Chương 15: 15: Lại Có Khách

“Em sẽ đi mở cửa.

” Chu Nguyệt xung phong.

“Không cần! Bên ngoài đang mưa, cẩn thận bị ướt.

” Lục Kiến Vi ngăn cậu ta lại, hỏi thầm hệ thống: “Tiểu Khách, có cao thủ nào không?”Hệ thống: “Một Võ sư cấp bốn, hai mươi ba người dưới cấp bốn, những người còn lại đều là người bình thường.

”Lục Kiến Vi thở phào nhẹ nhõm.

“Mở cửa.

”Hệ thống làm việc chăm chỉ, giống như có một bàn tay vô hình xuyên qua màn mưa ngoài trời, kéo mở cánh cửa đang đóng chặt.

Lần này, Trương Bá đứng trong khách điếm tận mắt chứng kiến, không còn nghi ngờ gì nữa.

Ông ta vô cùng xấu hổ: “Việc nhỏ như vậy cũng phải nhờ tiền bối ra tay.

”Lục Kiến Vi mỉm cười không nói gì.

Thương đội bên ngoài khách điếm trông rất thảm hại, khi cánh cửa mở ra, bọn họ thậm chí không chú ý xem sau cánh cửa có ai không, mà chạy thẳng vào trong khách điếm, vài chiếc xe chở hàng để lại những vết bánh xe sâu hoắm trong viện.

Các rương hàng trên xe được bọc bằng vải dầu, cho nên không bị ướt.

Còn những người trong thương đội mặc áo tơi, chỉ che được phần trên cơ thể, phần dưới cơ thể toàn là bùn nước.

Đôi giày dưới chân bị ướt đẫm, khi bước đi phát ra từng tiếng sột soạt.

Một nhóm người bỏ lại xe ngựa, lần lượt chạy vào đại sảnh, tất cả đều là những người đàn ông cao lớn.

Khách điếm rộng rãi ban đầu bây giờ đã chật cứng người.

“Không ngờ bên ngoài thành Vọng Nguyệt lại có khách điếm.

” Một người đi tới trước mặt Trương Bá, coi ông ta là chưởng quầy, “Chưởng quầy, chúng tôi muốn thuê vài phòng.

”Trương Bá nhìn về phía Lục Kiến Vi đứng sau quầy, thấy cô gật đầu thì mới lên tiếng: “Phòng giường chung mỗi đêm một người một trăm văn, phòng thường mỗi đêm năm trăm văn, phòng cao cấp mỗi đêm năm lượng bạc.

”“Ồ!”Những người trong thương đội thì thầm với nhau, giá này quá đắt!Người dẫn đầu khẽ nhíu mày.

“Chưởng quầy, giá này có đắt quá rồi không? Tôi họ Triệu, là quản lý của hãng buôn Kim Đao, mọi người ra bên ngoài đều không dễ dàng, có thể giúp chúng tôi một chút hay không?”Anh ta khoảng ba mươi tuổi, dáng cao gầy, có hai hàng ria mép nhỏ trên miệng, đôi mắt khá sắc bén, khí thế không tầm thường, nhưng trên người lại không hề có khí tức của võ giả.

“Thì ra là quản lý Triệu của hãng buôn Kim Đao, thất kính thất kính.

” Trương Bá chắp tay, “Tôi cũng muốn giúp mọi người, nhưng giá phòng do chưởng quầy quyết định, tôi không dám làm chủ, mong quản lý Triệu đừng làm khó.

”Quản lý Triệu: “…”Chẳng lẽ danh tiếng của hãng buôn Kim Đao không dùng được nữa sao?“Đã muộn rồi, nếu muốn ở lại thì hãy ở lại, nếu không thì hãy rời khỏi khách điếm.

” Lục Kiến Vi nói một cách lười biếng.

Hãng buôn Kim Đao, nghe có vẻ rất giàu có, nhưng khi ra ngoài lại hành xử nhỏ mọn như vậy.

“Khinh người quá đáng!” Một giọng nói tức giận vang lên, như sấm sét đánh xuống, khiến lỗ tai người ta tê dại.

Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ rút đao ra, “Hôm nay tôi sẽ chém chết tên chưởng quầy tham lam này!”Đây là Võ sư duy nhất trong thương đội.

Trương Bá không ngờ những lời ông ta vừa nói lại nhanh chóng thành hiện thực.

Ông ta bước lên một bước, khí thế của một Võ sư cấp bốn đột nhiên bùng nổ, ngay lập tức áp đảo người rút đao.

Toàn trường im lặng.

Người đàn ông rút đao đứng chết trân tại chỗ.

Mặc dù cả hai đều là Võ sư cấp bốn, nhưng Võ sư cấp bốn cũng có sự khác biệt, Trương Bá đã tu luyện suốt nửa đời người và đã đến Võ sư cấp bốn đỉnh phong, cao hơn hai bậc so với người đàn ông lỗ mãng mới cấp bốn sơ cấp.

Chỉ dựa vào khí thế cũng có thể áp đảo đối phương.

Lục Kiến Vi vội vàng nhắc nhở: "Tiểu Khách, bắt đầu!"Cấm đánh nhau trong khách điếm, người trái với quy tắc nhẹ sẽ bị phạt tiền, nếu nặng sẽ phải trả giá bằng mạng sống.

Phạt tiền có thể cách không khấu trừ, trực tiếp cho vào tài khoản của khách điếm, nhưng phải hợp lý.

Hệ thống nói: "Đối phương có tổng cộng mười hai lượng bạc và mười ba đồng xu.

""Đối phương vừa hét lên muốn gϊếŧ người, chính là tội cố ý gϊếŧ người chưa thành, có thể tịch thu toàn bộ đúng không?""! ""Vậy là được.

".