Chương 35: Gu thẩm mỹ

Edit + Beta: Heo

Đinh Dĩ Nam không hay ăn cay lắm, lâu lâu mới ăn đồ Tứ Xuyên, thì chắc chắn có thể cảm nhận được độ nóng của vùng cúc hoa vào ngày hôm sau. Nhưng cậu thực sự không ngờ rằng sự tốt bụng giúp đỡ lẫn nhau cũng sẽ mang lại cho cậu trải nghiệm ẩm thực Tứ Xuyên.

May mắn thay, ngón tay của Hoắc Chấp Tiêu không dính nhiều thuốc rượu, thêm vào đó Đinh Dĩ Nam đã được vệ sinh kịp thời, sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu không hề cảm thấy khó chịu ở vùng cúc hoa nữa.

Hoắc Chấp Tiêu đi mua đồ ăn sáng ở gần đó, Đinh Dĩ Nam ở trong phòng thu dọn hành lý.

Hai người rời khỏi phòng, chào Bí thư Lưu, và lái xe trở về thành phố từ thôn Tam Dương. Chỉ là lần này Hoắc Chấp Tiêu là người lái xe, Đinh Dĩ Nam trở thành người nghỉ ngơi.

Chiếc xe việt dã chạy chầm chậm ra khỏi đường chính rẽ vào ngã ba dẫn vào tiểu khu của hai người. Tiểu khu của Đinh Dĩ Nam gần đường chính hơn, cậu đã sẵn sàng thả dây an toàn, tuy nhiên, Hoắc Chấp Tiêu không có ý buông tay ga mà điều khiển xe lao thẳng qua cửa tiểu khu của cậu.

“Anh đi đâu vậy?” Đinh Dĩ Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đối với Hoắc Chấp Tiêu nhắc nhở, “Đến nhà tôi rồi.”

“Về nhà của tôi.” Hoắc Chấp Tiêu nhìn phía trước nói.

“Đến nhà anh làm cái gì?” Đinh Dĩ Nam kỳ quái hỏi, “Chiều nay không phải đi nghỉ sao?

Hoắc Chấp Tiêu không trả lời ngay, anh tập trung quay xe qua ngã tư, sau đó từ từ thu lại tầm mắt, nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi: “Gia đình em có ai chăm sóc em không?”

Sau đó Đinh Dĩ Nam đã hiểu ra ý của Hoắc Chấp Tiêu, cậu kìm nén sự khϊếp sợ trong lòng và xác nhận với Hoắc Chấp Tiêu: “Anh, chăm sóc tôi?”

“Ừm.” Hoắc Chấp Tiêu nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Quả thực gặp quỷ.

Đinh Dĩ Nam phát hiện Hoắc Chấp Tiêu trước mặt càng ngày càng xa lạ, trong đầu không còn có thể định nghĩa đơn giản là ông chủ khó tính nữa. Một mặt, cậu chắc chắn không ngại khi có người chăm sóc cuộc sống hàng ngày của mình khi cậu bị hạn chế về khả năng vận động, nhưng mặt khác, cậu luôn cảm thấy rằng Hoắc Chấp Tiêu sẽ chăm sóc cậu ngày càng tệ hơn. Rượu thuốc là một thí dụ.

“Thực ra anh không cần phải như thế này.” Đinh Dĩ Nam từ chối, “Tôi chỉ là trợ lý của anh thôi.”

Nhận thức của Đinh Dĩ Nam chưa bao giờ thấy một ông chủ quan tâm đến cuộc sống của trợ lý của mình. Nếu phải nói điều gì đó, cậu hy vọng rằng Hoắc Chấp Tiêu sẽ cho cậu một số chi phí y tế tượng trưng hơn là tự mình làm việc đó.

Hoắc Chấp Tiêu lái xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, không đến nơi đến chốn liếc Đinh Dĩ Nam một cái, hỏi: “Em còn tưởng rằng mình là ‘chỉ’ trợ lý của tôi thôi sao?”

Đinh Dĩ Nam không nói nên lời một lúc, hơi giật mình.

Hoắc Chấp Tiêu nhấn mạnh từ “chỉ”, giống như Đinh Dĩ Nam đã nhấn mạnh với Hoắc Chấp Tiêu khi hai người trở về từ quán bar Machimoto trước đó, ngay cả lời thoại cũng không thay đổi.

Nhưng lần này, không giống như lần trước, Đinh Dĩ Nam cảm thấy rõ ràng sự trống trải của mình, cậu không có cách nào cây ngay không sợ chết đứng trả lời Hoắc Chấp Tiêu ‘không sai’.

Rõ ràng là cậu muốn tránh xa, nhưng càng lúc càng tiến lại gần hơn, ngay cả Đinh Dĩ Nam cũng không thể biết được chuyện gì đang xảy ra.

Tranh thủ thời gian vận chuyển hành lý của Hoắc Chấp Tiêu, Đinh Dĩ Nam ngồi trên ghế sô pha, mở phần mềm takeaway và hỏi: “Buổi trưa, anh có gọi thức ăn ngoài không?”

Hoắc Chấp Tiêu từ trong phòng ngủ đi ra, vỗ vỗ tro bụi trên tay, nói: “Tôi sẽ làm.”

Đinh Dĩ Nam xém chút nữa là rớt cằm, nhìn Hoắc Chấp Tiêu không tin hỏi: “Anh có thể nấu ăn?”

“Không biết.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Chắc không khó lắm đi.”



Nếu đem quy định tiêu chuẩn nấu ăn là có thể ăn no, không bệnh tật thì thực sự không khó. Nhưng nếu muốn làm cho ngon, đó không phải là điều mà vị thái tử gia mười ngón không dính nước mùa xuân có thể dễ dàng làm được.

Trong tủ lạnh bảo quản rất nhiều thịt và rau tươi, Đinh Dĩ Nam thật sự rất lo lắng, khi Hoắc Chấp Tiêu bước vào bếp thì cậy như cái đuôi, khập khiễng ở bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu.

“Thịt không dễ chế biến, cần rất nhiều thời gian.”

“Cà tím rất khó kiểm soát nhiệt độ dầu, không thích hợp cho người mới bắt đầu.”

“Xào cái này phải thêm bột vào canh, không phù hợp với anh.”

Mỗi khi Hoắc Chấp Tiêu chọn một thứ gì đó, Đinh Dĩ Nam sẽ bày tỏ ý kiến

của mình. Cậu không thích chỉ điểm giang sơn, nhưng nhà bếp của Hoắc Chấp Tiêu luôn là địa bàn của cậy, bây giờ Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên giành lại lãnh thổ, cậu vẫn khó buông tay một lúc.

“Đinh Dĩ Nam.” Hoắc Chấp Tiêu cau mày đóng cửa tủ lạnh, “Em cứ như vậy coi thường tôi?

“Uh.” Đinh Dĩ Nam mím môi và dừng cuộc trò chuyện đúng lúc. Cậu đột nhiên nhận ra hành vi hướng dẫn Hoắc Chấp Tiêu của mình không khác gì Hoắc Huân, chẳng trách Hoắc Chấp Tiêu cảm thấy không vui.

“Xin lỗi, tôi sẽ không nói gì cả. Nhưng,” Đinh Dĩ Nam lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc tạp dề thỏ và đưa cho Hoắc Chấp Tiêu, “mặc vào đi.”

Hoắc Chấp Tiêu nhướng mày nói: “Tôi mua cái này cho ngươi.”

Đinh Dĩ Nam nói: “Nếu anh không mặc nó, quần áo của anh sẽ bị bẩn.”

Hoắc Chấp Tiêu vẫn thành thật mặc tạp dề vào.

Nhìn người đàn ông cao 1m9 trước mặt, mặc tạp dề thỏ không hợp với khí chất của anh, Đinh Dĩ Nam cảm thấy có chút đáng yêu không thể giải thích được. Cậu không nhịn được cúi đầu xuống, cong khóe mắt mỉm cười, cũng may Hoắc Chấp Tiêu lại tập trung vào phần mềm công thức và không để ý rằng cậu đang cười khẩy ở bên cạnh.

Cuối cùng, Hoắc Chấp Tiêu đã làm hai bát mì trứng đơn giản với dầu hành.

Trên thực tế, Đinh Dĩ Nam không cần phải nhắc nhở, Hoắc Chấp Tiêu biết chính xác anh có thể hoàn thành món ăn với mức độ nào.

Đinh Dĩ Nam cũng biết chuyện này, Hoắc Chấp Tiêu rất chắc chắn về việc mình làm, giống như bản thảo thiết kế mà anh vẽ, không cần Hoắc Huân chỉ trỏ gì cả.

Hương vị của món mì trứng với dầu hành, với một người mới làm đã không tệ rồi, nhưng Hoắc Chấp Tiêu có vẻ không hài lòng cho lắm.

“Sao lại có chút nhạt nhẽo?” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Tôi rõ ràng làm theo công thức.”

“Có một chút.” Đinh Dĩ Nam nói, “Anh lấy tiêu đen cùng nước tương nhạt.”

Đinh Dĩ Nam điều chỉnh lại gia vị, lần này Hoắc Chấp Tiêu cắn một miếng nói: “Lần này thì ngon rồi.”

“Anh có khẩu vị nặng.” Đinh Dĩ Nam thêm một chút hạt tiêu đen và nước tương nhạt vào bát của mình khi cậu nói, “Nấu ăn không nhất thiết phải tuân theo công thức tiêu chuẩn, nhưng khẩu vị của chính anh mới là điều quan trọng nhất.”

“Ừ.” Hoắc Chấp Tiêu trầm ngâm nhìn mì trong bát, “giống như khẩu vị của tôi.”

Sau bữa trưa, Hoắc Chấp Tiêu ném bát đĩa vào máy rửa bát.

Đinh Dĩ Nam ban đầu nghĩ rằng những người tài năng trong nghệ thuật thì trong sinh hoạt phải là một mớ hỗn độn. Ít nhất cho đến hôm nay, cậu vẫn luôn cho rằng Hoắc Chấp Tiêu là một người thiếu lẽ thường trong cuộc sống.

Nhưng bây giờ xem ra Hoắc Chấp Tiêu chỉ quen giao việc cho cậu, dù sao trả cho cậu mức lương cao như vậy, đương nhiên phải “tận dụng mọi thứ.” Nhưng trên thực tế, cho dù cậu không ở bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu, cuộc sống của Hoắc Chấp Tiêu vẫn hoàn toàn ổn.

“Hoắc Chấp Tiêu.” Đinh Dĩ Nam ngồi ở bàn ăn bên cạnh, không có việc gì mà kêu một tiếng, “Tôi muốn chợp mắt một chút.”



“Ngay lập tức.”

Hoắc Chấp Tiêu dọn dẹp bàn và mặt bàn, sau đó ôm Đinh Dĩ Nam vào phòng ngủ thứ hai.

Đôi khi thói quen và sự phụ thuộc thực sự đáng sợ. Nếu chỉ bị thương, Đinh Dĩ Nam không thể tưởng tượng được một người đàn ông to lớn như mình lại kêu thảm thiết đến mức để Hoắc Chấp Tiêu ôm mình ngủ trưa.

Nhưng mặt khác, có lẽ sự phụ thuộc của Hoắc Chấp Tiêu đối với cậu cũng vậy. Rõ ràng là có thể tự học cách thắt cà vạt tốt hơn, nhưng phải bắt cậu giúp anh thắt nó. Cho nên nói trắng ra là vì một từ – lười.

Phòng ngủ yên tĩnh lại, nhưng Đinh Dĩ Nam đã lâu không ngủ được.

Cậu lấy điện thoại di động ra và quẹt tin nhắn WeChat một cách khó chịu, đột nhiên thấy ai đó từ các bạn cùng lớp của trường đại học đã gửi lời mời đến hội cựu sinh viên ở cùng thành phố.

Hội cựu sinh viên dự kiến

tổ chức vào 19h tối thứ 7 tuần này và được dẫn dắt bởi một cựu sinh viên nổi tiếng tại thành phố này. Hầu hết những người đến tham gia hội cựu sinh viên đều đã có tên tuổi trong các tầng lớp xã hội, đàn em vô danh như Đinh Dĩ Nam đương nhiên sẽ không tham gia.

Nhưng ngay sau đó, một thông báo mới xuất hiện trong WeChat. Đinh Dĩ Nam cảm thấy lo lắng mỗi khi nhìn thấy hình đại diện WeChat này.

[Hoắc Huân: Dành thời gian cho tối thứ bảy. 】

Buổi tối thứ 7 thuộc về thời gian riêng tư của Đinh Dĩ Nam, mặc dù rất khó chịu vì Hoắc Huân chiếm thời gian riêng tư của mình như thế này, nhưng anh không dám phàn nàn.

[Đinh Dĩ Nam: Có sắp xếp gì ạ? 】

【Hoắc Huân: Cùng tôi đi tham dự hội cựu sinh viên. 】

Đinh Nghiêu không khỏi bắt đầu suy đoán ý đồ của Hoắc Huân, cậu chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, Hoắc Huân muốn giới thiệu một người nào đó cho cậu.

Người lãnh đạo luôn nói như thế này, chỉ nói một nửa, thích thừa nước đυ.c thả câu. Nhưng Đinh Dĩ Nam không dám hỏi nên chỉ có thể thành thật đáp lại bằng “Được”.

Hoắc Huân không gửi tin nhắn nữa, Đinh Dĩ Nam thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đặt điện thoại xuống. Lý do khiến cậu thận trọng là khi hộp thoại của người lãnh đạo ở trên cùng màn hình, cậu luôn sợ rằng mình đã vô tình gửi nhầm tin nhắn.

Lúc đầu, cậu cũng làm như vậy với Hoắc Chấp Tiêu, vì sợ rằng cậu có thể làm cho thái tử không hài lòng vì nói điều sai trái. Nhưng không biết từ bao giờ, cậu đã không còn sợ Hoắc Chấp Tiêu nữa, mà có chút cảm tình với anh.

Điều tôi phải nói có lẽ là sau khi Hoắc Chấp Tiêu bị Hoắc Huân tát.

Kể từ đó, cậu phát hiện ra rằng Hoắc Chấp Tiêu cũng giống như cậu, sợ hãi cùng một ông chủ lớn.

Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng Đinh Dĩ Nam bị đánh thức bởi một âm thanh Đinh Đông, như thể ai đó đang đập một cái gì đó. Cậu lắng nghe cẩn thận và phát hiện ra rằng âm thanh phát ra từ phòng bên cạnh.

Bên cạnh là phòng thủ công của Hoắc Chấp Tiêu, ban đầu trang trí cách âm. Trong trường hợp này, âm thanh vẫn có thể được nghe thấy từ phía Đinh Dĩ Nam, điều này cho thấy Hoắc Chấp Tiêu đã chơi đùa nhiều như thế nào.

Đinh Dĩ Nam đứng dậy vào phòng tắm và uống một cốc nước khác, âm thanh trong phòng thủ công mỹ nghệ vẫn không có dấu hiệu hết. Cậu thật sự rất tò mò, chân đi đến cửa phòng thủ công, gõ cửa nói: “Hoắc sư, anh muốn uống cà phê không?”

Làm thủ công uống cà phê kiểu gì, bản thân Đinh Dĩ Nam cũng cho rằng lý do của mình rất khập khiễng.

Nhưng Hoắc Chấp Tiêu không nên nghe rõ anh ta, mở ra khe cửa, nửa khuôn mặt hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không sao, chỉ là …” Đinh Dĩ Nam vừa nói vừa nhìn về phía sau Hoắc Chấp Tiêu, kết quả là cậu không thể nhìn rõ cái gì, liền bị Hoắc Chấp Tiêu chắn tầm mắt của anh, “Anh làm sao vậy? Gõ ồn như vậy.”

“Bí mật.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Khi nào xong việc tôi sẽ cho em xem.”