Hệ thống nghe vậy, xấu hổ nói: “Lúc trước là tôi có chút thành kiến với cô.
”Nó nghĩ rằng một người keo kiệt như Lục Kiến Vi, sẽ không có trí tuệ uyên bác như vậy.
Lục Kiến Vi mỉm cười: “Không sao, là do tôi ẩn giấu quá sâu.
Cho tôi đổi ‘Hoành Ba Chưởng’, ‘Quy Tâm Kiếm Quyết’, thêm một cái ‘‘Nhạn Quá Vô Ngân’.
”Hệ thống: “Hả?”“Còn phải mua một món vũ khí.
” Cô kéo đến mục vũ khí, mở từng cái ra so sánh, giây sau liền ra quyết định, mua một thanh kiếm rẻ nhất, giá năm lượng bạc.
Hệ thống: “Cô muốn làm gì?”Lục Kiến Vi hỏi ngược lại: “Cậu có cảm thấy, khách điếm nên phát triển toàn diện.
”“Vậy thì sao?”“Dù sao tôi cũng chỉ có một người, sau này khách điếm có nhiều khách rồi, tôi không thể làm được tất cả mọi việc.
Không bằng bồi dưỡng thêm vài tên tay chân, để phân ưu cho khách điếm.
”Hệ thống cực kỳ kinh ngạc: “Ý của cô là…”“Đúng vậy.
”“Cô đã chịu chi tiền cho bọn họ?”Lục Kiến Vi nghiêm túc: “Đây là lý tưởng vì khách điếm phát triển toàn diện.
”“Không sợ bại lộ nội lực thấp?”“Tiểu Khách, sử dụng chiêu thức không nhất định phải phối hợp với nội lực chứ?”“Đúng là như vậy.
”Lục Kiến Vi thấy hệ thống bị cô dao động thành công, cười nói: “Sau này vì để nâng cao chiến lực tổng thể của khách điếm, bảo đảm an toàn của khách điếm, có thể tôi sẽ tiếp tục hoán đổi một số võ kỹ, cậu không được nhỏ nhen đấy.
”“Sẽ không.
” Nó có thể keo kiệt bằng ký chủ sao?Đuôi mắt Lục Kiến Vi cong lên: “Vậy thì tốt.
”Cô đứng dậy đến gần lan can, nhìn xuống thiếu niên mồ hôi nhễ nhại trong sân, từ balo lấy ra một thanh kiếm, vỏ kiếm nhẵn nhụi.
“A Nguyệt.
”Thiếu niên dừng chiêu kiếm, ngẩng lên nhìn lầu ba.
Nữ tử đứng dựa vào lan can, tắm mình dưới ánh mặt trời, giống như mỹ nhân trong tranh.
“Chưởng quầy tỷ tỷ, có việc cần em làm phải không?”Lục Kiến Vi cầm thanh trường kiếm trong tay, vung tay ném một cái.
“Nhận lấy.
”Thân kiếm từ tầng ba rơi xuống, Chu Nguyệt theo bản năng đón lấy, vừa cầm liền cảm thấy cổ tay trầm xuống, trọng lượng thực sự khiến cậu kinh ngạc.
Dùng khúc củi luyện kiếm, giống như dùng cỏ để viết chữ.
Cậu nóng lòng rút kiếm ra, một đạo ánh sáng rực rỡ xuyên qua mắt cậu — Kiếm này tuyệt đối phi phàm!Tuy cậu không thích luyện kiếm, nhưng khi nhìn thấy thanh bảo kiếm này, tự nhiên sinh ra cảm giác yêu thích.
Ngày trước trong nhà có một gian phòng binh khí, chuyên môn trưng bày các binh khí, kiếm là vua của trăm binh, trong phòng có rất nhiều loại bảo kiếm.
Theo như cậu biết, mỗi thanh kiếm đều có giá trị không nhỏ, hoặc là cao đến mấy vạn lượng, mà thanh kiếm hiên ngang lẫm liệt ở trong tay, cũng không thua kém gì những thanh bảo kiếm ở trong nhà.
Ánh mắt của Chu Nguyệt sững nhẹ, hỏi: “Chị cho em thanh kiếm này là….
”“Luyện kiếm há có thể thiếu kiếm được?” Lục Kiến Vi nhìn thần sắc của cậu, liền biết thanh kiếm này tuyệt đối không hề tầm thường.
“Em cầm lấy luyện.
”Chu Nguyệt ngây ngốc, những cảm xúc cảm kích, kính trọng dâng trào và lan rộng trong l*иg ngực của cậu, cổ họng cậu giống như bị một cục bông chặn lại, ngàn lời cũng không thể thốt ra.
Sau khi chua xót đi qua, cổ họng lấy lại được giọng nói, Lục Kiến Vi đã trở về phòng rồi.
“Tiểu Khách, tôi học ‘Nhạn Quá Vô Ngân’ một chút.
”Một cuốn sách mỏng rơi ra, Lục Kiến Vi mở ra trang đầu tiên.
Đây là khinh công mà cô hướng tới đã lâu, mặc dù kém xa ‘Bất Vấn Lưu Niên’, nhưng dù sao cũng là khinh công!Mỗi loại võ kỹ đều có số lượng chiêu thức khác nhau, chiêu thức tăng dần theo cấp, chỉ có lĩnh ngộ được chiêu thức ở phía trước, mới có thể tiếp tục học phía sau.
‘Nhạn Quá Vô Ngân’ tổng cộng có chín chiêu, và số chiêu trong hầu hết các môn võ kỹ đều là chín, có lẽ là vì số chín là số cực đỉnh.
Chiêu thứ nhất gọi là ‘Nhạn Bay’, Nhạn cũng bắt đầu từ việc học bay.
Dưới sự gia trì của tâm pháp, Lục Kiến Vi rất nhanh lĩnh ngộ được kỹ năng ‘Nhạn Bay’.
Cô đứng trên sàn, vận nội lực truyền vào đôi chân, nhờ nội lực nâng lên, run rẩy lơ lửng trên xà nhà.
“Rầm”.
Giữa chừng chuyển hoán không thành công mà rơi xuống đất.
.