Khóe môi khẽ cong lên nói: “Bộ dáng ta rất giống kẻ ngốc sao?”
Lâm Trì lui về phía sau, mãnh liệt lắc đầu: “Không giống!”
Mặc dù tính cách của Mạch Khinh Trần thỉnh thoảng sẽ có loại ngây ngô không nói ra được, nhưng chí ít xem ra tuyệt đối không ngốc.
Một tay giữ chặt cằm Lâm Trì, Mạch Khinh Trần tiến thêm một bước, đuôi mắt xếch lên, chậm rãi nở một nụ cười làm rung động lòng người.
Nháy mắt trái tim Lâm Trì như bị cái gì nắm lấy thật chặt.
Dung mạo Mạch Khinh Trần vốn hoàn mỹ không giống người, chỉ là có thói quen thanh lãnh, mặc dù nhếch môi cười cũng là nhạt nhòa lạnh nhạt.
Nhưng nụ cười này hoàn toàn bất đồng, trắng trợn mang theo hấp dẫn, nụ cười mị hoặc dọc theo khóe môi xâm nhiễm đến tận cùng, trong con ngươi đen như say như không say ánh lên sóng nước, lóe ra mê tính ma mỵ, rồi lại sâu như vực cao âm u, câu động tinh phách người đời......
Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không chú ý, loại đẹp đẽ không hề che dấu kéo tới trong phút chốc này, giống như một lưỡi đao dài nhỏ lạnh lẽo mà sắc bén, vào lúc ngươi không hề phòng bị sẽ đánh vào lòng phòng bị trong nháy mắt......
Lúc môi mỏng lạnh lẽo mang theo mùi rượu nồng nặc dán lên môi Lâm Trì thì nàng cảm thấy trái tim như muốn nổ tung.
Vậy mà, Mạch Khinh Trần bất chợt nhẹ nhàng lui ra, tóc dài tuyết trắng màu bạc như được mặt trời chiếu sáng trợt xuống từng sợi, che kín cặp mắt có thể mê hoặc lòng người kia, nở nụ cười lạnh lùng: “...... Không giống? Vậy sao ngươi không uống?” Bóp lấy cổ Lâm Trì, Mạch Khinh Trần nhấc lấy bầu rượu đã uống hơn phân nửa, đưa tới bên môi Lâm Trì, đột nhiên trút xuống.
Lâm Trì giãy giụa, dùng đầu gối đá văng bầu rượu đi, nhưng vẫn có phần lớn chất lỏng không khống chế được tràn vào trong cổ họng của Lâm Trì.
Nàng vội vã muốn phun rượu ra, Mạch Khinh Trần đè lại cổ của nàng lần nữa, ép buộc nàng nuốt xuống.
“...... Ngươi, ngươi say rồi?” Mặt của Lâm Trì bị mùi rượu hun đến đỏ bừng, khó khăn đọc rõ từng chữ.
Mạch Khinh Trần thong thả ung dung dùng khăn vải lau đi chất lỏng còn sót lại bên môi Lâm Trì, động tác dịu dàng, nhưng lại khiến Lâm Trì rợn cả tóc gáy: “Không phải ngươi cố ý muốn ta uống say sao? Còn đặc biệt bỏ thêm nguyên liệu vào rượu......”
Lâm Trì không thể tin trợn to hai mắt: “Sao ngươi biết......”
Mạch Khinh Trần cười cười: “Ta thấy được.”
Lâm Trì: “Vậy ngươi còn......”
Mạch Khinh Trần vuốt ve da thịt trên cổ Lâm Trì, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ ta đã say, ngươi muốn làm gì ta đây?”
Lâm Trì thật sự không chịu nổi dáng vẻ này của Mạch Khinh Trần, thật đáng sợ cũng thật nhìn không thấu.
Nàng chống cái bàn muốn đứng dậy: “Không, ta không muốn làm gì cả, không có gì...... Ta đi về......”
Bả vai bị Mạch Khinh Trần ung dung đè xuống, đồng tử thâm thúy nhìn về phía mắt nàng: “Ngươi muốn chạy trốn có đúng hay không? Ta biết rõ ngươi căn bản không muốn sống bên ta, bất luận ta có chiều ý ngươi bao nhiêu, tìm cách để làm ngươi vui mừng bao nhiêu, thậm chí bởi vì sợ ngươi tức giận không muốn khiến ngươi đau nên không hề làm gì...... Nhưng ở trong mắt ngươi ta giống như kẻ ngốc có đúng không?”
Trong lòng Lâm Trì lạnh lẽo, vội đè tay Mạch Khinh Trần lại: “Không, ta......”
Mạch Khinh Trần cắt ngang nàng, cười lạnh nói: “Tại sao ngươi dám trắng trợn nghĩ tới việc chạy đi như vậy, còn không phải là bởi vì xác định coi như ta biết ngươi bỏ thuốc ta, coi như bắt ngươi về lần nữa, cũng sẽ không làm gì ngươi......”
Lâm Trì dời tầm mắt đi, lắc đầu: “Thật xin lỗi...... Ta, ta đi về.”
“Trở về sớm như thế làm gì?”
Ngón tay Mạch Khinh Trần xuyên qua Lâm Trì kéo cổ nàng lại, đồng thời nâng cằm lên hôn lần nữa, chỉ là một lần này không hề lướt qua rồi dừng, nụ hôn kịch liệt bởi vì ngây ngô quá đáng nên có vẻ hơi thô bạo. Lâm Trì bị giam cầm gắt gao, nghiêng đầu tránh ra một chút đều là hy vọng xa vời, chỉ có thể mặc cho Mạch Khinh Trần giày xéo môi của nàng, đùa bỡn lưỡi của nàng, cho đến cả khoang miệng cũng trở nên nhức mỏi vô lực.
Lúc này Mạch Khinh Trần mới buông nàng ra, sau đó chợt ôm lấy nàng, đi tới phòng của mình.
Lần này Mạch Khinh Trần thật sự tới thật......
Lâm Trì ngay cả hơi sức nhổ nước bọt cũng không có, liều mạng giãy giụa muốn xuống nhưng khí lực của Mạch Khinh Trần hoàn toàn không phải nàng có thể chống lại.
Buông tha giãy giụa, Lâm Trì mềm giọng, tận lực không để cho mình có vẻ hoảng loạn: “Là lỗi của ta, ta sẽ không rót rượu để ngươi uống say nữa, sẽ không bỏ thuốc ngươi nữa, ngươi buông ta ra có được hay không?”
Nhưng Mạch Khinh Trần bị uống say và Mạch Khinh Trần ngày thường hiền hoà dễ nói chuyện hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Đã muộn.”
Bởi vì nụ hôn nóng bỏng mà cánh môi nhiễm sắc đỏ tươi mê người nhếch lên, Mạch Khinh Trần cười khẽ, nụ cười nhuộm mấy phần tà khí: “Tửu lượng của ta không được tốt cho lắm, ngươi chuốc say ta, sẽ làm ra cái gì, chỉ có thể do ngươi chịu trách nhiệm.”
******************************************************************************
Màn trướng đỏ thẫm chợt bị kéo xuống, ngăn cách tất cả khí tức bên ngoài.
Lúc bị Mạch Khinh Trần áp đảo, Lâm Trì nhìn thấy ánh mắt của hắn không còn đen như mực nữa, mà là đen thuần như ban đêm, đậm đến không thấy một chút ánh sao.
Không có bất kỳ hi vọng cứu vãn.
Tất cả giãy dụa đều phí công, Mạch Khinh Trần đã không nghe lọt bất kỳ lời nói nào.
Miệng lưỡi dính mùi rượu qua mỗi một tấc da thịt của Lâm Trì, hỏa nhiệt nhóm lên từng tấc. Mùi rượu tiêm nhiễm khiến đại não Lâm Trì chậm chạp đi, thậm chí ngay cả áo bị cởi ra từng cái cũng không phát hiện, cho đến khi Mạch Khinh Trần nắm cằm của nàng, cắn một cái trên đôi môi nhợt nhạt.
Sau đợt đau đớn kịch liệt, máu từ khóe miệng lan tỏa ra.
Mạch Khinh Trần liếʍ môi của nàng, máu của nàng, giống như đang tham luyến loại mùi vị ấm áp này.
“Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội trốn thoát.” Khóe môi nở nụ cười tà khí mơ hồ, giọng nói khıêυ khí©h.
Thân thể áp xuống, Mạch Khinh Trần thoải mái tách chân Lâm Trì ra.
Hết sức lúng túng, mặt bắt đầu chuyển sang hồng, cảm xúc tràn đầy hoảng hốt cùng kinh hãi như luồng sóng vọt tới.
Nhưng vào lúc này Lâm Trì lại bình tĩnh lạ thường.
“Ta không trốn.” Nàng dừng một chút, không quản Mạch Khinh Trần rốt cuộc có thể nghe thấy hay không, chỉ nhẹ giọng nói: “Đừng làm đau ta, ta sợ đau.”
Thật sâu lâm vào đệm giường mềm mại, trong nháy mắt Lâm Trì bất ngờ nhớ lại rất nhiều chuyện.
Tỷ như lúc sắp chết từ trong tủ quần áo bò ra, xụi lơ trong vũng máu chảy đầy đất, nghiêng mắt mù mịt nhìn màn đêm đen nhánh trống rỗng......
Lại tỷ như ở trong thanh lâu bị khách làng chơi say rượu đè trên đất lạnh lẽo mà bẩn thỉu......
Hoặc là vô số thời gian lưu lạc ngoài đường ăn gió nằm sương......
Đau đớn chậm chạp từ vị trí khó có thể mở miệng truyền tới, không khổ sở như trong tưởng tượng, nhưng tư vị bị ép buộc suy cho cùng cũng không dễ chịu.
Chỉ là chí ít so với những ân khách không hề thương tiếc nữ tử, ở trên giường liều mạng chơi đùa mà nàng đã gặp qua, động tác của Mạch Khinh Trần tóm lại dịu dàng hơn nhiều......
Lâm Trì gắt gao cắn môi.
Lúc lưu lạc thanh lâu hay lúc cùng sư phụ lang thang, thật ra thì cũng sẽ xảy ra chuyện như vậy......
Cũng không phải chuyện tình đáng để tìm cái chết......
Nàng tự nói với mình, không sao cả.
Kí©h thí©ɧ mãnh liệt kéo dài theo xương sống tràn vào đại não, Lâm Trì không tự chủ được kêu rên ra tiếng.
“Ra tiếng.”
Mạch Khinh Trần mở môi nàng ra, đồng thời dùng sức ôm lấy hông nàng, đánh tới chỗ sâu nhất, “Không cần phải chịu đựng.”
Lúc nói chuyện mang theo thở gấp nhè nhẹ, giọng nói vốn thanh nhã trầm thấp trở nên vô cùng hấp dẫn.
Lâm Trì không kịp dự liệu, buông môi ra, tất cả âm thanh đều bị Mạch Khinh Trần nuốt.
Mềm nhẹ dán vào môi nàng, Mạch Khinh Trần hỏi: “Đau không?”
Lâm Trì thở dốc dồn dập, con ngươi thất thần trong nháy mắt, từng giọt mồ hôi từ trán nhỏ xuống, trong phút chốc dường như có loại cảm xúc dễ vỡ.
Nụ cười nhuộm tà khí khiến Mạch Khinh Trần đẹp đến rung động lòng người: “Đau sẽ nhớ kỹ, là ta làm đau ngươi.”
Hắn dùng lực hôn nàng, tùy ý làm bậy mà liều lĩnh.
Hơi thở nồng nặc tìиɧ ɖu͙© hun đến khiến người hô hấp không thông.
Động tác kịch liệt, thân thể bị buộc cong lên, thân thể ướt đẫm mồ hôi, ván giường kêu cái két vang dội......
Trong đau đớn trộn lẫn ý loạn tình mê, Lâm Trì nhắm chặt mắt lại, ý chí bắt đầu có chút tán loạn.
Một đường tới đây mặc dù không biết đã gặp qua bao nhiêu nữ tử bị thương tổn, mặc dù biết so với sinh tồn thì chuyện thất trinh không đáng kể cỡ nào, nhưng luôn muốn cố chấp bảo vệ cái gì đó, muốn bảo lưu lại cái gì đó......
Không muốn làm trái với ý nguyện của mình, muốn chân chính cùng người trong lòng......
Lại lập tức trở nên xa xôi như vậy, giống như không chạm tới được......
Dược hiệu phát tác, Lâm Trì rốt cuộc ngất đi.
******************************************************************************
Lâm Trì không biết mình đã ngủ bao lâu.
Phòng nàng nằm đã không phải là phòng của Mạch Khinh Trần nữa, bình phong tú nhã thêu mẫu đan, trên bàn trang điểm làm bằng tử đàn để một cái gương đồng và một hộp trang sức tinh xảo cao quý, rèm cửa sổ màu anh đào nhạt khẽ tung bay, dưới ánh mặt trời mệt mỏi lười biếng có vẻ nhu hòa.
Đây là......
“Hài tử, ngươi thấy sao?”
Một cái tay dịu dàng mò đến trán Lâm Trì, trong giọng nói nhu hòa mang theo vài phần ân cần: “Có thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Lâm Trì ngẩn ngơ nhìn lên phụ nhân có gương mặt xinh đẹp cả người mặc bộ hoa phục xanh lợt khí chất ung dung đang đứng trước mặt, không biết nên nói gì.
Phu nhân xinh đẹp thấy thế, cẩn thận hỏi nàng: “Ngươi đói bụng ư? Để ta bảo người bưng cháo lên.”
Không chờ lâu đã có người làm bưng cháo nóng tới, phu nhân xinh đẹp trước hết để Lâm Trì súc miệng rồi bưng cháo lên đút nàng từng ngụm.
Đầu óc Lâm Trì vẫn chưa tỉnh hẳn, đợi ăn bát cháo xong, nàng mới nhớ tới hỏi: “Ngài là ai? Tại sao...... Ta lại ở đây? Nơi này là nơi nào?”
Phu nhân xinh đẹp buông chén xuống, ý tứ có chút không được tốt nói: “Ta là mẫu thân của Định Lam.” Dừng một chút, “Nơi này là biệt viện của ta, ngươi đã ngủ mê man ba ngày ở đây rồi.”
Định Lam......
Cơ Định Lam...... Cũng chính là Mạch Khinh Trần......
Chuyện kia hẳn là nàng phải......
Lâm Trì rũ mắt xuống, càng không biết nói gì.
Phu nhân xinh đẹp gãi gãi tóc dài: “Chuyện đó...... Ta biết rõ, Định Lam nhà ta đã làm chút chuyện không tốt với ngươi, nhưng, khụ khụ, hẳn là hắn không cố ý, chỉ là hắn vừa uống rượu thì sẽ dễ dàng làm sai chuyện...... Nhưng ngươi yên tâm! Người làm mẫu thân ta đây nhất định sẽ khiến cho hắn phụ trách ngươi! Sẽ không để cho ngươi......”
Lâm Trì: “Không cần.”
Phu nhân xinh đẹp: “À? A, cũng đúng...... Định Lam đã thú (cưới) ngươi, nhưng mà hắn thi hành quá nhanh nên chưa kịp đưa vào gia phả, như vậy đi, ngày mai các ngươi trở về Dương Minh với ta, chúng ta lại......”
Lâm Trì đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Ta không muốn gả cho hắn.”
Phu nhân xinh đẹp: “À...... Nhưng các ngươi đã......”
Lâm Trì nắm chặt quyền, đột nhiên cười: “Nếu như là ngài, ngài sẽ gả cho một người ép buộc ngài gả cho hắn, còn cường - bạo ngài sao?”
Phu nhân xinh đẹp nhất thời ngẩn ra.
Dù bài xích Mạch Khinh Trần ra sao, nhưng ít ra mẹ ruột của hắn là người vô tội không biết chuyện, không nên giận chó đánh mèo.
Lâm Trì buông quả đấm ra: “Mới vừa rồi ta......”
Phu nhân xinh đẹp lại đột nhiên nói: “Không muốn gả thì không gả!”
Lâm Trì ngẩng đầu, phu nhân xinh đẹp sờ sờ đầu của nàng nói: “Định Lam trông coi ngươi ba ngày ba đêm, ta vừa mới bảo hắn đi ngủ...... Ta còn tưởng rằng ngươi cũng có chút ý tứ đối với hắn, không ngờ...... Ta biết rõ tính tình của hắn không được tốt, thật là làm cho hài tử ngươi phải chịu khổ rồi......” Nàng khom lưng ôm lấy Lâm Trì, “Chờ thân thể ngươi tốt lên, ta cho người tiễn đưa để ngươi rời đi, ngươi muốn bồi thường cái gì đều có thể! Loại người cặn bã như vậy cứ mau quên hắn đi, coi như là bị chó cắn một cái!”
Lâm Trì: “......” Đó là nhi tử của người......
Phu nhân xinh đẹp vỗ vỗ mặt Lâm Trì, cười: “Cuối cùng chân mày không nhíu lại nữa rồi, vậy mới là một nữ tử xinh đẹp, nào, cho ta ôm một cái.”
Trên người phụ nhân có hương thơm nhàn nhạt, rất thoải mái rất ấm áp, rất giống mẫu thân......
Lâm Trì tựa vào trong ngực nàng, đột nhiên mũi bỗng chốc cay xè.
Mặc dù bị Mạch Khinh Trần cường bạo nàng vẫn không chảy một giọt nước mắt, nhưng một khắc này nàng đột nhiên rất muốn khóc......