Quyển 2 - Chương 60

Lúc thầy trò Liễu Quân tiến vào phòng khách, Ly Vô Ngôn đã nghênh ngang ngồi ở trên ghế đung đưa chân, lớp trang điểm trên mặt so với trước đây còn phải diễm lệ hơn ba phần, híp mắt đưa móng tay lên ngang môi mà thổi, thật giống như đã xem nơi này giống như Ly Âm Cung của mình.

Liễu Quân ánh mắt âm trầm rơi vào trên người của người đàn ông đang bị trói gô nằm dưới đất, cảm giác bàn tay Đường Đường rõ ràng run lên một cái, biết là lần trúng cổ kia đã để lại bóng ma sâu trong lòng hắn, quay đầu nhìn hắn, ở trong lòng bàn tay hắn nhéo một cái để trấn an.

Đường Đường nhìn ánh mắt ôn nhu của y mà sửng sốt một hồi, đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cong mắt cười lên, tiến tới bên tai y nhỏ giọng nói: "Không có sao..."

Ngón tay Liễu Quân ở bên mặt hắn xoa xoa, gật đầu một cái, lần nữa quay đầu nhìn kẻ nằm trên mặt đất, ánh mắt so với trước đó càng lạnh hơn mấy phần, thấy người này mặc áo gấm màu xanh, rất thống khổ mà vùi đầu nằm co rúc ở nơi đó, quay đầu nói với Ly Vô Ngôn: "Ta làm sao biết đây có phải là người ta muốn tìm hay không?"

Một bên đã có người hầu sớm chuẩn bị giấy bút. Ly Vô Ngôn nhướng mi, chấp bút viết: "Có thể đem âm luật của ta học được bốn năm thành, có thể giả thành người giống ta như vậy, nhất định là người trong Ly Âm Cung, phản đồ của Ly Âm Cung, trước mắt cũng chỉ có hắn. Tin hay không là việc của ngươi!"

Người truyền lời tất nhiên vẫn là Đường Đường, Đường Đường đọc xong liền tò mò hỏi hắn: "Ly cung chủ, nếu hắn là học trò cũ kiêm phản đồ của ngươi, ngươi làm sao mà một chút ý muốn xử lí hắn cũng không có?"

Ly Vô Ngôn cầm bút chống cằm, tươi cười lộ lúm đồng tiền như hoa liếc hắn một cái: "Đưa cho các người làm nhân tình nha!"

Bộ dáng của ngươi rất giống như là đang ban ân huệ đó có được hay không!

Đường Đường không nói mà nhìn hắn một cái, lại hỏi ra một vấn đề: "Vậy ngươi làm sao đem người bắt được?"

Ly Vô Ngôn ngón tay quấn quanh sợi tóc bên tai, hướng hắn cười một tiếng, viết: "Muốn biết nha? Muốn biết liền kêu Đại sư huynh của ngươi tới hầu hạ."

"Phốc...!" Đường Đường không nhịn được mà cười phun một tiếng, vội vàng như điên đem mấy chữ trên giấy chạy tới đưa cho Vân Đại tự mình xem.

Vân Đại nhìn xong nhíu mày một cái, cong khóe miệng tựa tiếu phi tiếu hướng Ly Vô Ngôn liếc qua một cái, lại vỗ sau ót Đường Đường một cái.

Ly Vô Ngôn để móng tay trên môi nhẹ nhàng điểm một cái, một chân để trên tay vịn ghế lắc lắc, một bên ra sức hướng về phía Vân Đại cười quyến rũ.

Vân Nhị ở một bên trong lòng bắt đầu ngứa ngáy, luôn cảm thấy chuyến ra ngoài của mình đã bở lỡ rất nhiều chuyện, trong lòng hết sức khó chịu, liền vội vàng đi tới đem giấy sang nhìn, nhìn xong ánh mắt liền sáng lên, bát quái lòng trong nháy mắt lấy được an ủi, hài lòng đem giấy đưa cho Vân Tam.

Vân Tam nhìn lướt qua, mím miệng nín cười, quay đầu cùng Vân Nhị nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Bốn cái sư huynh đệ này ngày thường đều nhân mô cẩu dạng, vui đùa ầm ĩ một người so với một người lại càng không nghiêm chỉnh.

Thật ra chuyện Đường Đường bị thương đã trở thành sự kiện lớn nhất từ trước đến nay của Lưu Vân y cốc, hơn nữa tình cảm giữa bọn họ lại như huynh đệ ruột thịt, vì vậy mỗi một người so với chuyện trúng cổ lần này đều hết sức để ý.

Lúc này người đã bắt được, bất kể là thật hay giả, thế nhưng hận ý trong lòng một người so với một người lại càng nhiều hơn, còn kém lập tức đem người kéo tới phía sau để rút gân lột da thiên đao vạn quả.

Chẳng qua là mấy người cậy vào sự nuông chiều của sư phụ, luôn cảm thấy có sư phụ giống như rường cột mà đứng bên kia, bọn họ liền vạn sự yên tâm, núp ở phía sau cãi nhau ầm ĩ, nhìn như vô tâm vô phế, bất quá là chỉ chờ ra lệnh một tiếng thôi.

Thời điểm bọn họ ở phía sau nháo ầm ĩ, Liễu Quân tiến gần mấy bước liền dừng lại, cúi đầu nhìn chằm chằm kẻ trên đất, nhìn từ đầu đến chân lại nhìn từ chân lên đầu, lập tức liền xác định thân phận của hắn.

Nhìn vóc người quả thực cùng người áo đỏ lần trước mười phần giống nhau, lúc ấy bị đại mãng xà quấn thân, lại không thể đem lớp vải che mặt của hắn đẩy ra, vốn cho là sẽ không dễ dàng nhìn thấy mặt mũi, không nghĩ tới vừa đối mặt lại lập tức nhận ra được, kẻ này cùng với người trong bức họa Vân Nhị đem về hoàn toàn là cùng một người, chính là tên Thạch Long kia.

Âm trầm mà quan sát người kia thật kĩ, Liễu Quân đối với người phía sau trầm giọng phân phó: "Kéo ra phía sau giam lại!"

"Vâng!"

Thạch Long nằm trên mặt đất không biết đã bị Ly Vô Ngôn làm cái gì, bộ dáng vô cùng thống khổ, sắc mặt tái nhợt vô cùng, bị hai gã người hầu kẹp người kéo lên, ánh mắt nhìn về phía Liễu Quân có vẻ hơi sợ hãi, nhưng lại đau đến nói không nên lời.

Liễu Quân đang nhấc chân muốn đi, đột nhiên có một làn gió thơm xông vào trong mũi, người vừa mới vừa rồi còn ngồi trên ghế đảo mắt một cái đã đến bên cạnh y, ngăn lại hướng đi của Thạch Long, đứng bên cạnh bàn hướng Liễu Quân cười cười.

Liễu Quân mặt không biểu cảm nhìn hắn, hờ hững nói: "Ly cung chủ, ngươi đem người biến thành như vậy mà mang tới, ta làm như thế nào tra hỏi?"

Ly Vô Ngôn trực tiếp xem nhẹ câu hỏi của y, ngón tay thon dài hướng Thạch Long chỉ một cái, lại cười híp mắt hướng Vân Đại chỉ ngón tay, ý tứ vô cùng rõ ràng:

Ta đem người mang tới, cam kết để Vân Đại công tử tới Ly Âm Cung cũng nên thực hiện.

Liễu Quân từ chối cho ý kiến, tầm mắt hướng Vân Đại nhìn sang.

Vân Đại vẫn ung dung ngồi ở bên kia, khẽ mỉm cười: "Ly công tử, ta nói chuyện luôn giữ lời. Bất quá, thọ yến của Liên lão bảo chủ gần đến, ta phải bồi sư phụ cùng đi, ngày mai phải lên đường. Chuyện đến Ly Âm Cung là chuyện riêng, có thể hay không tạm hoãn?"

Ly Vô Ngôn vừa nghe hai chữ "Chuyện riêng", nhất thời cười cong mi mắt, cũng không so đo hiều, gật đầu một cái lại giống như một trận gió mà bay trở về ngồi trên ghế.

Liễu Quân sắc mặt bình tĩnh mà nhìn về phía Ly Vô Ngôn.

Ly Vô Ngôn nhướng nhướng mi, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, lại đứng lên chậm rãi đi đến trước mặt Thạch Long, đem một viên thuốc màu đen nhét vào trong miệng hắn.

Chỉ trong giây lát, sắc mặt Thạch Long đã khôi phục không sai biệt lắm, trên người tựa như cũng có nhiều khí lực hơn một chút, cả người lập tức khôi phục ý thức, biết rõ là phí công nhưng vẫn uốn éo người định tránh khỏi trói buộc trên người.

Liễu Quân đáy mắt nhất thời nổi lên sát khí, phút chốc giơ tay lên bóp cổ hắn, đầu ngón tay bấm thật sâu vào da thịt, hung ác gằn từng chữ: "Ngươi dám cử động một lần nữa xem!"

Thân thể Thạch Long run lên bần bật, cái cổ cứng ngắc nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định giương mắt, ánh mắt run lên đối diện với ánh mắt Liễu Quân, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác, nuốt nước miếng một cái, giọng nói có chút run rẩy: "Dù sao cũng chỉ có con đường chết, không cần uy hϊếp ta!"

Liễu Quân nhìn hắn không dám làm càn mà giãy giụa nữa, mặt lạnh buông ngón tay, ra lệnh: "Kéo tới phía sau đi! Đánh gãy gân mạch tay chân hắn!"

"Dạ!"

Thạch Long vừa nghe, mặt liền biến sắc, sắp bị kéo tới cửa mới lấy lại tinh thần, quay mặt lại mãnh liệt hét: "Có bản lĩnh các ngươi một đao gϊếŧ chết ta đi! Đánh gãy gân mạch thì coi như anh hùng hảo hán cái gì! Lưu Vân y cốc các ngươi chẳng qua cũng chỉ có như vậy..."

Đang mắng hăng say, đột nhiên cổ họng một trận đau nhức, thanh âm cũng ngưng bặt.

"Ồn ào chết!" Theo một đạo thanh âm ưu nhã, Vân Nhị trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt hắn, quan sát ngân châm mới vừa bắn vào cổ họng hắn một chút, dường như không hài lòng mà nhíu mày một cái, đưa tay đem cả cây đều đâm vào, lúc này mới hài lòng vỗ ta một cái, thản nhiên cười nói: "Cùng với loại người lòng dạ tiểu nhân như ngươi cần gì phải tỏ ra anh hùng hảo hán."

Thạch Long chỉ cảm thấy cổ họng vừa đau vừa ngứa, nuốt nước miếng đều là đau đớn khó nhịn, trán rỉ ra một tầng mồ hôi, thật lâu cũng không phát ra được nửa chữ, nhíu mày nửa ngày, hung tợn mà trừng Vân Nhị.

Vân Đại đi tới, cong khóe miệng hướng hắn cười một tiếng: "Yên tâm, sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy." Nói xong đối hai gac sai vặt phất phất tay, "Mang đi!"

"Vâng!"

Sau khi Thạch Long bị lôi đi, Ly Vô Ngôn liền tự nhiên mà lượn lờ trong y cốc.

Liễu Quân thấy hắn như vậy tựa hồ quen rồi, liền không để ý đến hắn, dắt tay Đường Đường, mang hắn đi về phía sau núi, đi một đoạn đến lối rẽ lại đột nhiên dừng lại.

Đường Đường ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn y: "Sư phụ, làm sao không đi?"

Ngón tay Liễu Quân ở trên mặt hắn sờ một cái, thấp giọng nói: "Ngươi không quen nhìn những thứ này thì không nên đi."

Đường Đường sửng sốt một chút, giơ tay lên gãi đầu một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Sư phụ, ngươi có phải hay không cảm thấy ta vô dụng, luôn gây cản trở?"

"Làm sao lại nghĩ như vậy?" Liễu Quân kinh ngạc nhìn hắn.

Đường Đường không trả lời y, nhíu mày một cái lại nói: "Sư phụ khẳng định là cảm thấy ta rất vô dụng...Tuy ta không nhẫn tâm gϊếŧ người, nhưng như thế không có nghĩa là đối với người nào ta cũng có thể tha thứ. Người này thiếu chút nữa hại sư phụ, vốn là đáng chết...Mỗi lần ta nghĩ đến những vết thương trên người sư phụ, cảm thấy cái gì mà người giang hồ, đều không có hảo tâm lo nghĩ cho người khác như vậy...Vốn còn nghĩ xông pha giang hồ là một chuyện rất hay ho, kết quả chỉ cần mềm lòng một chút liền có thể bị người làm hại...Sư phụ, ta trước đây khẳng định là đã quá ngây thơ rồi...."

Liễu Quân nhìn người ngày thường vốn luôn vui vẻ hoạt bát bây giờ lại đang cau mày không ngừng lải nhải, nhất thời trong lòng yêu thương không dứt, đem hắn kéo vào trong ngực, ở trên đầu hắn sờ một cái: ""Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Không có ai sinh ra liền quen với điều này."

Đường Đường buồn bực cúi đầu trầm mặc một hồi, lại ngẩng mặt nhìn y: "Sư phụ ngươi để cho ta cùng đi đi."

"Được." Liễu Quân thấp giọng nói, ở trên trán hắn hôn hôn, nhìn gò má hắn đột nhiên đỏ ửng, con ngươi tối sầm lại, nhịn không được lại cúi đầu ở trên môi hắn hôn một cái, dán môi trên trán hắn một hồi, nói giọng khàn khàn, "Đi thôi."

"Ân." Đường Đường bị khí tức hơi thở của y phả ra làm cho chân có chút mềm nhũn, run mi mắt gật đầu một cái, đi mấy bước lại cong môi cười lên.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua sẽ có lúc cùng sư phụ thân mật như vậy, Đường Đường mới vừa rồi còn tự oán trách, trong nháy mắt lại vì sự thân mật âu yếm của sư phụ mà cao hứng, trong lòng vui vẻ muốn bay lên mây, một bên lại nhịn không được mà nắm tay siết chặt thêm.

Liễu Quân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt ôn nhu cực kỳ.

Đường Đường cho là Thạch Long cũng bị đưa đến sơn động chỗ giam Tống Địch kia, đi tới mới biết, bên cạnh còn có một cái mật thất khác.

Nhìn bên trong đầy ắp các loại hình cụ, Đường Đường lúc này mới phát hiện, so với Thạch Long thì đãi ngộ của Tống Địch rõ ràng là tốt hơn nhiều.

Đem Tống Địch bắt về là vì tra độc trên người những thi thể kia cùng người trốn sau lưng, mặc dù không có hỏi sư phụ tại sao phải tra những thứ này, thế nhưng nhìn tiết tấu ung ung thong thả của y cũng có thể đoán được đó không phải là chuyện trọng yếu.

Còn Thạch Long lại không giống như Tống Địch, Thạch Long thiếu chút nữa đã hại chết mình cùng sư phụ, sư phụ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy.

Bên kia Thạch Long đã bị treo trên giá, tứ chi bị xích sắt vững vàng khóa lại, động cũng không thể động.

Liễu Quân sắc mặt âm trầm nhìn hắn một cái, quay đầu đối Vân Tam phân phó: "Đi xem thử mạch tượng của hắn."

Đường Đường nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, hơi khó hiểu mà nhìn về phía sư phụ, phát hiện gò má y dưới ánh lửa chiếu lộ ra đường nét sắc bén băng lãnh thường ngày. Sững sờ nhìn một hồi mới phát hiện, chính mình lại không chút nào cảm thấy không được tự nhiên như cái lần thẩm vấn Tống Địch, không khỏi cảm khái trong lòng.

Có lẽ là do biết bất kể sư phụ biến thành cái dạng gì, lúc đối mặt với mình sẽ ngay lập tức khôi phục bộ dáng ôn nhu, hoặc có lẽ sâu trong tiềm thức đã hận Thạch Long đến thấu xương, tóm lại là đối với cảnh tượng lúc này, hắn lại trở nên thản nhiên hơn nhiều.

Liễu Quân cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau đó liền giơ tay lên ở trên đầu hắn sờ một cái.

Đường Đường nhìn y đột nhiên thu hồi đường nét sắc bén trên mặt, đôi mắt cũng dần trở nên ôn nhu, trong lòng nóng lên một chút, bắt tay y lại rồi hướng y tươi cười một cái.

Vân Tam cởi xích nơi cổ tay trái của Thạch Long, xem mạch xong liền xích trở lại, đi về tới chỗ Liễu Quân cung kính nói: "Sư phụ, từ mạch tượng của hắn, quả thực là bị trứng rắn cổ phản phệ, người này nhất định là kẻ lần trước giả mạo Ly cung chủ để tập kích sư phụ cùng Tứ nhi."

"Ừ." Liễu Quân nhàn nhạt gật đầu một cái, tiến lên hai bước nhìn người đang tái nhợt trên giá, lạnh lùng nói: "Văn tiên sinh là ai?"

Thạch Long không ngờ y lại đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa lại là yếu điểm nhất, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó liền ý thức được bản thân sơ suất để biểu cảm trên khuôn mặt tiết lộ tâm tình, vội vàng khôi phục thần sắc hờ hững.

Liễu Quân đem hết những biểu tình biến hóa của hắn từng cái thu vào trong mắt, hơi hé mi mắt, nhàn nhạt nói: "Để cho hắn mở miệng!"

"Vâng!" Vân Nhị đi tới, nhẹ nhàng một chưởng đem ngân châm trong cổ họng hắn đánh bay ra, kẹp ở đầu ngón tay chơi đùa, mỉm cười nhìn hắn, "Nếu muốn lưu lại toàn thây, tốt nhất là thành thật khai báo đi."

Thạch Long

thống khổ ho khan nửa ngày mới đem khí nghẹn ở cổ họng đánh bay ra ngoài, ngước mắt lên suy yếu nhìn gương mặt hoàn hảo không tỳ vết của Vân Nhị, cười lạnh một tiếng, nói: "Chết liền chấm hết, quản cái gì toàn thây!"

Vân Nhị thong thả đem ngân châm thu hồi: "Nói đùa sao, chúng ta không nhìn được máu tanh, nhất định sẽ lưu cho ngươi toàn thây. Nga~ không đúng, phải nói là, sẽ không để cho ngươi chết."

Thạch Long này xem như có khí phách, so với Tống Địch có cốt khí hơn nhiều, nghe vậy chẳng qua là hừ lạnh một tiếng, mặt lộ khinh thường: "Bớt nói nhảm!"

Liễu Quân trầm mặt nói: "Hỏi lần nữa, Văn tiên sinh là ai!"

Thạch Long nghe được thanh âm lạnh như băng của y, người hơi cứng đờ, ngay sau đó lại nhanh chóng khôi phục trấn định, khẽ cười một tiếng nói: "A, nghe nói Lưu Vân công tử cực kì che chở đồ đệ, ta nếu làm đồ đệ của ngươi bị thương, nhất định sẽ không còn mạng để mà đi ra ngoài. Ngươi còn trông cậy từ miệng của một kẻ sắp chết moi ra được cái gì?"

Liễu Quân bình tĩnh mà nhìn hắn một cái, quay đầu nói với Thước Sơn, "Đem thuốc lần trước ngươi mới phối đem cho hắn nếm thử một chút."

"Ân." Vân Đại sớm đã có chuẩn bị, nghe vậy híp mắt cười, từ trong tay áo móc ra một cái bình sứ nhỏ, đi đến lấy ra ba viên thuốc, ngón tay gẩy một cái, nhướng mi nhìn về phía Thạch Long, "Ngươi muốn màu nào?"

Thạch Long hừ một tiếng: "Có gan liền nhét vào miệng ta toàn bộ! Bớt nói nhảm!"

"Không tệ! Có khí phách nam tử hán!" Vân Đại tiến thêm vài bước, cười nhạt nói: "Như ngươi mong muốn."

Vừa nói liền cạy miệng hắn ra, hài lòng nhìn vẻ sợ hãi nổi lên trong mắt hắn, nhanh chóng đem ba viên thuốc ném vào trong miệng hắn, lại nâng cằm hắn lên, đem mấy viên thuốc đẩy xuống cổ họng.

Thạch Long bị sặc ho khan kịch liệt, ho khan xong chưa bao lâu liền cảm giác toàn thân từ trong ra ngoài đều phát lạnh, còn chưa kịp run rẩy, lại bị một cổ nhiệt độ nóng bỏng đốt người tập kích, nhất thời toàn thân đau đớn.

Lục phũ ngũ tạng đều giống như bị nghiêm hình tra khảo, đau đớn từ trong ra ngoài, hận không thể đem chính mình co ro lại thành một đoàn để giảm bớt đau đớn. Thạch Long mồ hôi chảy ròng ròng, dùng dức giằng co muốn thoát khỏi trói buộc.

"Chậc chậc...Tay chân quá không đứng đắn." Vân Nhị lắc đầu một cái, đưa tay ra nắm được một cái cổ tay hắn, "Gân tay gân chân cũng không quên vùng vẫy, nếu sau này không có chỗ dùng, liền dứt khoác không cần đi."

"A ——!!!" Thạch Long hét thảm một tiếng, ánh mắt cũng sắp lồi ra, vừa tức giận vừa sợ hãi mà trừng mắt nhìn Vân Nhị gàn trong gang tấc, đang muốn mắng chửi một tiếng, hai hàm răng hoàn toàn không bị khống chế mà va vào nhau.

Vân Nhị mỉm cười nhìn hắn, thản nhiên nói: "Mùi vị lúc nóng lúc lạnh dày vò như thế nào? Ngươi cho rằng chỉ có trứng rắn cổ kia của ngươi có thể hành hạ người thôi sao?

Thạch Long đau đến nói không nên lời, gân xanh trên trán không ngừng nảy lên, vừa thống khổ vừa kinh hoảng nhìn Vân Nhị đang chậm rãi ngồi xuống, ngẩng mặt lên hướng hắn cười một tiếng.

"A ——!!!" Lại là một tiếng hét thảm, không kịp kêu lên tiếng thứ hai, hai cái gân chân đã đứt đoạn.

Vân Nhị đứng ột bên cầm lấy khăn lau tay, ánh mắt nhìn về phía Thạch Long dần dần chuyển lạnh: "Thuốc này là đặc biệt vì ngươi mà chế tạo, ngươi nếu cố chấp không khai, vậy thì từ từ nếm trải đi!"

Thạch Long tay chân bị phế hết gân mạch cả người chảy mồ hôi ròng ròng, cả người ướt nhẹp giống như mới từ trong nước vớt ra, cảm giác lúc nóng lúc lạnh trên người không từ ngữ nào có thể hình dung được, lục phủ ngũ tạng lạnh đến run rẩy, da thịt bên ngoài lại nóng đến đỏ lên, trong mắt hằn lên tia máu, môi khô nứt, run rẩy nửa ngày cũng không phát ra được âm thanh.

Đường Đường nhìn dáng vẻ Thạch Long đau đớn như vậy, trong lòng nhịn không được mà run rẩy theo một cái, nhưng lại nghĩ đến người này trước đây đến gây bất lợi cho sư phụ,, lập tức lại cảm thấy vô cùng hả giận, không nhịn được đem tay sư phụ nắm càng chặt hơn.

Liễu Quân cảm giác được động tĩnh trên tay, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, đem hắn kéo lại gần một chút: "Thế nào?"

"A?" Đường Đường ngẩng đầu, thấy vẻ ân cần trong mắt y, trong lòng ấm áp, híp mắt cười lên, lắc đầu một cái nhỏ giọng nói, "Không có gì, thật may lúc ấy con rắn kia không cắn trúng được sư phụ, hắc hắc..."

Liễu Quân mấp máy môi, khống chế xúc động muốn ôm lấy hắn, đành phải giơ tay để trên tóc hắn nhẹ nhàng xoa xoa, thấp giọng nói: "Sau này chớ làm chuyện dại dột"

Đường Đường mặt đầy vẻ không thèm để ý, bĩu môi nói: "Cắn ta, sư phụ còn có bản lĩnh đem ta cứu tỉnh, cắn sư phụ, ta lại không có bản lĩnh đem sư phụ cứu tỉnh. Làm sao tìm lại được!"

Tiếng đuốc cháy vang lên trong sơn động, át đi tiếng nói chuyện khe khẽ của bọn họ.

Thạch Long mặc dù chịu đau đớn từ trong xương cốt chảy vào huyết nhục, thế nhưng ý thức vô cùng thanh tỉnh, suy yếu ngước mắt lên, xuyên qua mồ hôi trước mắt, đem biểu tình trên mặt hai người kia nhìn rõ ràng, sửng sốt một chút lại đột nhiên cười lên, ngay sau đó phun ra một ngụm máu đen.

Vân Đại nhìn thấy hắn đau đến da mặt đều run rẩy, thế nhưng vẫn còn cười được, không nhịn được âm thầm bội phục, nhướng mi nói: "Có khí phách kiên cường, làm cho người ta kính nể. Ngươi nếu đem người giật giây phía sau khai ra, có lẽ sẽ lưu cho ngươi một mạng khỏe mạnh mà sống."

Thạch Long lại giống như nghe được một câu chuyện cười, khàn khàn cười nhẹ mấy tiếng, cố nén từng đợt từng đợt đau đớn, phí sức nói: "Nguyên lai học trò của Lưu Vân công tử...Lại là nam sủng...Vậy chính là do ta tự tìm đường chết...A a...Các ngươi hay là...Sớm động thủ đi!"

Đường Đường nghe được lời hắn đột nhiên sững sờ, đem hai chữ "nam sủng" suy ngẫm một chút, lửa giận đùng đùng mà đứng lên, thiếu chút nữa bạo phát.

Liễu Quân giơ tay đè hắn lại, ở trên vai hắn trấn an nhéo một cái.

Đường Đường nhìn y một cái, cúi đầu xuống không lên tiếng nữa.