Đầu tiên là chọn địa điểm, bán băng tất nhiên nên chọn nơi phụ cận phủ đệ những quan to hiển quý, bọn họ ngày thường ăn sung mặc sướиɠ, sinh hoạt xa hoa lãng phí, hẳn không keo kiệt bạc.
Mà các bách tính có cuộc sống ấm no, cho dù nắng nóng thêm, cũng chẳng tiêu tiền vào phương diện này.
Thứ hai, hắn không có khả năng tự nhiên tạo băng giống Triệu Linh Âm, cho nên cần lựa một địa phương lấy nước thuận tiện, tốt nhất là thuê một tòa phủ đệ có giếng…
Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Lâm Tú đã bị hắn hoàn toàn hủy bỏ.
Phủ trạch nơi ấy đều có chủ, với lại chủ nhân có thân phận cao quý địa vị tôn sùng, không thể nào cho mình thuê, coi như dinh thự vô chủ bỏ trống, tiền thuê bản thân cũng chẳng thể trả nổi.
Lâm Tú bi ai phát hiện, mặc dù hắn đã có một con đường phát tài, nhưng bởi vì thiếu vốn khởi nghiệp, tạm thời không cách nào áp dụng.
Cơ hội không được bỏ lỡ, thời gian không quay lại, trước mắt có thể nói một mình hắn độc quyền ngành chế băng này, kế hoạch trì hoãn một ngày, tổn thất của hắn càng lớn, bất đắc dĩ, Lâm Tú chỉ đành thối lui mà cầu việc khác, đưa mắt về từng dãy hàng quán hai bên đường.
Nơi đây là khu vực cư trú của quan to quý nhân Vương Đô, cửa hàng bên đường san sát nối tiếp nhau, thanh lâu khúc quán, tửu lâu quán trà các thứ cần có đều có, lại trang hoàng cực kỳ hoa lệ, chi phí bên trong không ít, là động tiêu tiền nổi danh Vương Đô.
Bất luận mang bao nhiêu bạc, đi một lần trên con đường này, đều tiêu sạch túi.
Tầm mắt Lâm Tú đảo qua, tiến tới một tòa tửu lâu.
. . .
Trích Nguyệt lâu.
Là một trong những tửu lâu nổi danh nhất Vương Đô, việc làm ăn của Trích Nguyệt lâu luôn cực tốt, ngay cả quan to hiển quý trong triều cũng thường xuyên chiếu cố nơi này, hay nói cách khác, khách quen của Trích Nguyệt lâu chính là quan to hiển quý Vương Đô.
Bách tính bình thường thậm chí không biết cánh cửa Trích Nguyệt lâu mở hướng nào, đến nỗi một số tiểu quyền quý, cũng tiêu phí không nổi ở nơi này.
Thế nhưng hôm nay, đã là thời gian ăn trưa mà Trích Nguyệt lâu ngày thường khách khứa tấp nập lại chẳng có một vị khách.
Khí nóng từ bốn phương tám hướng trào tới, đám tiểu nhị tửu lâu hữu khí vô lực nằm nhoài trên mặt bàn, quần áo sớm ướt nhẹp mồ hôi, giọng nói cũng tỏ ra hết sức yếu ớt.
“Haizz, thời tiết này, bao giờ mới kết thúc?”
“Nửa canh giờ rồi, một vị khách cũng không có.”
“Băng giám đã trống rỗng, trong lâu giống hệt l*иg hấp, vị khách nhân nào nguyện ý ngồi đây chịu khổ?”
(Băng giám/冰鉴: dụng cụ đựng băng hoặc đặt thực phẩm trong mùa hè thời xưa, có thể gọi là tủ lạnh cổ đại)
. . .
Khi mấy tên tiểu nhị khe khẽ bàn luận, có hai người bước vào từ bên ngoài.
Người đi đằng trước là một vị công tử trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, và một tên tráng hán đi theo sau lưng, hẳn là hộ vệ của hắn.
Một tên tiểu nhị gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, trên mặt cố nặn vẻ tươi cười, hỏi: “Khách quan muốn ăn gì?”
Lâm Tú đi thẳng vào vấn đề nói ra: “Ta không phải tới ăn cơm, là tới tìm chưởng quỹ các ngươi.”
Đến tửu lâu không ăn cơm, nếu là người khác, người hầu vốn đang tâm phiền ý loạn có lẽ lập tức tống cổ hắn đi, nhưng vị công tử trẻ tuổi trước mắt khí độ bất phàm, quần áo cũng lộ vẻ quý khí, xem xét chính là bình dân phổ thông.
Tiểu nhị kia tình khí nhẫn nại, đi về phía sau, gọi chưởng quỹ ra ngoài.
Chưởng quỹ Trích Nguyệt lâu là một vị nam tử trung niên, vóc dáng không cao, thân hình hơi mập, hắn có chút không tình nguyện từ phía sau tiến tới, chắp tay với Lâm Tú, hỏi: “Cho hỏi quý tính đại danh công tử, đến Trích Nguyệt lâu có chuyện gì vậy?”
Lâm Tú lười nói nhảm với hắn, chậm rãi duỗi bàn tay, có lớp băng lan tràn ra từ lòng bàn tay hắn.
Khi tầng băng xuất hiện, nhiệt độ chung quanh giảm xuống mấy phần.
Đột nhiên xuất hiện cảm giác lạnh, khiến thân thể chưởng quỹ Trích Nguyệt lâu giật mình một cái, sau đó trong đôi mắt tựa đậu xanh của hắn phóng thẳng tinh quang, như thể sợ đối phương chạy mất, chợt nắm lấy tay Lâm Tú, kích động nói: “Công tử, lên lầu thảo luận!”
Lầu hai Trích Nguyệt lâu, trong một nhã các.
Sau khi chưởng quỹ Trích Nguyệt lâu phân phó tiểu nhị dâng trà, ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Tú, hỏi: “Dị thuật của công tử, chẳng lẽ là băng...”
Lâm Tú không mở miệng, chỉ nâng chén trà lên, nhiệt khí tỏa ra trong chén, rất nhanh biến thành hàn khí, hắn nhấp một ngụm nước trà mát lạnh, ánh mắt hướng sang chưởng quỹ Trích Nguyệt lâu, nói: “Nói nhảm ta không nói, ta muốn mượn giếng nước quý địa dùng một chút, còn phần chi phí, một ngày mười lượng bạc.”
Đôi mắt chưởng quỹ Trích Nguyệt lâu nheo lại, lập tức hiểu ý tứ của Lâm Tú, trong mắt hắn chợt lóe quang mang, lưng ngả về sau, cười nói: “Xem ra công tử cũng biết, thời tiết gần đây nóng bức, Vương Đô thiếu hụt nguồn băng, muốn mua cũng không có hàng, lấy năng lực của công tử, ngày thu đấu vàng chẳng phải việc khó, giá cả mười lượng một ngày, e rằng hơi thấp.”