nàng đã ở ngôi nhà này mấy ngày nay, ngoài thị nữ vừa nãy còn có vài người phụ trách phòng bếp, nếu vì nàng mà để liên lụy người khác, thì...
Nàng khép mắt, gật nhẹ đầu tỏ ý đã biết.
Nàng thấy cả người mệt mỏi, bao nhiêu hơi sức góp nhặt được lúc trước như bị rút sạch.
Sách Đồng ngồi trên giường Lâm Trì, ôm lấy nàng, gối đầu lên vai nàng, giọng rét lạnh mà bình thường không hề thấy: "Đừng rời khỏi ta, Lâm Trì, ta chỉ còn lại nàng, nếu cả nàng cũng bỏ ta, ta không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì, cho nên đừng rời khỏi ta..."
Vừa đáng thương, vừa đáng sợ.