Một đêm không mơ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tú đứng trong sân rửa mặt, mặt nước ở chậu đồng phản chiếu lên một khuôn mặt tuấn tú.
Cơ thể, dung mạo của Lâm Tú ở thế giới này quả thực giống y hệt hắn kiếp trước. Ngay cả vị trí nốt ruồi nhỏ ở vùиɠ ҡíи cũng không khác tí nào, khiến cho Lâm Tú suýt chút nữa tưởng đây chính là cơ thể thực sự của mình.
Nhưng giống thì giống, cỗ thân thể này vẫn có sự khác biệt với thân thể nguyên bản của hắn.
Ở kiếp trước, khi Lâm Tú tuổi còn trẻ đã thân kinh bách chiến cho nên thể chất có phần hư nhược. Cỗ thân thể này trẻ hơn vài tuổi, hơn nữa còn là một đứa non tơ, tinh lực dường như dùng không hết.
Mặc dù không hiểu tại sao lại bị xuyên không đến một một thế giới lạ lẫm, nhưng Lâm Tú chẳng hề khổ sở, thậm chí còn cảm thấy hơi vui vẻ nữa.
Dẫu sao, không có nhiều thứ khiến hắn lưu luyến ở thế giới cũ.
Ngôi sao băng ấy đã mở ra một cánh cửa, mà bước qua cánh cửa là là cả một thế giới mới rộng lớn cho Lâm Tú.
Thời điểm này hắn đã sở hữu hai loại dị thuật, hay còn gọi là dị năng.
Một cái là lực lượng của Tôn Đại Lực, một cái là băng của Triệu Linh Âm.
Có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu sum suê. Hôm qua, khi Triệu Linh Âm cõng hắn về từ thanh lâu, thân thể hai người chắc chắn đã tiếp xúc gần kề. Lâm Tú trong cơn hôn mê đã vô thanh vô tức thu được năng lực của nàng.
Đương nhiên, hành tẩu giang hồ, nhiều tài chẳng hại thân, có thêm một năng lực không hề lỗ, có lẽ vào thời khắc mấu chốt sẽ mang tới đại dụng.
Cho nên, Lâm Tú dự định lại đi tới Phẩm Phương các một chuyến nữa, tìm Hải Đường cô nương trò chuyện nhân sinh.
Thứ nhất, hắn không thích làm việc bỏ dở nửa chừng. Ngày hôm qua chỉ thiếu một chút nữa là đã thành công rồi. Nếu cứ thế mà từ bỏ, nguyện vọng trong lòng hắn khó yên.
Thứ hai, hôm qua sờ soạng cô nương người ta lâu như thế, hắn ngay cả tiền cũng chưa trả, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ làm thanh danh hắn không tốt.
Chẳng mấy chốc, Lâm Tú lần nữa xuất hiện tại thanh lâu.
Hải Đường vừa trông thấy hắn, vội hỏi: “Công tử, ngài không sao chứ, cô gái ngày hôm qua…”
Lâm Tú xua tay đáp: “Không sao, chúng ta tiếp tục nào, hôm qua ta quên chưa đưa tiền.”
Cạnh bàn trà, Lâm Tú lại nắm lấy bàn tay Hải Đường, sau một hồi tán gẫu, Hải Đường ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Công tử, ta đã suy nghĩ cả đêm qua, cảm thấy ngài nói đúng. Ta không nên mãi nhớ về chuyện quá khứ mà ta nên cân nhắc vì bản thân ta ở tương lai…”
Lâm Tú mỉm cười hỏi: “Vậy ngươi đã có kế hoạch gì chưa?”
Trong đôi mắt Hải Đường lóe lên quang mang, nói: “Ta không muốn tiếp tục công việc này, ta muốn tích góp tiền để chuộc thân. Nghe theo lời công tử, mai sau ta sẽ kinh doanh quy mô nhỏ.”
Lâm Tú khẽ gật đầu, đáp: “Nếu thế thì tốt, đến khi đó hãy nhớ nói ta biết, ta sẽ thường xuyên chiếu cố việc làm ăn của ngươi.”
Hải Đường cười cười, nói: “Vậy nô gia cảm ơn công tử trước.”
Đồng tử nàng tựa hoa đào nhìn thẳng Lâm Tú, trong ánh mắt lộ ra vài tia động tình.
Lưu lạc làm gái thanh lâu bao năm trời, đây là lần đầu tiên nàng gặp được thể loại khách nhân này.
Khác xa những kẻ ham muốn chiếm lấy thân xác nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng nắm tay, trò chuyện với nàng, động tác không có chút nào khinh bạc, ánh mắt không có lấy một tia da^ʍ ô. Hắn khuyên nàng quên đi quá khứ và lập kế hoạch tương lai cho nàng.
Trong những năm tháng tăm tối của Hải Đường, hắn chính là chùm sáng duy nhất chiếu vào cuộc đời nàng.
Trái tim Hải Đường bắt đầu đập thình thịch, lâu lắm rồi tim nàng chưa đập nhanh như thế. Lần gần đây nhất đã là ba năm trước, khi ấy nàng đang ngồi ở bên cửa sổ lầu hai, trông thấy trên đường có một vị công tử cực kỳ anh tuấn cưỡi bạch mã từ từ đi qua trước mắt nàng.
Về sau, vị công tử kia nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của nàng, khiến nàng động tình khó tả.
So với lần đó, nhịp tim Hải Đường lần này càng thêm kịch liệt.
Sắc mặt nàng đỏ ửng, nắm thật chặt tay Lâm Tú, vô thức kẹp chặt hai chân, quan sát ánh mắt của hắn, động tình nói: “Công tử…”
Bấy giờ, Lâm Tú bỗng đứng dậy, xin lỗi nói: “Thứ lỗi, ta chợt nhớ ra còn có việc quan trọng cần làm. Hôm nay đến đây thôi, ta rất mong chờ ngày thấy Hải Đường cô nương trở thành bà chủ…”
Hải Đường ngồi ngây tại chỗ.
Cảm xúc động tình đột nhiên bị dập tắt.
“Chiêm chϊếp…”
Đúng lúc này, chim họa mi trong l*иg cạnh cửa sổ hót hai tiếng.
Trong tai người khác, đây chỉ là tiếng chim hót bình thường, nhưng Lâm Tú nghe rõ ràng là một câu tiếng người: “Ha ha, tiểu công tử phải đi rồi, nào, cười một cái cho gia…”
Lâm Tú tiến tới cửa ra vào, bước chân tự dưng dừng lại, tiếp đó chậm rãi quay đầu, hướng sang họa mi trong l*иg khẽ mỉm cười.
“Chiu.”
Con họa mi trong l*иg kia kêu to một tiếng như thể nó bị cái gì đó dọa sợ, lông vũ toàn thân bỗng nhiên bay tung tóe, lập tức ngoan ngoãn rúc lại trong góc l*иg.
. . .