Chương 42: 42: Quy Củ Giang Hồ

Lục Kiến Vi khẽ nhíu mày: "Tra ra hung thủ, Huyền Kính Ti bắt về quy án, không tốt sao?Trang chủ đã là Võ sư cấp sáu, lại dễ dàng bị sát hại, tu vi của hung thủ nhất định không thấp, chỉ sợ Huyền Kính Ti không có năng lực đó.

“Không phải nói Chỉ huy sứ kia lúc mười ba tuổi đã rất lợi hại sao?”"Rất lâu rồi hắn ta không tự mình ra tay, nghe nói đã tẩu hỏa nhập ma, sống không lâu nữa.

Những người còn lại sao có thể địch nổi thế lực trên giang hồ?"Lục Kiến Vi trầm mặc một lát, hỏi: "Ông muốn tìm kiếm sự che chở của khách điếm?“Nếu Lục chưởng quầy không chê, mạng của lão sau này chính là của khách điếm!”Lục Kiến Vi trêu chọc: "Tôi còn chưa biết tên thật của Thiếu trang chủ.

”Sắc mặt Chu Nguyệt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Em đã không còn là Thiếu trang chủ, tên thật là Nhạc Thù, lấy từ Thái Nhạc, Đặc Thù mỗi chữ một từ, Chu là họ của mẹ em.

”“Trương bá đã định bán mạng cho khách điếm rồi , Nhạc thiếu trang chủ có tính toán gì không? "Lục Kiến Vi mỉm cười.

Nhạc Thù không chút do dự: "Em đi theo chị ! Sau này em cũng sẽ bán mạng cho chị!”Cậu có thể tự mình hiểu được.

Bằng thực lực hiện tại của cậu , ngay cả tự vệ cũng không thể, càng không nói đến việc thành lập lại sơn trang, báo thù cho những người vô tội ở sơn trang.

Lục Kiến Vi nhắc nhở hắn: "Nếu như cậu lựa chọn ở lại khách điếm, về sau sẽ không còn Nhạc thiếu trang chủ nữa, chỉ có Nhạc tiểu nhị, cậu cũng không thể hưởng thụ sơn hào hải vị, gấm vóc lụa là nữa.

Ngược lại, cậu chỉ có thể làm tiểu nhị chiêu đãi khách nhân.

”“Em đồng ý!" Nhạc Thù không chút nghĩ ngợi, quỳ xuống nói," Lục chưởng quầy, xin chị nhận em và Trương bá, em sẽ nghe lời, cũng sẽ chiêu đãi khách tốt, còn có thể tập võ cho tốt.

Nếu chị có dụng cụ cần chế tạo, em cũng sẽ làm.

Lục Kiến Vi: "Hai người đã lập lời thề thì không thể đổi ý.

Nếu như phản bội…”“Nếu như phản bội, tôi tất thành phế nhân! "Trương Bá lập lời thề.

Nhạc Thù trịnh trọng nói: "Nếu như em phản bội chưởng quầy tỷ tỷ, sau này không chỉ biến thành phế nhân, còn vĩnh viễn không thể làm nghề mộc!"Lục Kiến hơi buồn cười.

“Thích nghề mộc như vậy sao?”“Vâng" Nhạc Thù chờ mong, "Chưởng quầy tỷ tỷ, sau này em có thể làm lúc rảnh rỗi không?”Loại sở thích nhỏ mang lại lợi ích cho khách điếm này, Lục Kiến Vi tất nhiên sẽ đồng ý.

"Còn có một vấn đề, lúc trước hai người đi thành Vọng Nguyệt rồi lại trở về là vì sao?"“Cậu của Thiếu trang chủ vốn là Thành chủ thành Vọng Nguyệt, chúng tôi vốn định đi nương tựa, không ngờ không lâu trước đã bị điều đi biên quan, không biết tin tức.

”Lục Kiến Vi không hỏi nhiều, đổi đề tài: "Lúc trước ông tới tìm tôi có chuyện gì?Cô nói về thời điểm trước khi năm người Yến Phi Tàng đến.

Trương bá có chút xấu hổ: "Tiết công tử thỉnh giáo tôi về chưởng pháp, tôi thấy chưởng pháp ngài truyền thụ cho cậu ta thật sự quá huyền diệu, cho nên mặt dày tới hỏi ngài, có thể! "Trải qua chuyện vừa rồi, dũng khí lúc xúc động đều tắt hết, lời sau đó khó có thể thốt ra.

Lục Kiến Vi hiểu ý ông ta.

Cô vốn có ý nghĩ này, một là vì dùng võ kỹ cao cấp hơn hấp dẫn Trương bá bán mạng cho khách điếm, hai là vì nâng cao trình độ đối chiến của khách điếm.

Trước mắt Trương bá là người có chiến lực cao nhất khách điếm, nếu có thể học được chưởng pháp tinh diệu hơn, sau này gặp phải võ giả cấp năm trở xuống, khách điếm sẽ không rơi vào thế bị động nữa.

Lúc trước gặp thương đội của hãng buôn Kim Đao, Lục Kiến Vi không cho Trương bá đối chiến với võ giả cầm đao, là bởi vì cô không thể xác định Trương bá có thể dễ dàng thắng hay không, dù sao trong cận chiến đao kiếm càng có lợi hơn.

Nhưng cô không thể cho không, cũng không thể chủ động cho.

Trương bá chủ động cầu xin như vậy, vừa vặn hợp ý cô.

Lục Kiến Vi không làm khó ông ta nữa, chỉ hỏi: "Ông cho rằng Tiết Quan Hà có thiên phú học chưởng pháp hay không?"“Ngài có muốn nghe lời thật hay không? "Trương bá cân nhắc hỏi.

“Đương nhiên.

”“Tiểu nhân cho rằng Tiết công tử không có duyên với chưởng pháp.

”.