Chương 6: Vô Tình Cắm Liễu (1)

Ban đầu đây không phải là chuyện xấu, tuy rằng sau khi bán thân, vận mệnh tương lai sẽ không còn do nàng làm chủ nữa, nhưng tối thiểu vẫn còn có thể sống sót không chết đói. Phụ mẫu và đệ đệ cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn ngày trước một chút.

Tiếc rằng, ông chủ nhà giàu đấy lại thèm nhỏ dãi thân thể nàng, nếu không có bà chủ ghen tuông thì đã sớm hạ thủ với nàng rồi.

Nhận thấy được tâm tư của trượng phu, ngày thường bà chủ luôn tìm cách đánh chửi nàng, hơi không hài lòng sẽ lập tức trút giận lên nàng, và sau đó bán nàng vào thanh lâu.

Đối mặt trước việc thanh lâu sắp đặt đi khách, mới đầu nàng liều chết không theo. Về sau, do bị hành hạ nhiều lần, nàng đã từ bỏ chống cự mà cam chịu.

Và rồi, nàng bước chân vào con đường trưởng thành của cô gái thanh lâu thông thường.

Lâm Tú nhẹ nhàng nắm tay cô gái này, thở dài nói: “Quá khứ cũng trôi qua rồi, làm người hãy cứ hướng lên phía trước, ngươi vẫn còn có tương lai.”

Lâm Tú đang trì hoãn thời gian, mà cũng không hoàn toàn là trì hoãn thời gian.

Lúc đầu hắn xem thường những cô gái thanh lâu này, nhưng sau đó tâm thái này lại xảy ra thay đổi.

Những người giống như Hải Đường, vận mệnh không nằm trong tay họ từ khi sinh ra. Bản thân các nàng căn bản vô lực để có thể thay đổi thực tại nghiệt ngã.

Bị Lâm Tú gợi lên chuyện cũ, khóe mắt Hải Đường có chút ướŧ áŧ, nhưng vẫn lắc đầu, đáp: “Công tử nói nhẹ nhàng quá, dạng người như ta làm gì còn tương lai chứ?”

Lâm Tú vỗ nhè nhẹ vào tay nàng, nói: “Kỳ thật, ta có thể cảm nhận được một phần nào cảm giác của ngươi. Phụ mẫu ta sau khi ly hôn đều đi cưới người khác. Ta không hiểu, ta cũng là con cái của họ, tại sao họ lại không cần ta nữa...?”

Kiếp trước của Lâm Tú, cha nương hắn ly dị, còn lập gia đình mới.

Thế là sau đó, Lâm Tú dường như đã bị lãng quên mất, hai người rất ít liên lạc với hắn. Riêng chỉ có phương diện tiền bạc là chưa từng bạc đãi hắn.

Họ chỉ không biết rằng, thứ mà Lâm Tú xưa nay thiếu không phải là tiền.

Tuy nhiên, có tiền có của cũng có lợi, đó chính là không bao giờ thiếu người bầu bạn bên cạnh.

Cứ cách vài ngày, lúc Lâm Tú rời khỏi giường thì bên người sẽ là một khuôn mặt đẹp đẽ mới, nhưng vẫn có nguyên nhân để nhiều người tiền phốc hậu kế như thế.



(Tiền phốc hậu kế/前仆后继: thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ người trước mặt ngã xuống, người phía sau tiếp tục theo sau.)

Lâm Tú xuất tiền, các nàng xuất lực, hòng đạt thứ mình muốn mà thôi.

Một hồi lâu, Lâm Tú thở phào một cái, hoàn toàn niêm phong một số ký ức, không còn hồi tưởng nữa.

Dẫu sao thì đây cũng là chuyện ở kiếp trước.

Hải Đường ngẩng đầu nhìn Lâm Tú, khó tin nổi nói: “Công tử lại từng trải qua điều như vậy?”

Lâm Tú khẽ cười, đáp:

“Nó đã là chuyện cũ, những người như chúng ta đừng luôn suy nghĩ mãi chuyện trước kia, mà nên suy nghĩ nhiều về mai sau, chuyện quá khứ không thể thay đổi nhưng tất cả đều có thể ở tương lai…”

Thân thể Hải Đường run lên, hình như đang suy nghĩ cẩn thận lời Lâm Tú nói, căn phòng rơi vào trầm mặc.

Vào lúc này, ánh mắt Lâm Tú có ánh sáng lóe lên.

Cho hắn thêm ít thời gian thì hắn có thể sao chép toàn bộ năng lực trong cơ thể Hai Đường!

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh huyên náo, trong đó xen lẫn tiếng tú bà kêu la.

“Ai da, cô nương, ngươi không thể đi vào!”

“Cô nương, cô nương...”

. . .

Ầm!

Cửa phòng nơi đây bỗng mở ra.



Không, không phải mở ra, là rơi xuống!

Hai cánh cửa nặng nề cứ thẳng tắp rơi xuống như vậy.

Một cô gái áo trắng dáng người cao gầy đứng ở cửa, đôi mắt nhìn chòng chọc Lâm Tú, cắn răng nói:

“Lâm Tú, ngươi dám dạo chơi thanh lâu!”

Từ khi nữ tử áo trắng xuất hiện, nhiệt độ cả phòng dường như giảm xuống mấy phần.

Lâm Tú mặt đầy mê mang nhìn cô gái áo trắng kia: “Ngươi là ai?”

Nữ tử áo trắng sải bước đi tới bên cạnh Lâm Tú, nắm lấy cổ tay hắn, lạnh lùng nói: “Theo ta trở về!”

Lâm Tú không liên quan với ký ức của thân thể này, căn bản không biết cô nàng này, cũng không biết quan hệ hai người, nhưng bất kể mối quan hệ giữa bọn hắn là gì, chỉ cần cho hắn thêm tí thời gian là hắn có thể sở hữu năng lực của Hải Đường.

Bị nữ tử áo trắng túm lấy cổ tay, Lâm Tú vội vàng nói: “Chờ một lát, một lát thôi…”

Thế nhưng một khắc sau, một đạo cự lực từ cổ tay truyền tới, nàng ta trực tiếp lôi Lâm Tú lên, kéo hắn ra khỏi phòng.

Bàn tay hắn đang nắm tay Hải Đường liền bị tách ra sau một khắc.

Giống như đang coppy tệp, tiến độ đạt 99% thì lại vô tình rút USB.

Loại năng lực kia trong cơ thể Lâm Tú sắp viên mãn đã triệt để tan vỡ biến mất.

“KHÔNGGGG!!!!!!”

Lâm Tú bi phẫn gầm thét, nhưng sự tình đã không thể cứu vãn được nữa.

Hắn chợt hất tay của cô gái kia ra, phẫn nộ nói: “Ngươi làm gì thế!”