Lâm Tú cảm giác hơi xấu hổ. Giờ phút này hắn đã biết vợ chồng trước mắt này là vợ chồng Bình An bá. Sau khi hai người biết được nhi tử xảy ra chuyện mới vội vàng chạy về Vương Đô.
Bọn họ là cha nương của một Lâm Tú khác, không phải cha nương của hắn.
Tuy rằng hắn có cảm giác thân cận khó mà miêu tả được với vợ chồng Bình An bá nhưng hắn lại không thể thoải mái gọi hai người xa lạ là cha nương được. Hắn lấy cớ có chuyện, vội vàng rời khỏi nhà.
Trên đường phố, Tôn Đại Lực đi theo sau Lâm Tú, tò mò hỏi: “Thiếu gia, trước giờ người rất ít khi tới nha môn, tại sao hôm nay lại muốn đi tới đó?”
Lâm Tú nói: “Chính là bởi vì ít khi đến cho nên mới phải đi. Biết đâu sau này trong nhà gặp việc khó, bát cơm cũng không còn thì biết phải làm sao bây giờ?”
Tôn Đại Lực gật gật đầu, tán đồng nói: “Nói vậy cũng hợp lý…”
Hắn dùng ánh mắt tò mò đánh giá Lâm Tú một cái. Bỗng nhiên hắn cảm thấy, sau khi thiếu gia mất trí nhớ thì trở nên hiểu chuyện hơn.
Cái thân phận Thanh Lại ti văn thư này, lão gia phí tâm tư rất lớn, trả cái giá không nhỏ mới giúp thiếu gia có được.
Dù sao thì lão gia và phu nhân không thể bảo hộ thiếu gia cả đời được.
Tước vị ở Đại Hạ chỉ có tam phẩm cửu đẳng. Tối cao là Nhất đẳng công, thấp nhất là Tam đẳng bá. Tước vị của lão gia chỉ là Tam đẳng Bình An bá. Sau khi lão gia qua đời, thân phận của thiếu gia sẽ chỉ là bình dân.
Vì muốn cho sau này thiếu gia có thể sinh hoạt tốt một chút, lão gia tới tìm không biết bao nhiêu người, hao không ít ngân lượng mới giúp hắn có một cái thân phận Văn thư ở Thanh Lại ti.
Chức văn thư ở Thanh Lại ti là chức vụ chuyên phụ trách ghi chép và chỉnh sửa lại hồ sơ, cả ngày ở trong nha môn, không có nguy hiểm gì. Đây là công việc có thể làm cả đời.
Chỉ là tính tình thiếu gia lười biếng, mới đi làm được vài buổi đầu đã kêu công việc nhàm chán, rồi từ đó không tới đây nữa.
Cũng may chủ sự kho Công Văn có chút giao tình với lão gia nên mới nhắm một mắt mở một mắt. Bằng không cái công việc này hắn đã sớm không còn nữa rồi.
Tuy rằng Lâm Tú ở nhà nhiều ngày nhưng không có nhàn rỗi, hắn lấy cớ bị mất trí nhớ, từ trong miệng Tôn Đại Lực mới hỏi được kha khá tin tức về Lâm Tú trước đây.
Bao gồm những mối quan hệ của hắn, nơi thường xuyên lui tới, một số thói quen sinh hoạt... v.v.
Tới lúc ấy hắn mới biết được, bởi vì tước vị Bình An bá không thể kế thừa cho nên mới cấp cho Lâm Tú một cái đường lui, đó chính là làm văn thư ở Thanh Lại ti. Chức vị không có nguy hiểm gì, chỉ cần mỗi ngày ngồi ở kho công văn sửa sang lại hồ sơ là được. Chức vụ này sẽ được nhận bổng lộc của triều đình, cho nên dù sau này Lâm gia có suy tàn thì hắn cũng không đến mức chết đói.
Vợ chồng Bình An bá hao tốn không biết bao nhiêu tâm tư cho tương lai của “Lâm Tú”, cái này khiến cho Lâm Tú có chút hâm mộ.
Những thứ như này, hắn chưa bao giờ cảm nhận được…
Nha môn Thanh Lại ti ở dưới Hoàng thành, khi Lâm Tú sắp tới cổng Thanh Lại ti, một tên nha dịch canh gác đã ngăn cản hắn.
“Người nào, đến Thanh Lại ti có chuyện gì?”
Tôn Đại Lực hai tay chống nạnh, chó cậy thế chủ nói: “Mắt chó của nhà ngươi mù à, ngay cả đại nhân các ngươi cũng không nhận ra sao?”
Lúc này, một gã nha dịch khác vội vàng nở nụ cười, đáp: “Hắn mới tới, chưa từng gặp Lâm đại nhân, mong ngài chớ trách tội. Lâm đại nhân, mời ngài…”
Tuy chức vụ văn thư Thanh Lại ti có phẩm giai không cao, chỉ là quan nhỏ cửu phẩm vừa nhập lưu. Thế nhưng, quan vẫn chính là quan, không phải người mà đám tiểu lại bọn hắn đắc tội nổi.
Lâm Tú không so đo với tên nha dịch kia, đi thẳng vào cửa lớn Thanh Lại ti.
Sau khi Lâm Tú bước vào, tên nha dịch mới tới kia tò mò hỏi: “Vị đó là ai vậy, ta đã đến Thanh Lại ti hơn một tháng, tại sao xưa nay chưa từng gặp hắn?”
Một gã nha dịch cũ kia đầu, thấp giọng đáp: “Một người có quan hệ nhờ bạc mà tiến vào. Nhưng kỳ quái, hắn trước đây hầu như không đến nha môn, sao hôm nay lại tới đây nhỉ…”
Đi vào khoảng sân nhỏ của Thanh Lại ti, đối diện là đại đường Thanh Lại ti, cũng là nơi khai đường thẩm án.
Hai phía trái phải là mấy bộ môn chức năng trong Thanh Lại ti. Tiếp đấy, Lâm Tú trông thấy bảng hiệu “Kho công văn”. Hắn đi xuyên qua một bên hành lang, bước đến trước cửa lớn của kho công văn.
Kho công văn ngày thường hết sức nhàn rỗi, chỉ có ba tên văn thư đang tán gẫu trêu đùa. Phát hiện có người đang tiến tới, họ ngẩng đầu nhìn thấy là Lâm Tú, mặt ai nấy cũng hiện vẻ ngạc nhiên.
Bọn họ biết Lâm Tú, Trần chủ sự lúc ấy còn đặc biệt thông báo bọn họ thường xuyên chiếu cố hắn. Có điều người này chỉ đến đây được dăm ba hôm rồi bọn họ chẳng bao giờ gặp nữa. Hôm nay là ngọn gió nào thổi hắn tới đây?