Quyển 1 - Chương 7-1

Đêm đó, Lâm Trì ngủ rất ngon.

Nếu đã quyết định rời đi, thì dù thế nào, trước khi đi cũng phải ăn một bữa no nê.

Lâm Trì vui vẻ ăn đồ ngon, hoàn toàn không chú ý thấy Mạch Khinh Trần không thích hợp.

Cho đến khi Mạch Khinh Trần ăn xong, Lâm Trì vẫn đang thở hổn hển ăn, thỉnh thoảng nàng giương mắt, nhìn thấy mấy người khiêng vài hòm gỗ lim đi

vào.

Cách một cái bàn, Mạch Khinh Trần bình tĩnh hỏi: “Nàng thích vàng phải không?”

Xoàn xoạt, hòm thứ nhất mở ra.

Một rương vàng sáng ngời.

Lâm Trì liếʍ ngón tay, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không thể nói là

không thích, nhưng mà bạc chỉ cần đủ dùng là được, quá nhiều sẽ mang

theo phiền toái cũng dễ gặp nạn.”

Mạch Khinh Trần trầm ngâm: “Còn cái này?”

Xoàn xoạt, hòm thứ hai mở ra.

Một hòm váy áo rườm rà, hoa lệ, quá lãng phí.

Lâm Trì sảng khoái lắc đầu: “Loại y phục này mặc vào trói tay trói chân, tuyệt không thoải mái.”

—— trừ ngày thứ nhất bị cưỡng chế mặc váy, mấy ngày sau Lâm Trì đều hỏi

mượn Kỳ Mặc nam trang để mặc, sợi vải trơn bóng mềm mại, vận động dễ

dàng, nàng mặc vô cùng thoải mái, so với mấy cái váy rách này tốt hơn

nhiều.

Phất tay một cái, Mạch Khinh Trần dứt khoát bảo người mở hòm thứ ba ra.

Trong hòm để một đóa hoa, một đóa hoa màu đỏ nhạt, xinh đẹp đến mức tận cùng, rõ ràng là màu sắc rất nhạt nhòa nhưng cánh hoa nở ra tùy ý, phong thái giản đơn lại có thể khiến người người kinh diễm.

Ngàn vàng khó cầu một đóa “Mỹ nhân yêu”, hoàn toàn xứng đáng là loài hoa đẹp nhất Bắc Chu.

Lần này, Lâm Trì rốt cuộc chăm chú nhìn: “Cái này ăn được sao?”

Mạch Khinh Trần: “...... Không thể.”

Lâm Trì quay đầu lại, tiếp tục ăn đồ ăn trên bàn ủ rũ lẩm bẩm: “Không ăn được còn xinh đẹp như vậy làm gì.”

Mạch Khinh Trần: “......”

Đúng lúc đó, chiếc hòm cuối cùng tự bật mở.

Một con thú cưng lông trắng, mềm mại như nhung chui ra, rũ rũ thân mình,

đồng tử mắt một bên màu vàng một bên màu lục cảnh giác quét bốn phía, vẻ mặt nghiêm túc, hai tai run lên nghe ngóng, rồi mới cong cái mong béo

phì ngồi chồm hổm xuống.

Mắt Lâm Trì trợn to: “Đây là......”

Hạ nhân khiêng hòm bổ sung: “Mèo Ba Tư.”

Lâm Trì ngồi xổm trước mặt chú mèo, ngón tay thon dài cẩn thận chọc chọc

thân mèo. Con ngươi chú mèo xoay lòng vòng, vung đuôi lên hất văng tay

của nàng, uốn éo cái mông xoay người, hoàn toàn không để ý tới nàng.

Lâm Trì: “......” Bị đả kích trầm trọng.

Nhìn thấy Lâm Trì mặt như đưa đám, Mạch Khinh Trần liền khinh khinh phiêu phiêu nói: “Không thích liền gϊếŧ đi.”

”Không phải, là......” Lâm Trì nhụt chí đứng lên: “Nó không thích ta......”

Từ trước đến giờ, thanh âm Mạch Khinh Trần vẫn luôn bình thản, thanh nhã,

nhưng không biết tại sao hôm nay tinh thần sa sút, hình như có chút uể

oải không nói lên lời: “Nàng có yêu mến thứ gì đó không?”

Lâm Trì chỉ tay vào chính mình: “Ngươi hỏi ta?” Ngay sau đó gật đầu nói,“Đương nhiên là có, ta thích cao lương mỹ vị, không phải rất rõ ràng rồi sao?”

Mạch Khinh Trần nhấp nháy mắt, như có điều suy nghĩ.

Dường như nghe thấy âm thanh lạ, chú mèo quay đầu trở lại, rồi chổng mông

lên, ánh mắt lười biếng quét qua Mạch Khinh Trần thì dừng lại một chút,

mèo Ba Tư tao nhã bước, hai chân trước nhảy lên đầu gối Mạch Khinh Trần.

Lâm Trì còn nhớ rõ Kỳ Mặc đã nói, Mạch Khinh Trần rất đáng ghét người khác đυ.ng vào, vội vươn tay ra ôm mèo.

Ai ngờ con mèo đáng chết kia hoàn toàn không cảm kích, tìm một vị trí

thoải mái trên đùi Mạch Khinh Trần, thoải mái nằm sấp xuống, còn thảnh

thơi ngoe nguẩy cái đuôi......

Mọi người cúi đầu, mặc niệm.

Vẻ mặt Mạch Khinh Trần bình tĩnh, khẽ nâng tay lên.

Lâm Trì sợ hết hồn, vội vàng nắm tay Mạch Khinh Trần: “Đợi chút, đừng gϊếŧ

nó có được không? Nó thích ngươi nên mới đến gần ngươi đấy.”

Mạch Khinh Trần ngước mắt: “Thích ta?”

Lâm Trì: “Đúng vậy!”

Mạch Khinh Trần thu tay lại.

Lâm Trì mới vừa thở phào một hơi, lại nhìn thấy Mạch Khinh Trần đột nhiên giơ tay lên, nàng kinh hãi, sau đó lại thấy......

Mạch Khinh Trần sờ soạng thân mèo một phen...... Mèo Ba Tư thân mật cọ

cọ ngón tay Mạch Khinh Trần, dường như đang rất hưởng thụ.

A! Không phải muốn gϊếŧ mèo sao?

Lâm Trì kỳ quái nhìn về phía Mạch Khinh Trần, Mạch Khinh Trần đang chăm chú nhìn mèo, hình như cũng có chút kinh ngạc, mái tóc bạch kim đổ xuống,

đôi mắt hẹp dài xinh đẹp mở to, làm cho khuôn mặt vốn băng sương tăng

thêm vài phần sinh khí.

...... Nhìn dáng vẻ Mạch Khinh Trần lúc này, hình như có chút đáng yêu?

Khóe miệng giật giật, Lâm Trì ép chính mình tỉnh táo lại. Mạch Khinh Trần đáng yêu, loại ý niệm này thật đáng sợ.

Mạch Khinh Trần, tương truyền là kẻ máu lạnh vô tình, gϊếŧ người không chớp

mắt, toàn bộ giang hồ đều sợ hãi...... Nàng lại thấy hắn đáng yêu?

Suy nghĩ này quấy nhiễu Lâm Trì một hồi lâu.

Khiến cả buổi chiều nay, nàng nằm phơi nắng trong viện Mạch Khinh Trần cũng

không được an ổn, chần chừ một hồi, nàng quyết định tới phòng ăn kiếm

chút đồ ăn.

Vừa tới cửa phòng ăn, Lâm Trì đã cảm thấy có chút không đúng.

Nơi này quá yên tĩnh.

Trong Vô Mặc sơn trang, tài thực rất phong phú, thừa loạn đột nhập vào bếp

trộm đồ ăn không phải việc nàng mới làm lần đầu, nhưng những lần đó,

trong bếp đều có rất nhiều người, trò chuyện huyên náo. Nàng nắm lấy mấy nhánh cây leo, tung người bật lên đầu tường, đạp mái hiên leo lên nóc

nhà, lật một mảnh ngói, Lâm Trì chỉ mới nhìn thoáng qua, liền thiếu chút nữa té từ trên nóc nhà xuống.