Chương 19

Đêm nay, Kiều An Sâm nhận ra tâm trạng của Sơ Nhất rất tốt, cô cười suốt quãng đường về nhà, đuôi mắt cong cong, ánh mắt sáng lấp lánh như chứa đựng cả bầu trời sao

Trước khi ngủ, cô còn ôm cánh tay của anh, hôm nay, cô có chút dính người.

Kiều An Sâm suy nghĩ một chút, hình như hai người đã lâu không có sinh hoạt vợ chồng.

Anh đưa tay ra vén tóc Sơ Nhất ra đằng sau tai, lòng bàn tay nâng mặt cô lên, ngón tay cái sờ sờ làn da nhẵn mịn phía dưới.

"Anh sao vậy?" Sơ Nhất chăm chú nhìn anh, Kiều An Sâm ngẩng đầu lên, khẩn trương nuốt nước miếng.

"Em có phải ...." Anh chần chờ.

"Hả...?"

Kiều An Sâm ngừng một chút, trực tiếp dùng hành động thay thế câu trả lời, anh cúi đầu xuống hôn cô.

Sơ Nhất sủng sốt, lông mày nhíu lại rồi giãn ra.

Cô đại khái có thể đoán ra được ý của Kiều An Sâm.

Hẳn là...đột nhiên bị luống cuống bởi sự nhiệt tình của cô, đắn đo suy nghĩ một lúc, cuối cùng tìm đại một lý do.

Cũng vì lâu rồi không có sinh hoạt vợ chồng cho nên cô mới nhiệt tình ám chỉ.

"...."

Sơ Nhất cũng không giải thích gì, cô yên lặng phối hợp với Kiều An Sâm, giống như người vợ vị đại ôm lấy người chồng ngốc nghếch.

Sau đêm Giáng sinh đó, Lam Thành nghêng đón một trận tuyết nhỏ, lúc giẫm chân lên tuyết còn in cả dấu chân, cả thế giới nhuộm một màu trắng xóa.

Vì trời lạnh nên Sơ Nhất không muốn ra ngoài, cô giống như một động vật nhỏ đang ngủ đông, mỗi ngày đều ở nhà vẽ tranh, tự nấu cho mình một ly trà sữa nóng nổi.

Kiều An Sâm có chút tò mò, không hiểu tại sao cô lại thích uống như vậy.

Có lần Sơ Nhất nấu trà rồi bảo anh nếm thử một chút, Kiều An Sâm cầm lấy ly của cô uống một ngụm, lông mày nhíu lại rồi lại giãn ra.

"Không ngờ nó lại khó uống như vậy."

"Ngon hơn cà phê của anh nhiều!" Sơ Nhất bao che cho tôn nghiêm ly trà sữa của mình.

Kiều An Sâm lắc đầu.

"Không, anh thấy cà phê ngon hơn một chút."

"Hừ." Sơ Nhất cướp lấy ly trà sữa của mình trong tay anh.

Kiều An Sâm ngạc nhiên, anh cảm thấy cô hơi keo kiệt.

Anh mới uống một ngụm trà sữa của cô thôi mà.

Sau lễ Giáng sinh là tết Nguyên Đán, mấy năm trước cô, Trình Lật và một số bạn khác cùng nhau đón năm mới.

Nhưng mà năm nay không giống vậy, năm nay cô là người đã có gia đình.

Dựa vào biểu hiện của Kiều tiên sinh, Sơ Nhất không chờ mong gì ở anh, nhưng vài này trước cô đã hỏi anh về kế hoạch cho kỳ nghĩ tết Nguyên Đán.

Hiển nhiên, anh không có kế hoạch gì.

Sơ Nhất nằm ở trên gường, kề vai sát cánh gần anh, cô đếm đầu ngón tay.

"Bình thường em và Trình Lật sẽ đến quảng trường Star Century Plaza để cùng nhau đón năm mới, sau đó đến đảo Lục Thủy xem pháo hoa, hoặc là đi thuê một phòng cao nhất ở khách sạn, chơi đùa cùng bạn bè suốt đêm, đương nhiên....."

Sơ Nhất đột nhiên chuyển chủ đề, "Những thứ này đều do Trình Lật sắp xếp, cô ấy thích náo nhiệt, em thì lại thích yên tĩnh một chút, nhưng dù sao thì năm mới cũng nên có một chút nghi thức."

Cô ngẩng đầu nhìn Kiều An Sâm, vẻ mặt tràn đầy mong đợi, "Anh cảm thấy thế nào?"

Kiều An Sâm thả Kindle trong tay xuống, anh suy nghĩ một lát sau đó nhìn cô.

"Ừ, em nói cũng đúng."

"Vậy em có muốn đổi cách đón năm mới khác không?"

"Trước kia anh trải qua như thế nào?"Sơ Nhất đột nhiên hỏi.

Kiều An Sâm giật mình, chậm rãi nói, "Anh tăng ca, không thì tùy tiện ăn gì đó ở nhà."

Căn bản là không đón năm mới

Mọi thứ đều trong dự đoán của Sơ Nhất.

Cô đưa tay vỗ vai của Kiều An Sâm, dịu dàng nói.

"Vậy chúng ta đến Star Century Plaza đi, chúng ta có thể cảm nhận được bầu không khí của năm mới ở đó."

Một cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng Kiều An Sâm, anh cảm thấy bản thân nhận được sự yêu thích đến từ trưởng bối.

Vào dịp tết Nguyên Đán, không khí bên ngoài rất lạnh, nhưng trái tim của mọi người lại nóng, Star Century Plaza vẫn rất náo nhiệt, đám đông đang di chuyển, đối diện là tòa cao ốc Star Building nguy nga, như một viên đạn bay lên trời.

Tòa nhà này là tòa nhà biểu tượng của Lam Thành, trong đêm hội sẽ sáng lên, như một ngọn hải đăng tuyệt đẹp.

Mỗi khi có lễ hội lớn, bên ngoài tòa nhà còn biến đổi thành nhiều hình ảnh và kiểu chữ khác nhau, đây cũng là nơi tranh đấu của một số người, mỗi lần muốn phát hình ảnh hay dòng chữ gì lên đó phải tốn một món tiền khổng lồ, bao toàn bộ tòa nhà đó cả đêm, bởi vì bọn họ muốn cho mọi người thấy lời tỏ tình độc nhất vô nhị của mình.

Lúc này trời cũng đã tối, Star Building đang trình diễn một màn biến đổi ánh sáng tuyệt đẹp, quảng trường có rất nhiều người tụ tập, ai ai cũng đang ngửa đầu lên nhìn.

Còn một giờ nữa là đến năm mới.

Sơ Nhất và Kiều An Sâm mặc rất nhiều lớp, áo khoác lông dài, khăn quàng cổ, khi đi dạo với Kiều An Sâm đi dạo, một số người sẽ bị khí chất của anh hấp dẫn.

Vóc dáng của Kiều An Sâm cao ráo, hôm nay lại không mặc âu phục, áo khoác ngoài màu đen, bên trong là áo len và áo sơ mi, mũ rất lớn, bên trên có mộ lớp lông dày, cằm của anh vùi ở trong khăn quàng cổ lông dê màu xám, mặt mũi rất nghiêm túc, thoạt nhìn có chút cấm dục.

Giống như là minh tinh bước ra từ bộ phim truyền hình Hàn Quốc, hơn nữa bên cạnh còn dắt theo một cô gái nhỏ nhắn, sự kết hợp của hai người càng khiến mọi người chú ý nhiều hơn.

"Lạnh không?" Kiều An Sâm đứng trên bậc thang hỏi cô, Sơ Nhất lắc đầu.

Hai người mới từ nhà hàng đi ra, bên trong đó rất ấm áp nên vẫn chưa cảm nhận được cái lạnh ở bên ngoài.

Bên cạnh Star Building có rất nhiều điểm tham quan và những cửa hàng đặc sắc, bây giờ vẫn còn sớm nên tất cả mọi người đang đi dạo xung quanh.

Kiều An Sâm nắm tay Sơ Nhất nhét vào trong túi áo khoác, hai người hiếm khi có thời gian thư giãn như vậy, vai kề vai, cùng một chỗ gϊếŧ thời gian.

Đi bộ qua những con đường rực rỡ ánh sáng, xung quanh ngày càng đông người, Sơ Nhất tình cờ đi qua một hiệu sách, hai người liền dừng lại.

Kiều An Sâm vừa bước vào liền ra không được.

Tiếng chuông qua năm mới vang lên, xung quanh truyền đến tiếng pháo nổ, bên ngoài bất đầu xao động, Sơ Nhất kéo Kiều An Sâm ra khỏi hiệu sách, trong tay anh cầm một cái túi sách.

Người trên quảng trường so với lúc tối còn nhiều gấp đôi, hai người khó khăn lắm mới tìm được chỗ để ngắm cảnh, trên đỉnh đầu đã tràn ngập màu sắc.

Màn trình diễn pháo hoa và ánh sáng kéo dài hơn mười phút, cuối cùng ở giữa Star Building xuất hiện những con số lớn cực kỳ bắt mắt.

Tất cả mọi người đều reo hò, bên tai truyền đến tiếng đếm ngược sôi động, thời gian từ từ trôi qua, một năm cũ sắp qua, một cuộc sống mới sắp đến.

"10, 9, 8..."

"...3, 2, 1"

Khi con số cuối cùng hạ xuống, xung quanh truyền đến những tiếng reo hò âm ĩ.

"Chúc mừng năm mới!"

Trong đám đông ồn ào, bạn bè ôm nhau, các cặp đôi hôn nhau dưới bầu trời đêm tuyệt đẹp.

Ngay bên trái Sơ Nhất là một cặp tình nhân trẻ tuổi, khuôn mặt hạnh phúc, không hề kiêng kị mà hôn i đối phương.

Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn Kiều An Sâm, trùng hợp anh cũng cúi xuống nhìn cô, trong mắt của đối phương phản chiếu đủ loại màu sắc.

Sơ Nhất đột nhiên phát hiện ra, ngoại trừ ở trên giường, Kiều An Sâm chưa từng hôn cô.

"Kiều An Sâm..." Cô thì thầm, giọng nói lẫn trong âm thanh của pháo hoa có chút không chân thực.

"Anh có thể hôn em được không?"

Kiều An Sâm ngạc nhiên, anh là một người truyền thống, Kiều An Sâm cảm thấy những hành động thân mật như vậy phải làm ở nhà, anh đang định làm việc gì đó để tránh đi bầu không khí căng thẳng này.

Anh mất tự nhiên quay qua hướng khác, mấy giây sau lại quay lại nhìn Sơ Nhất, đối mặt với ánh mắt nghiêm túc và tập trung của cô, trong đầu anh không suy nghĩ nhiều như vậy nữa.

Dường như những thứ khác không còn quan trọng nữa.

Anh chỉ muốn hôn cô mà thôi.

Kiều An Sâm cúi đầu hôn cô, đôi môi cô vẫn mềm mại ấm áp như thường lệ, còn mang theo vị trái cây.

Anh mê mẩm chiếm hữu cánh môi cô, sau đó cắn nhẹ một cái.

Cánh tay hai người siết chặt hơn, thân thể dán sát với nhau, Sơ Nhất bị Kiều An Sâm ôm ở trong ngực.

Do ngẩng đầu nên hơi mỏi cổ, pháo hoa vẫn tiếp tục thu hút sự chú ý của mọi người.

Như thế này thì sẽ không có ai chú ý đến họ nữa.

Gió đêm rất lạnh thổi vào trán Kiều An Sâm làm nhiệt độ trong người giảm xuống, anh bình tĩnh hít thở, cánh tay ôm chặt lấy người ở trong ngực.

"....Tim anh đập rất nhanh." Sơ Nhất chôn mặt trước ngực anh, rầu rĩ nói, Kiều An Sâm không động đậy, ánh mắt nhìn về phía trước.

"Ừ."Anh nhìn đỉnh đầu Sơ Nhất.

"Anh cảm thấy rất lạ."

"Anh xấu hổ sao?" Sơ Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh, đôi môi đỏ mọng, một màu đỏ tự nhiên, rất mê người, rất cám dỗ.

Con ngươi của Kiều An Sâm tối đi vài phần, giọng nói hơi khàn khàn, trầm thấp êm tai.

"Ừ, mấy chuyện như vậy chúng ta nên làm ở trong nhà."

Sơ Nhất nhíu mày, gương mặt tràn đầy hoang mang.

"Anh không vui à?"

"Ừ." Kiều An Sâm gật đầu.

Sơ Nhất có chút thất vọng, nhưng lại nhanh chóng hồi phục lại, đêm nay cũng sẽ là một đêm khó quên đối với cô.

Cô rất thỏa mãn.

Sau đêm giao thừa hôm đó, cuộc sống của hai người vẫn không có gì thay đổi, Kiều An Sâm vẫn đi sớm về trễ, cuộc sống vẫn vô cùng tẻ nhạt, đơn giản.

Trên bàn ăn, cô và Kiều An Sâm hàn huyên vài câu về thực đơn mấy ngày sắp tới, sau đó ai về chỗ người đó nghỉ ngơi.

Gần đây cô đăng đọc một bộ manga, sự tương tác giữa hai nhân vật chính rất ngọt ngào, đáng yêu, cô vừa đọc vừa cười lăn lộn ở trên giường, Kiều An Sâm nhìn cô một cách khó hiểu.

Sơ Nhất đối với những điều liên quan đến chuyên ngành của anh cũng không hiểu, cô cũng đã từng xem sách của anh, những gì viết trong đó cô đều không hiểu.

Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng đắm chìm trong sự quyến rũ của chiếc điện thoại.

Cả hai nằm bên nhau nhưng lại đắm chìm trong hai thế giới khác nhau, ban đêm cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bạn bè ở mọi nơi lần lượt kéo về.

Trong bài tản văn "Mùa Đông" Chu Tự Thanh có nói một câu như vậy, về sau nó được lưu truyền rộng rãi trên mạng.

"Từ nay về sau quê hương chỉ có đông hè, không còn xuân thu."

Lam Thành là một thành phố bình yên, không phồn hoa như những thành phố lớn khác

Mỗi năm, học sinh tốt nghiệp đại học xong đều đến những thành phố lớn sinh sống và làm việc, thậm chí sống luôn ở đó, chỉ có mùa đông hàng năm mới có cơ hội về nhà, thăm lại quê hương của mình.

Mới đầu, bạn bè của Sơ Nhất mỗi năm đều tổ chức họp lớp, có thể do tốt nghiệp đã lâu, có rất nhiều thứ cũng phai nhạt theo thời gian, càng về sau, cho dù muốn họp lớp cũng không thành công.

Gần đến tết âm lịch, những người bạn học cũ lại bắt đầu sôi nổi hẳn lên, năm nay chốt luôn một lượt, không vòng vo như trước nữa, lớp trưởng nhanh chóng giải quyết vấn đề thời gian tụ họp, ai đi ai không đều đã nắm rõ, không như mấy năm trước, chiều ý hết bên này lại đến bên kia, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì.

Kỳ lạ thay, năm nay mọi người tham dự khá là đầy đủ, ít người vắng mặt hơn mấy năm trước.

Thật ra họp lớp có thể dẫn người nhà đến, nhưng bởi vì hai năm gần đây, có rất nhiều bạn học kết hôn, nếu dẫn người nhà đến sẽ trở thành buổi họp mặt gia đình, cuối cùng, mọi người thuận theo số đông và đưa ra quy định.

Năm nay không thể đưa người nhà theo.

Sơ Nhất thở phào, như vậy cô cũng không bị người khác truy hỏi.

"A, chồng cậu không đến đây cùng cậu hả ?"

Đương nhiên là không rồi.

Sơ Nhất cùng không muốn làm hỏng không khí của buổi tiệc.

Dựa theo tính cách Kiều An Sâm, anh sẽ không ngồi quá hai phút ở đây.

Hai ba năm không gặp mặt, bạn bè bên cạnh đều đã thay đổi, nữ sinh phóng khoáng tự lập ngày xưa đã làm mẹ, cô gái mong ước bản thân mãi mãi không lớn lên nay cũng đã kết hôn, dường như chỉ còn có Trình Lật là còn độc thân.

May mắn hôm nay cô ấy không có ở đây, nếu không sẽ trở thành chủ đề câu chuyện.

Nhân dịp tết này, Trình Lật cùng bạn trai đi công tác ở Nhật Bản, hai người dính nhau như sam, Sơ Nhất vừa đố kỵ vừa tức giận.

Mọi người ở đây đều thay nhau bàn tán đến vấn đề đi du lịch cùng chồng, nhớ lại tuần trăng mật của bản thân và kế hoạch du dịch cho mấy năm tiếp theo.

"Lúc trước vợ chồng bọn mình đi Maldives, lúc ấy vừa tốt nghiệp nên không có nhiều tiền, mình lên mạng tìm một nơi để hưởng tuần trăng mật, sau đó thuận tiện đi luôn."

"Bọn mình thì đi đến Nhật Bản, bởi vì mình luôn mơ ước được đến Nhật Bản xem hoa anh đào, tắm suối nước nóng và uống rượu sake, sau đó anh ấy liền đáp ứng ~" Một người bạn học hạnh phúc nói.

"Hai người thật lãng mạn, bọn mình thì đến Thái Lan." Bạn học nữ bên cạnh trợn tròn mắt, "Nhưng khi bọn mình đang xem biểu diễn thì chồng mình bị kéo lên sân khấu khiêu vũ, suýt chút nữa thì bị cởi hết quần áo, xấu hổ gần chết."

"Ha ha ha ha ha." Những bạn học bên cạnh đều cười nghiêng ngả, sau đó họ đột nhiên nhớ ra cái gì, đồng loạt quay về nhìn Sơ Nhất, người vẫn im lặng từ đầu đến cuối.

"Ơ kìa, Sơ Nhất, hai vợ chồng cậu hưởng tuần trăng mật ở đâu? Mau nói cho bọn mình biết đi! Sự lãng mạng của công tố viên có phải không giống người thường không?"

Mặt Sơ Nhất tái mét, cô khẽ mím chặt môi.