Chương 43: Đánh Giá Của Triệu Linh Âm (2)

Triệu Linh Âm bước đến, nói: “Ở Vương Đô, mười người như vậy thì có tới tám chín người là lừa đảo.”

Lâm Tú cười cười ra vẻ không đáng kể, nói: “Như vậy thì cũng có sao đâu, chỉ là mấy lượng bạc mà thôi. Một bữa cơm ở Trích Nguyệt lâu cũng hơn vài lượng. Lừa thì đã lừa, nhưng ngộ nhỡ họ khổ cực là thật thì sao. Với lại, tình trạng của đứa bé kia nhìn không giống giả mạo.”

Kỳ thực, Lâm Tú ở kiếp này làm việc đã rất thu liễm. Dù sao hắn ở kiếp trước đã không ít lần tâm huyết dâng trào mà ném ví tiền cho ăn mày ven đường, sau đó tự đạp xe về nhà.

Ở kiếp này hắn có gia đình, có cha nương phải hiếu kính, còn phải nuôi thêm một con chó, không thể tùy hứng mà từ thiện bất chấp được.

Nhờ có Triệu Linh Âm giúp Lâm Tú nhiều việc bận rộn, bởi vậy mà hắn có thêm một giờ thư giãn. Hắn rảnh rỗi đi loanh quanh trên đường, và cũng đúng lúc nhân cơ hội này làm quen Vương Đô một chút.

Triệu Linh Âm lẳng lặng đi theo Lâm Tú, nàng đang yên lặng quan sát hắn.

Nàng phát hiện, Lâm Tú làm rất nhiều chuyện khiến người khác không thể hiểu nổi.

Hắn sẽ không chút do dự cho phụ nhân ăn xin một thỏi bạc, nhưng lại vì mấy văn tiền mà dây dưa một khắc đồng hồ với chủ quầy hàng ven đường.

Hắn sẽ tiêu một lượng bạc để mua mấy bàn thức ăn của tửu lâu nhỏ, đưa cho ăn mày trên phố. Vậy mà bản thân lại ngồi bên đường ăn một bát mì nước cốt giá ba văn tiền, còn ăn liên tiếp ba bát.

Hắn là quyền quý không giống những quyền quý khác mà Triệu Linh Âm từng gặp. Nhưng kỳ quái chính là, nàng nhìn hắn thuận mắt hơn bất kỳ tên quyền quý nào mà nàng thấy.

Lâm Tú húp xong ngụm nước mì cuối cùng, tiếp đó buông bát xuống, ngoảnh đầu nhìn Triệu Linh Âm, hỏi: “Ngươi xác định không ăn một bát à, hương vị của nhà này thật sự không tệ.”



Triệu Linh Âm lắc đầu: “Ta không đói.”

Trong mười bảy năm qua, nàng chưa hề ăn ở một nơi như vậy, và hiện tại đương nhiên cũng không.

Có điều trong lòng nàng khó tránh khỏi tò mò, mì này thật sự ăn ngon thế ư? Ngon tới mức Lâm Tú và Tôn Đại Lực, một người ăn ba bát, một người ăn năm bát…

Lâm Tú ăn ba bát mì, là vì sau khi thức tỉnh lực lượng hắn rất dễ cảm thấy đói bụng, hơn nữa sơn trân hải vị như kiểu bào ngư tôm hùm hắn đã sớm ăn tới chán ngấy. Kiếp trước hắn luôn thích những quán nhỏ ruồi bay quanh bởi nơi như vậy thường có hương vị đặc biệt. Những nơi ấy tuy không thanh nhã, lịch sự, nhưng thường hay cất giấu những mỹ vị chân chính.

Triệu Linh Âm nhìn hắn một chút, nói: “Ta về đây, ngày mai ta sẽ tìm ngươi để tu luyện.”

Nói xong, nàng xoay người đi về phía Triệu gia. Thời điểm đi ngang qua một y quán, nàng trông thấy phụ nhân quần áo rách rưới hồi nãy đang xách mấy thang thuốc trên tay, vẻ mặt tươi cười ôm đứa bé bước ra.

Khi nhìn thấy Triệu Linh Âm, phụ nhân kéo đứa trẻ cùng quỳ xuống, luôn miệng nói: “Tạ ơn cô nương, tạ ơn ân huệ cứu mạng của cô nương!”

Triệu Linh Âm không dám nhìn họ, nàng hốt hoảng lẩn tránh. Nhận một cái quỳ này, nàng cảm thấy thật hổ thẹn.

Về đến nhà, Triệu Linh Âm mang theo tâm sự nặng nề, tới tận lúc ăn cơm vẫn hơi thất thần. Ở đối diện nàng, một vị nam tử trung niên mỉm cười hỏi: “Thế nào?”

Triệu Linh Âm hoàn hồn, nhìn sang phụ thân mình, hỏi: “Cái gì thế nào?”

Người trung niên nói: “Nghe nói mấy ngày nay con ở chung một chỗ với Lâm Tú, hắn thế nào?”



Triệu Linh Âm suy nghĩ một chút, đáp: “Hắn là một người tốt.”

Người trung niên sửng sốt, nghi hoặc nói: “Người tốt?”

Triệu Linh Âm gật gật đầu, buông đũa xuống, nói: “Hắn tu hành khắc khổ, làm người cần kiệm, tâm địa thiện lương, lòng dạ chính nghĩa, sống có trách nhiệm. Khuyết điểm duy nhất của hắn... chính là thức tỉnh dị thuật muộn một chút.”

“Hắt xì!”

Lâm Tú đang đi dạo trên đường bỗng hắt hơi một cái, đồng thời trong lòng dâng lên một loại dự cảm không ổn mà chẳng rõ nguyên do.

Tu hành khắc khổ, làm người cần kiệm, tâm địa thiện lương, lòng dạ chính nghĩa, có trách nhiệm có đảm đương.

Đây là đánh giá của Triệu Linh Âm về Lâm Tú trong khoảng thời gian dài tiếp xúc từ trước đến nay.

Nàng tự mình nhận thức được hắn khắc khổ trong tu hành.

Ở Vương Đô, đám quần là áo lụa đều ăn cơm ở Thiên Hương lâu, Trích Nguyệt lâu, các loại sơn trân hải vị, mỹ vị giai nhưỡng. Một bữa cơm hở tí là vài lượng thậm chí mấy chục lượng bạc, còn hắn ăn là bát mì nước cốt giá ba văn tiền, chứng tỏ hắn làm người cần kiệm.

Về phần hắn mời ăn mày ăn cơm, không chút nghi ngờ cho phụ nhân kia bạc không phải là do hắn lãng phí, mà nói lên rằng hắn có tâm địa thiện lương.

Ở Thanh Lại ti Lâm Tú vì dân giải oan, không sợ cường quyền, nêu lên hắn mang trong lòng chính nghĩa. Buông bỏ thân phận để vào Trích Nguyệt lâu kiếm tiền nuôi gia đình, thể hiện trách nhiệm và đảm đương của hắn.