Liên lão bảo chủ lời này vừa nói ra, mọi người đều xôn xao, mặc dù lúc trước nghe ông nói một phen cũng đã biết là có chuyện như vậy, thế nhưng nghe vào tai hai chữ "Cầu hôn" từ miệng lão bảo chủ, vẫn là khϊếp sợ không thôi.
Liên Mộ Tình mặc dù không tập võ, thế nhưng dẫu sao cũng là nhi nữ giang hồ, xuất đầu lộ diện là chuyện thường, mà lúc này lại có thể thấy nàng an an tĩnh yên lặng ngồi ở bên trong phòng khách, chính là dù không ở chỗ này, chỉ sợ cũng không ít người biết được tướng mạo của nàng.
Dựa vào tướng mạo xuất chúng cùng khí chất thoát tục của nàng, hơn nữa là thực lực của Liên gia bảo, nếu không phải ngưỡng cửa của Liên gia bảo đủ bền chắc, chỉ sợ sớm đã bị những người đến cửa cầu thân đạp cho tan nát.
Nhưng lúc này Liên lão bảo chủ lại ở ngay trước mọi người đối Lưu Vân công tử cầu hôn, không chỉ có trong giọng nói lẫn cử chỉ đều có ý thân cận, lại có một chút dáng điệu như vậy, loại chuyện tốt này người bình thường nằm mơ cũng mơ không đến, không khỏi xôn xao cảm khái, cửa hôn sự này chỉ sợ là phải kết định.
Thế nhưng Liễu Quân lại không có nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ duy nhất của y chỉ có cảm thụ của Đường Đường.
Mặc dù đoạn đường này cũng không có tận lực khiêm tốn, có thể cũng không có ý định ở chỗ này đem quan hệ của hai người công bố cho mọi người, dẫu sao lại còn có người ở trong bóng tối dở trò, nhưng trước mắt loại chuyện này càng không thể để cho hắn bị ủy khuất, không thể làm gì khác hơn là càng thêm cẩn thận.
Liễu Quân nhanh chóng cân nhắc một chút tình thế trước mắt, tròng mắt hướng Đường Đường nhìn một cái, đối với Liên lão bảo chủ cung kính nói: "Ý tốt của lão bảo chủ tại hạ xin ghi nhớ, bất quá ta đã có người trong lòng, chuyện này thứ cho ta khó có thể tuân theo."
Đường Đường đáy lòng run lên, nhắm hai mắt mới đem nỗi sợ hãi trong ánh mắt áp chế xuống.
Hắn biết sư phụ chắc chắn sẽ không bỏ mặc hắn, cho nên cho tới bây giờ cũng không có lo lắng qua cuộc hôn nhân này, lo lắng duy nhất của hắn chính là sư phụ có thể hay không bởi vì hắn mà đắc tội Liên gia bảo.
Lúc này nghe sư phụ vừa nói như vậy, không nhịn được càng khẩn trương, hai tay ở bàn phía dưới siết thật chặt.
Liễu Quân vừa dứt lời, khách bên trong phòng chợt rơi vào yên tĩnh, thậm chí tiếng cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, tuyệt đại đa số người ở đây cũng không ngờ tới y sẽ như vậy nhanh chóng dứt khoát từ chối.
Bất quá thời điểm đang đợi câu trả lời, tất cả mọi người đều đưa mắt tới trên người y, tự nhiên cũng chú ý tới động tác nhỏ của y khi nhìn về hướng Đường Đường, một lần nữa liên tưởng đến việc y đối với đồ đệ này tốt quá mức, lời đồn đãi đã sớm sôi sục, lập tức cũng có chút bừng tỉnh ra.
Liên lão bảo chủ vẫn là cười ha hả, nhưng trong lòng lại là than thở, ông vốn là còn trông cậy vào việc y đối với Tiểu Tứ này bất quá chỉ là cưng chìu vui đùa một chút, không nghĩ tới y lại sẽ nghiêm túc đến vậy, không khỏi có chút hối hận mình khinh xuất.
Lưu Vân công tử này ông đã sớm nhận biết, tự nhiên cũng biết y tính tình lãnh đạm, người như vậy như thế nào lại nhất thời nổi lên tính tình tùy tiện đối với một người tốt như vậy chứ? Thật sự là tự cân nhắc không chu toàn a!
Lúc Liên Mộ Tình nghe được câu trả lời của Liễu Quân, trong lòng thê lương không dứt, nếu không phải hết sức nhẫn nại, nước mắt đã sớm rơi xuống, mặc dù sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt thế nhưng là một dạng trầm tĩnh ung dung như thường lệ, chẳng qua là đem ngón tay nắm thật chặt, thiếu chút nữa đem vạt áo vò nát.
Liên lão bảo chủ than thở một tiếng: "Đáng tiếc a đáng tiếc, xem ra hai người ta và ngươi thật là không có duyên phận làm ông cháu a!"
"Đa tạ lão bảo chủ yêu thích! Là tại hạ phúc mỏng." Liễu Quân sắc mặt thành khẩn, tiếp giơ lên ly rượu nói, "Lão bảo chủ nếu không ngại, liền cho ta uống ly rượu này, xem như tạ tội."
Liễu Quân từ trước đến giờ không muốn cùng người khác hàn huyên quá nhiều, lúc này lại đối với Liên lão bảo chủ nói ra lời khách khí như vậy, lại làm ra hành động đầy thành ý, quả thực là bởi vì kính trọng thái độ làm người của ông.
Đường Đường chưa từng thấy qua sư phụ như vậy đối với người khác, trong lòng rất là kinh ngạc, tiếp đó liền đột nhiên nghĩ đến, có lẽ chuyện cũng không có phức tạp như hắn nghĩ.
Quả nhiên, lão bảo chủ hoàn toàn không có ý muốn làm khó Liễu Quân, cười ha ha một tiếng, chính mình cũng bưng rượu lên ly uống một hơi cạn sạch, chẳng qua là lần nữa bày tỏ tiếc nuối, chuyện này liền cứ thế mà bỏ qua.
Mọi người tại đây trố mắt nghẹn họng, ai cũng không ngờ rằng chuyện cứ đơn giản như vậy mà kết thúc, riêng những kẻ tâm tư phức tạp vốn là tức giận đến đỏ cả mắt, sau đó thấy Liễu Quân mở miệng cự tuyệt liền toan tính mấy phần tâm tư chuẩn bị xem kịch vui mà cười trên sự đau khổ của người khác, không nghĩ tới cuối cùng lại là một trận rót nước vào giỏ trúc vô ích.
Liên lão bảo chủ sau khi ngồi xuống lần nữa gọi mọi người uống rượu, mặc dù thay cháu gái lấy làm đáng tiếc, nhưng cũng biết loại chuyện này là không cưỡng cầu được, vì vậy cũng không để ở trong lòng suy nghĩ nhiều hơn, chỉ mong sau này có thể tìm cho cháu gái một mối nhân duyên tốt.
Cũng may ông vẫn luôn là nhấn mạnh mình cùng Liễu Quân có duyên, không nói một chữ tới tâm ý của Liên Mộ Tình, cũng coi là thay tôn nữ bảo bối của ông bảo toàn mấy phần mặt mũi. Hơn nữa những người ngồi ở đây đều chỉ chú ý tới quan hệ lợi ích, vì vậy đều là đưa mắt dán ở trên người Liễu Quân, ngược lại bỏ quên người trong cuộc là Liên Mộ Tình này.
Liễu Quân lần nữa ngồi xuống, ở dưới gầm bàn đem tay Đường Đường nắm lấy.
Đường Đường hốc mắt nóng lên, hướng về phía dọc theo mép bàn trợn mắt nhìn một hồi, ngẩng đầu lên đối với y cười một tiếng.
Liễu Quân đáy mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, nhìn hắn thấp giọng nói: "Để cho ngươi lo lắng."
Đường Đường cười hắc hắc, lắc đầu một cái: "Không có sao."
"Lão bảo chủ làm người quang minh lỗi lạc, sẽ không làm khó chúng ta."
Lời này của Liễu Quân một mặt là tán dương thái độ là người của lão bảo chủ, mặt khác cũng coi là thừa nhận mình yếu thế trước mặt Liên gia bảo. Dẫu sao, võ công cao hơn người là một chuyện, đối phó với mười người trăm người còn có thể, nhưng nếu như Liên gia bảo thật sự muốn làm khó, y muốn mang Đường Đường thậm chí toàn bộ y cốc rút lui toàn vẹn cũng không dễ dàng.
Đường Đường gật đầu một cái: " Ân, đã nhìn ra. Lão bảo chủ người rất tốt!"
Không khí bên trong khách phòng lần nữa khôi phục náo nhiệt, chuyện cầu hôn trước đó tựa như phù dung sớm nở tối tàn, mọi người đang ngồi trò chuyện về rất nhiều chuyện lý thú trên giang hồ, lão bảo chủ cũng vui tươi hớn hở cùng các đạo nhân mã nói chuyện phiếm, có thể nói chủ khách đều vui mừng.
Lúc Tạ Lan Chỉ chạy tới chen chúc bên cạnh Đường Đường cùng Vân Đại, khêu mi mắt phượng không khách khí chút nào đặt mông ngồi xuống, tiến tới bên tai Đường Đường xì xào bàn tán: "Ai? Huynh đệ, các ngươi đây coi như là ước định suốt đời sao?"
Đường Đường hướng hắn cười hắc hắc: " Đúng vậy."
Tạ Lan Chỉ ở dưới gầm bàn hướng hắn giơ ngón tay cái lên: "Không tệ không tệ, ánh mắt ngươi thật không tệ! Ca ca ta đây hai trăm phần trăm ủng hộ ngươi! Về tinh thần ủng hộ ngươi!"
Đường Đường không nói gì mà liếc hắn một cái.
Tạ Lan Chỉ hướng hắn nhướng lông mày một cái, đang chuẩn bị gắp đậu phộng ở trên bàn ăn một chút, dư quang ánh mắt bắt gặp ánh mắt Liễu Quân, nhất thời hận không thể tát cho cái miệng không quản được của mình hai cái, chột dạ hướng y cười hắc hắc, ho nhẹ một tiếng liền vội vàng đứng lên nhanh chóng chạy đi.
Bữa tiệc tiệc rượu này ăn từ giữa trưa kéo dài đến tận buổi tối, đến lúc sắc trời tối đen
rốt cuộc chưa thỏa mãn mà kết thúc. Lão bảo chủ nói rõ ngày mai sẽ có đại hội săn bắn, hy vọng võ lâm đồng đạo ở thêm một ngày cho náo nhiệt một chút.
Mặc dù các môn phái sở học võ công bất đồng, sử dụng binh khí cũng không giống nhau, nhưng bản lãnh giương cung bắn tên ít nhiều gì vẫn phải có, cho dù không so được với bách phát bách trúng của Liên gia bảo, chỉ bắn chết một hai động vật ngược lại cũng hoàn toàn không thành vấn đề, vì vậy mọi người rối rít gật đầu vui vẻ đáp ứng.
Liễu Quân nghiêng đầu hỏi Đường Đường: "Tứ Nhi, ngươi muốn đi chơi sao?"
Đường Đường suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái hướng y cười lên: "Hay là thôi đi, chúng ta về sớm một chút đi, ta cảm thấy ở bên ngoài thời gian dài trong lòng có chút bất an."
Liễu Quân ở hắn trên đầu xoa xoa, thấp giọng nói: " Được."
Đường Đường bị y xoa như vậy, nhất thời hận không thể lập tức nhào tới trên người y đưa tay đem người ôm lấy, trong lòng giống như có một cái móng vuốt cào cho ngứa ngáy, muốn hắc hắc cười lên.
Tân khách sau khi tan tiệc liền tụ năm tụ ba tách ra, mỗi người đi tới trong sân nghỉ ngơi.
Thầy trò Liễu Quân trước đó một đêm đã được người dẫn đường, lúc này liền không cần người dẫn đường nữa, người trong nhà vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện, ngược lại là sung sướиɠ tự đắc.
Đường Đường níu bả vai Vân Nhị, bảo hắn cho mượn cây chủy thủ vui đùa một chút, Vân Nhị cười tủm tỉm liếc mắt nhìn hắn: "Đây chính là do tiền khám bệnh của ta đổi được, rất đáng giá, ngươi phải cầm vật đáng tiền của ngươi để đổi mới được."
Thời điểm Đường Đường đang suy nghĩ mình có cái gì đáng tiền hay không, sau lưng đột nhiên truyền tới một đạo thanh âm quen thuộc: "Huynh đệ! Chờ ta!"
Quay đầu nhìn lại, Tạ Lan Chỉ đang nắm quạt xếp, xách vạt áo một đường chạy tới.
Đường Đường kinh ngạc nhìn hắn: "Ai? Trễ như vậy tìm ta?"
"Các ngươi đi bộ cũng quá nhanh, ta đuổi theo đã một đường." Tạ Lan Chỉ đi tới bên cạnh thoáng thở hổn hển, tiến tới lén lén lút lút nói, "Ngươi tới đây, ta có lời muốn nói cùng ngươi!"
"A?" Đường Đường mặt đầy mê mang, ngẩng đầu nhìn sư phụ một cái.
Liễu Quân gật đầu một cái: "Chớ đi xa, ta nhìn ngươi."
Tạ Lan Chỉ chọt cánh tay Đường Đường: "Không được! Chuyện này chỉ có thể cùng ngươi nói a huynh đệ! Không đi xa sư phụ ngươi liền nghe được..."
"Thần thần bí bí như vậy!" Đường Đường vỗ đầu hắn một cái, nghiêng đầu đối với Liễu Quân cười hì hì nói, "Sư phụ, ngươi chờ ta một hồi a!"
" Được." Liễu Quân gật đầu một cái, quay đầu bảo mấy đệ tử kia đi về trước, chính mình liền lưu lại tại chỗ nhìn bóng người của Đường Đường.
Trong bóng đêm, ánh đèn ở hành lang dài chiếu xuống khá mơ hồ, Đường Đường quay đầu nhìn một cái, phát hiện sư phụ đang lẳng lặng đứng ở đó nhìn mình, không nhịn được hướng bên kia xa xa cười một tiếng, nhìn xong rồi, dừng bước lại ở trên cánh tay Tạ Lan Chỉ vỗ một cái: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Làm gì thần bí như vậy."
Tạ Lan Chỉ "ba" một tiếng đem quạt xếp mở ra, dời cái vị trí liền đứng ở sau lưng Đường Đường.
Đường Đường quay đầu nhìn hắn, cảm thấy hắn tối nay cổ cổ quái quái, nhưng lại không nói ra được nơi nào không đúng, sửng sốt một chút liếc hắn nói: "Hơn nửa đêm ngươi mở cây quạt ra làm gì?"
Tạ Lan Chỉ híp mắt hướng hắn cười một tiếng, đột nhiên vẫy tay đem cây quạt chợt hướng trên mặt hắn quạt tới.
Đường Đường hoàn toàn không có đề phòng, chờ lúc phát hiện không đúng thì đã muộn, lúc ý thức được hành động của Tạ Lan Chỉ đặc biệt nhanh nhẹn chỉ trong nháy mắt, trước mắt đã bắt đầu mơ hồ, ngay sau đó nhanh chóng cảm thấy trời đất quay cuồng, bên hông căng thẳng, nhất thời khép mắt lại hôn mê bất tỉnh.
Tạ Lan Chỉ ôm eo hắn ho nhẹ một tiếng, chỗ cua quẹo của hành lang dài đột nhiên lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện một người có thân hình tương tự Đường Đường, vòng qua bọn họ đi tới sau lưng Tạ Lan Chỉ, ngăn trở tầm mắt Liễu Quân.
Tạ Lan Chỉ nắm eo Đường Đường nhanh chóng biến mất ở khúc quanh của hành lang.
Cái hành lang này rất dài, Liễu Quân đứng ở đằng xa vẫn nhìn, thấy bọn họ ở chỗ rất xa dừng lại, loáng thoáng có thể nhận ra hai bóng người, tiếp liền thấy Tạ Lan Chỉ đứng ở sau lưng Đường Đường chặn lại tầm mắt y.
Liễu Quân cau mày, cảm thấy dáng điệu nói chuyện của hai người có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn là không yên lòng, liền nhấc chân hướng bên kia đi tới.
Lúc đi qua gần một nửa khoảng cách, không có nghe được bất kỳ tiếng nói chuyện truyền tới, trong lòng không khỏi nổi lên một tia nghi vấn, sửng sốt một chút đột nhiên giật mình trong lòng, không kịp ngẫm nghĩ nữa vội vàng phi thân vọt tới.
Lúc tiến đến gần lúc mới phát hiện, cái bóng người này vô cùng cứng ngắc, chờ gần thêm chút nữa mới mượn ánh sáng mông lung mới hoàn toàn thấy rõ, cái này căn bản chỉ là một cái giá treo quần áo! Trừ cái này, chung quanh nửa cái bóng người cũng không thấy!
Liễu Quân sắc mặt chợt đen, không nghĩ tới một chút khinh xuất lại bị một chiêu kim thiền thoát xác đơn giản như vậy lừa gạt, dưới cơn nóng giận một chưởng đem giá treo quần áo đánh ngã, nhanh chóng lao ra hành lang bay lên nóc phòng.
Vân Đại, Vân Nhị, Vân Tam đang chậm rãi đi về khách viện, mới vừa bước vào ngưỡng cửa liền nghe được tiếng gió ào ào sau tai, mắt cũng không kịp nháy một cái, chỉ thấy bóng người sư phụ đột nhiên đứng ở giữa sân, mặc dù sắc mặt không rõ ràng lắm, nhưng rõ ràng cảm giác được một cổ lạnh lẽo khϊếp người, lại nhìn một cái bên cạnh không có bóng dáng Đường Đường, không khỏi thất kinh.
"Tứ Nhi bị người bắt đi!" Thanh âm lạnh thấu xương của Liễu quân u ám vang lên, "Thước Sơn đi đến khách viện của Quân Mộc Thành thăm dò động tĩnh, Mặc Viễn thông báo cho Liên lão bảo chủ, Đàm Yến theo ta ra ngoài chia nhau tìm!" Dứt lời nhanh chóng phi thân biến mất ở trong bóng tối.
Liễu Quân trước đó đứng ở trên nóc nhà hướng xuống mặt dưới tìm kiếm khắp nơi cũng không gặp được bóng dáng của Đường Đường, hơn nữa bóng đêm mờ tối, chỉ có đèn l*иg đung đưa trong gió, ánh ra vầng sáng mơ hồ, trong gó không cách nào lập tức thấy rõ, chỉ có thể tìm ở xung quanh hành lang kia, nhưng không cách nào đem các ngõ ngách cũng tìm kiếm được, nhất thời lòng nóng như lửa đốt.
Suy nghĩ cách khách viện rất gần, vẫn là quyết định trước đi về thông báo cho mấy người khác, ngay sau đó lần nữa đi ra hướng cửa lớn đuổi theo.
Mấy người Vân Đại nghe vậy trong bụng hoảng hốt, ngay sau đó nhanh chóng trấn định lại, vội vàng dựa theo chỉ thị của sư phụ nhanh chóng ra cửa chia nhau hành động.
Cũng trong lúc đó, Liên lão bảo chủ bên kia cũng muốn nổ tung nồi.
Lão bảo chủ vốn là đang cùng con cháu mấy người tụ chung một chỗ thương nghị chuyện hôm nay triều đình tặng thành trì, đột nhiên có gia đinh báo lại, nói nhìn thấy Tiểu Vương gia té xỉu ở ngõ hẻm nơi góc tường, ngoại sam lại tìm không thấy, bị người mang trở về một đường đều là hôn mê bất tỉnh.
"Cái gì?!" Lão bảo chủ cả kinh lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên. Đang còn muốn hỏi tình huống cặn kẽ, bên ngoài lại có một người tới báo.
"Lão bảo chủ, Bảo chủ, Thiếu bảo chủ, Vân Nhị công tử cầu kiến!"
"Mau để cho hắn đi vào!"
Vân Nhị vội vã bước vào ngưỡng cửa, mặt đầy vẻ lo lắng: "Lão bảo chủ, Tứ đệ ta bị người bắt đi rồi!"
"Cái gì?!" Lão bảo chủ lần nữa nổi trận lôi đình.
Liên bảo chủ vừa nghe chân mày liền nhíu lại: "Vân Tứ công tử bị người bắt đi, Tiểu Vương gia lại té xỉu, làm sao lại trùng hợp như vậy?"
Vân Nhị nghe vậy liền giật mình: "Tạ công tử té xỉu? Hắn trước đó còn tới tìm Tứ đệ ta, sư phụ đi quá mau, tình huống lúc đó cũng không nói tỉ mỉ."
Liên Mộ Phong nhanh chóng đi tới bên ngoài cửa trầm giọng hạ lệnh: "Mau đi đem toàn bộ cửa phong tỏa lại! Người khả nghi đều bắt lại! Ngoài ra lại phái người trong bảo lục lọi cho kỹ các ngõ ngách!"
"Dạ!" Người bên ngoài lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi.
Liên Mộ Phong quay đầu đối với lão bảo chủ nói, "Gia gia, ngoại sam của Tiểu vương gia không thấy, chắc là bị người dịch dung lấy mặc để cải trang đi tìm Vân Tứ công tử!"
"Ừ!" Lão bảo chủ cau mày.
"Đa tạ lão bảo chủ chi viện!" Vân Nhị hướng bọn họ chắp tay, "Ta đi ra ngoài tìm, nơi này liền làm phiền các vị!"
"Lại có người dám ở Liên gia bảo của chúng ta gây chuyện!" Lão bảo chủ một chưởng vỗ lên bàn, thiếu chút nữa đem ly trà chấn vỡ, mặt giận dữ nói, "Người là ở nơi này của ta mà mất tích, ta nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời!" Vừa nói quay đầu đối với Liên Mộ Phong phân phó nói, "Phong nhi, ngươi mang mấy thủ hạ đắc lực phụng bồi Vân Nhị công tử đi ra ngoài tìm người!"
" Vâng." Liên Mộ Phong đáp một tiếng, liền đi theo Vân Nhị vội vã rời đi.
Lão bảo chủ khoác xiêm áo liền muốn khẩn cấp mà ra cửa, bị Liên bảo chủ ngăn lại một cái: "Cha, đã trễ thế này có Phong nhi ở đây, ngài cũng đừng đi ra ngoài."
"Này! Ta biết!" Lão bảo chủ gấp đến độ thiếu chút nữa dậm chân, "Tiểu Vương gia này còn chưa có tỉnh đâu, cũng không thể ở nơi này của chúng ta xảy ra chuyện rắc rối gì, ta phải đi xem một chút."
"Ngài chớ tự làm khổ mình, ta đi. Có lẽ Tiểu Vương gia chẳng qua là bị trúng thuốc mê, cho nên không có gì đáng ngại, ngài chớ quá lo lắng."
" Được, ngươi mau đi xem một chút." Lão bảo chủ vội vẫy tay đuổi người.
Liên bảo chủ để cho người đi mời đại phu trong phủ tới, mang người cùng đi đến chỗ Tạ Lan Chỉ. Cũng may đại phu xem mạch xong liền nói Tạ Lan Chỉ cũng không đáng ngại, qua hai giờ liền sẽ tự mình tỉnh lại, lúc này mới yên tâm.
Liên bảo chủ phân phó người làm ở chỗ này cực kỳ chiếu cố, đối với tình huống bên kia của Đường Đường cũng không yên tâm, liền chưa có trở về, mà là trực tiếp sai người đem tình huống của Tạ Lan Chỉ thông báo cho lão bảo chủ, mình thì mang đám người bước nhanh rời đi.
Lúc Liên bảo chủ chạy tới cửa, cửa đã đóng thật chặt, hộ vệ nói xác định đã nhìn thấy Tiểu Vương gia mang Vân Tứ công tử ra cửa, hơn nữa còn là lên một chiếc xe ngựa rời đi.
Liên bảo chủ nổi cơn giận dữ, nghiêm nghị hét: "Vì sao tùy tiện thả người đi ra ngoài!"
Hộ vệ trong lòng cả kinh, ùm một tiếng quỳ sụp xuống đất: "Tướng mạo Tiểu vương gia ban ngày mới thấy qua, hơn nữa hắn còn lấy ra vương phủ lệnh bài, nhất thời khinh xuất, thỉnh bảo chủ trách phạt!"
Liên bảo chủ cau mày phất phất tay: "Bây giờ không phải là lúc trách phạt, xe ngựa đi về phương hướng nào?"
"Hướng đông."
"Chắc chắn trên tay hắn là Vân Tứ công tử sao?"
"..." Hộ vệ sửng sốt một chút, "Nếu như không có dịch dung, đó chính là Vân Tứ công tử không thể nghi ngờ."
"Đứng lên." Liên bảo chủ hướng hắn phất phất tay, "Không có ta ra lệnh, không thể thả bất kỳ người nào ra khỏi cánh cửa này!"
"Vâng!"
Mặc dù hộ vệ nói thấy người ra cửa, nhưng là vì bảo đảm vạn vô nhất thất (không có sơ hở), trừ một nhóm người đi ra ngoài tìm, bên trong Liên gia bảo cũng an bài thuộc hạ ở các ngõ ngách tìm kiếm.
Lúc này Liên gia bảo đã thắp nến sáng sủa, trong ngoài các ngõ ngách cũng đốt đuốc lên, gia đinh hộ vệ của Liên gia bảo đều là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, mặc dù trận thế tìm người rất lớn, lại không có làm ra nhiều động tĩnh quá lớn, trong số tân khách tới chúc thọ chỉ có số ít người chưa ngủ bị kinh động đến.
Mấy người Lưu Vân y cốc cũng trước tiên đi ra ngoài tìm tung tích của Đường Đường, Liên bảo chủ nhất thời không tìm được người hỏi, cũng không biết rõ tại sao lại đột nhiên phát sinh loại chuyện này, bởi vì trước mắt tình thế chưa sáng tỏ, không thích hợp kinh động người khác, không thể làm gì khác hơn là truyền lệnh xuống: Nếu là có người hỏi tới, nhất luật nói là bảo bên trong gặp kẻ gian, trộm đồ.
Nói xong vội vã chạy trở về cùng lão bảo chủ thương nghị đối sách.