Chương 13: Cái Này Không Đúng! (2)

Nguyên nhân thứ hai, tờ hôn ước kia, đối với Lâm Tú là một loại trói buộc.

Chỉ cần hôn ước kia vẫn còn, hắn chính là tỷ phu tương lai của Triệu Linh Âm trên danh nghĩa. Có tầng quan hệ này, nếu như Lâm Tú dám giục ngựa lao nhanh, Triệu Linh Âm nhất định sẽ đánh gãy cái chân của hắn.

Hi vọng đối với việc này, Triệu gia cũng nghĩ giống hắn.

Trong lúc Lâm Tú đang suy nghĩ lung tung, Triệu Linh Âm từ bên trong tiểu lâu ra, nói với hắn: “Vào đây!”

Lâm Tú đi vào lầu nhỏ, nhìn thấy một lão giả mặc áo bào trắng đứng ở giữa đại sảnh.

Triệu Linh Âm lập tức giới thiệu: “Đây là viện trưởng đại nhân.”

Lâm Tú chắp tay đối với lão giả, nói ra: “Chào viện trưởng đại nhân.”

Thái độ của hắn rất cung kính. Tuy là Lâm Tú không muốn phần hôn ước kia, nhưng hắn lại vô cùng khát vọng được tiến vào Dị Thuật Viện. Chỉ có ở nơi đây, năng lực của hắn mới có thể phát huy đến mức cao nhất.

Ánh mắt lão giả mặc áo bào trắng nhìn chăm chú Lâm Tú, nhàn nhạt hỏi: “Nghe Linh Âm nói, ngươi đã thức tỉnh dị thuật?”

Lâm Tú biết đây là cơ hội của hắn cho nên chủ động vươn tay ra, rất nhanh lòng bàn tay của hắn liền xuất hiện một tầng băng sương.

Lão giả nhìn Lâm Tú, vẻ tiếc nuối trong khó khó có thể kìm nén được, thấp giọng nói: “Quả nhiên giống như Linh Âm! Đáng tiếc, đáng tiếc…!”

Triệu Linh Âm vội vàng nói: “Viện trưởng, ngài đã đồng ý với ta!”

Lão giả thở dài, nói ra: “Chuyện đã đáp ứng ngươi, đương nhiên sẽ không đổi ý. Chỉ là lão phu cảm thấy đáng tiếc, nếu là hắn có thể thức tỉnh sớm hơn mười năm, tương lai Đại Hạ vô cùng có khả năng sẽ có thêm một cường giả trấn quốc…!”

Lão lần nữa dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Lâm Tú, sau đó nói với Triệu Linh Âm: “Lão phu sẽ sắp xếp để cho hắn tiến vào viện. Nhưng mà trong trong viện chỉ hai người các ngươi có dị thuật băng. Việc tu hành của hắn, vẫn là phải dựa vào ngươi.



Triệu Linh Âm nhẹ gật đầu, nói ra: “Tạ ơn viện trưởng, ta sẽ dạy hắn thật tốt.”

Đi ra khỏi cửa lớn của Dị Thuật Viện, Triệu Linh Âm đang đi trước Lâm Tú bỗng nhiên dừng bước lại.

Lâm Tú biết, nàng muốn nói chuyện quan trọng.

Chuyện này, hẳn là một cái giao dịch của Triệu gia cùng với hắn. Họ muốn lấy việc đưa Lâm Tú vào Dị Thuật Viện để Lâm Tú chủ động giải trừ hôn ước. Thực tâm mà nói, Triệu gia làm như vậy là có phần coi trọng hắn. Quả thật, Lâm Tú không oán trách bọn họ một chút nào, thậm chí còn có phần cảm kích.

Khi mà hắn đã làm tốt tâm lý, chuẩn bị giục ngựa lao nhanh, Triệu Linh Âm lại nói: “Chuyện lúc trước là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi. Lời hứa của Triệu gia hơn ngàn vàng, vô luận chuyện gì xảy ra, phần hôn ước kia cũng sẽ không thay đổi.”

Lâm Tú giật mình ngay tại chỗ.

Cái này không đúng!

Không phải như thế này!

Triệu gia là tân hào môn của Vương Đô, bằng vào thiên chi kiêu nữ hoàn toàn có thể thông gia với những hào môn khác. Khi đó hoàn toàn có thể tiến thêm một bước.

Phần hôn ước này đối bọn hắn mà nói, chính là một cái chướng ngại vật.

Vị đại tiểu thư kia của Triệu gia, tại sao có thể gả cho một tên con em quyền quý đang xuống dốc?

Triệu gia thật sự cam tâm sao?

Chính Lâm Tú còn cảm thấy không đáng!

Lúc này, Triệu Linh Âm tiếp tục nói: “Mặc dù ngươi thức tỉnh dị thuật hơi muộn nhưng cũng chưa chắc không thể làm ra một phen thành tựu. Ta hy vọng sau này ngươi có thể cần cù tu hành, đừng để người khác xem thường.”



Nói xong, nàng dứt khoát quay người rời đi.

Lâm Tú đứng tại chỗ, bờ môi giật giật, cuối cùng lại không nói được gì.

Hắn có thể sâu sắc cảm nhận được, cô em vợ tương lai này, thật là đang suy nghĩ cho hắn.

Bao nhiêu năm hắn chưa nhận được cảm giác được người quan tâm như này rồi?!

Đứng ở cổng Dị Thuật Viện, trong lòng Lâm Tú dâng lên một loại cảm xúc mà chính hắn cũng không hiểu.

Rất nhanh, hắn ngẩng đầu, lớn tiếng nói với bóng người đang đi ở phía trước: “Cảm ơn!”

Triệu Linh Âm không quay đầu lại, chỉ hướng về sau khoát tay áo, để lại trong mắt hắn một bóng lưng tiêu sái.

Ban đầu, trong lòng Lâm Tú là vừa ghét vừa sợ Triệu Linh Âm.

Chán ghét vì bị nàng phá hỏng việc tốt, còn trúng một chút đòn hiểm, sợ là vì hắn đánh không lại nàng.

Sau sự việc trải qua hôm nay, cảm nhận của Lâm Tú về nàng đã thay đổi rất nhiều.

Tuy rằng nàng quản chuyện hơi nhiều, ra tay có phần hiểm ác nhưng nàng thực sự coi Lâm Tú hắn như người nhà. Kể cả cha nương kiếp trước cũng chẳng người nào đối xử tốt với hắn như vậy.

Lâm Tú không phải người không biết tốt xấu, hắn quen vô số cô gái nên có khả năng phân rõ ai là thành tâm đối đãi, ai là hư tình giả ý.

Người trước là Triệu Linh Âm, và người sau chính là Tôn Đại Lực.

Làm một hộ vệ, lúc người mình bảo vệ gặp nguy hiểm thì bản thân luôn luôn chuồn trước mà không chút do dự. Lâm Tú đang cân nhắc có nên đổi một tên hộ vệ khác hay không.