Chương 10: Nụ hôn

Editor: zjtya_nguyen

*

Không lâu sau, Tạ Chấp Châu trở về.

Dù đèn trong sân lờ mờ, cũng có thể nhìn ra sắc mặt anh có bao nhiêu khó chịu.

Mạnh Thành Duyệt đoán trước sẽ có một trận bão máu chảy đầu rơi. Cô đứng yên trong sân, im lặng chờ đợi Tạ Chấp Châu hỏi tội.

Một đợt gió lạnh thổi tới, cả người thiếu niên đầy khí lạnh.

Âm thanh lạnh lẽo hơn cả không khí vang lên trên đỉnh đầu: "Cô có cái gì muốn nói với tôi không?"

Những lời này vào lỗ tai Mạnh Thành Duyệt, tự động hiểu thành "Nhân chứng vật chứng rõ ràng, tôi xem cô còn muốn chối cãi thế nào?"

Cô là tấm mộc chắn của Tạ Chấp Châu, hai người đã thỏa thuận, lợi dụng lẫn nhau. Trước mặt người ngoài, anh nghe lời cô, không làm xằng bậy, cô cũng phải theo anh, làm "bạn gái ngầm" của anh, mấy năm nay vẫn luôn phối hợp tốt, chỉ có những người trong Tạ gia biết hai người như nước với lửa.

Bị Tống Mỹ Hàm quay video, mặt mũi Tạ Chấp Châu mất hết, sẽ nổi giận cũng là hợp tình hợp lý.

"Thiếu gia, Thẩm tiên sinh chỉ là đến đây trả tôi áo khoác." Mạnh Thành Duyệt biết Tạ Chấp Châu khi nổi nóng sẽ không nghe giải thích, nhưng nếu cô không nói gì, anh sẽ càng tức giận.

Tạ Chấp Châu nhếch khóe môi, đuôi mắt mỉa mai: "Một cái áo khoác, anh ta phải tự mình trả?"

Mạnh Thành Duyệt giải thích: "Thẩm tiên sinh là tiện đường."

"Loại chuyện vơ vẩn này cô cũng tin" Tạ Chấp Châu khịt mũi coi thường, "Cô biết Thẩm Diễm Lễ là người như nào, cô mới quen anh ta bao lâu? Đến lúc bị bán còn giúp anh ta đếm tiền?"

"Thẩm tiên sinh là người khá tốt, hơn nữa tối nay anh ấy ---" dưới chân lảo đảo, cô bị Tạ Chấp Châu kéo một cái vào lòng.

Anh cúi đầu, ánh mắt như muốn ăn thịt người: "Cô thích anh ta?"

Mạnh Thành Duyệt bị anh kéo bất ngờ đột nhiên ngẩn ra: "Cái gì?"

Tạ Chấp Châu tức giận nói: "Có cái áo khoác mà nói chuyện lâu như vậy? Đôi mắt anh ta đều dính lên người cô cô không nhìn thấy?"

Cảm nhận được nhiệt độ trên người thiếu niên và lực trên cánh tay, Mạnh Thành Duyệt tâm hoảng ý loạn.

Cô cụp mắt: "Thiếu gia, cậu buông tôi ra."

Tạ Chấp Châu hờ hững, bàn tay sờ đến sau gáy, dùng sức kéo lên, cô bị bắt nhìn thẳng vào anh.

Cảm giác bị khống chế thật quỷ dị, làm cảm xúc cô bắt đầu trở nên khó kiểm soát.

Cũng không biết là xấu hổ hay nhục nhã, hoặc là cái gì khác, cô theo bản năng muốn tránh thoát, lại bị anh ôm càng trặt.

Một tay Tạ Chấp Châu nắm chặt tay cô, không phải dùng nhiều sức mà kéo ra sau lưng khóa lại, một tay khác giữ chặt sau gáy.

Mạnh Thành Duyệt bị trói chặt hoàn toàn không nhúc nhích được.

Cô cho rằng đánh thắng được anh, hóa ra ngày thường anh không nghiêm túc với cô.

Anh tới gần: "Tối nay Thẩm Diễm Lễ tìm cô để làm gì?"

"Trả quần áo." Mạnh Thành Duyệt do dự không biết nên nói thật với anh không. Nhưng tình huống như này, cô hoàn toàn không nghĩ cùng anh nói rõ.

"Mạnh Thành Duyệt, cô cho rằng tôi ngu à, vẫn là đánh giá mình quá thông minh?" Thái độ thiếu niên trước mặt rất cực đoan ác liệt, đáy mắt căm hận ngút trời, anh nhìn chằm chằm môi cô: "Há mồm ra là nói lời không đúng sự thật"

Bên eo căng thẳng, cô bị bế lên không trung, ngay sau đó lưng chợt lạnh ngắt, cái gáy đập mạnh vào bàn tay anh.

Chưa kịp đứng vững, mùi hương lạnh lẽo thanh đạm chui vào mũi.

Giây tiếp theo, môi dán lên một bờ môi mềm mại.

Cái này là ---

Môi Tạ Chấp Châu!

Mạnh Thành Duyệt mở to mắt, kinh ngạc quên cả hô hấp, tim ngừng đập trong chớp mắt.

Tạ Chấp Châu cụp mi xuống, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng tuyệt mỹ, lại bị cặp mắt ác độc kia phá hỏng.

Như là vì thỏa mãn thú vị ác độc nào đó.

Anh nhéo cằm cô, lại lần nữa cúi đầu xuống, ở môi cô dùng răng cắn nhẹ một cái.

"Ngô ---"

Lấy lại ý thức, giác quan bị phóng đại lên, toàn thân như bị điện giật, Mạnh Thành Duyệt cứng đơ cả người.

Tạ Chấp Châu đứng thẳng, cụp mắt nhìn cô, vẫn là bộ dạng ăn chơi tráng táng bất cần đời.

Anh cười nhẹ một tiếng, ánh mắt hung ác: "Muốn câu cá lớn thì câu tôi đi, câu tên đàn ông già làm gì?"

Mạnh Thành Duyệt hoang mang nhìn anh.

Tạ Chấp Châu cũng chăm chú nhìn cô, ánh mắt châm chọc.

Mạnh Thành Duyệt muốn nói cái gì, giật giật môi, cuối cùng không nói cái gì, xoay người đi về phòng.

"Đi về à, không đến phòng tôi sao?" Ngữ khí anh ngả ngớn: "Tôi không bằng con cá lớn tên đàn ông già hợp khẩu vị cô?"

Thần sắc anh bình tĩnh lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý cái hôn vừa rồi.

Mạnh Thành Duyệt bình tĩnh lại trong nháy mắt.

"Thiếu gia, đi nghỉ ngơi sớm đi."

Một tay Tạ Chấp Châu kéo cô lại, mặt lạnh lùng: "Anh ta trẻ tuổi hơn tôi sao, so với tôi có tiền hơn sao? Mạnh Thành Duyệt, cô coi trọng cái gì của anh ta?"

Mạnh Thành Duyệt nhức mũi, tầm mắt mơ hồ: "Không phải như cậu nghĩ đâu."

Tạ Chấp Châu cười nhạo: "Không phải như vậy, vậy cô nói cho tôi, mấy lần hai người hẹn hò là kiểu gì?"

"Tôi tìm anh ấy..." cổ họng Mạnh Thành Duyệt có chút khẩn trương: "Có chuyện quan trọng."

"Trai đơn gái chiếc, có thể có chuyện gì quan trọng? Còn không phải chuyện đó sao, cô muốn làm thì tôi cùng cô làm không được sao?"

"Cậu thực sự hiểu lầm."

Thấy mắt cô nhiễm hồng, Tạ Chấp Châu sửng sốt, như vừa mới tỉnh khỏi giấc mơ, anh buông lỏng tay, thần sắc không giấu được hoảng loạn: "Cô khóc cái gì?"

Cô khóc sao?

Mạnh Thành Duyệt lúc này mới ý thức được khóe mắt chính mình hơi ướt.

Từ nhỏ đến lớn cô đều cố gắng mạnh mẽ, gần như không rơi nước mắt ở trước mặt người khác. Cô luôn dùng hờ hững để đối mặt với thế giới này, giống người sắt đao thương bất nhập, bố mẹ đều cho rằng cô bị thiếu hụt tình cảm.

Không nghĩ tới cô sẽ khóc.

Mạnh Thành Duyệt giơ tay, chạm vào giọt nước mắt ở khóe mắt. Hóa ra, có phương thức phát tiết bất mãn như vậy.

Đúng, cô không hài lòng.

Cuộc sống như vậy, cô chưa từng hài lòng.

Cô thương bố mẹ, nhưng cô cũng không thích họ cẩn thận giữ ý như vậy, luôn hèn mọn đi lấy lòng ngươi khác, bất kể tình cảnh khó khăn như nào, đều phải dùng khuôn mặt tươi cười đón ý nói hùa, đi nịnh nọt người khác.

Nếu cô giống Tống Mỹ Hàm, có được tự tin như đại thiên kim tiểu thư, Tạ Chấp Châu cũng sẽ không nghi ngờ cô dựa vào Thẩm Diễm Lễ để xoay người.

Cuộc sống cô vốn dĩ phải dựa vào Tạ gia, nếu Tạ gia không giúp đỡ, đừng nói là đại học, cao trung cô cũng không được đi học.

Ở trong mắt Tạ Chấp Châu, có lẽ cô cũng chỉ là đồ vật bị anh vứt bỏ mà thôi.

Cô tức giận.

Tạ Chấp Châu hối hận, gãi đầu ảo não mà đuổi theo: "Mạnh Thành Duyệt......."

Mạnh Thành Duyệt đóng cửa lại.

Cô nghĩ thầm, lúc này hãy phóng túng đi. Hôm nay cô thực sự không vui, không quan tâm đến ngày mai.

*

Buổi sáng ngày hôm sau Mạnh Thành Duyệt xin nghỉ ốm.

Dì Lâm đưa thuốc giảm đau đến phòng cô, quan tâm nói: "Đến bệnh viện khám qua chưa? Sao mỗi lần đến kinh nguyệt đều đau như vậy?"

Mấy ngày nay bận rộn quên kỳ sinh lý, vừa mới dọn đến đây, chưa kịp chuẩn bị thuốc giảm đau, nửa đêm Mạnh Thành Duyệt bị đau đến đứng dậy không nổi.

Sắc mặt cô tái nhợt, nói không lên lời: "Thiếu gia không hỏi cháu sao?"

"Không có, sáng sớm ở trước cửa đợi một lúc, thấy cháu không ra ngoài liền đi rồi. Dì thấy sắc mặt cậu ấy kỳ quái, nhưng không giống bộ dáng tức giận. Yên tâm đi, thân thể cháu không thoải mái, cậu ấy khẳng định không nói gì."

Mạnh Thành Duyệt không sợ Tạ Chấp Châu nói cô, cô là đang lo lắng bị trừ mất tiền tiêu vặt. Cô đi làm thêm ở ngoài một lúc hai công việc tiền lương không đến nổi hai vạn.

Có đôi khi dì Lâm cảm thấy hai đứa trẻ này kỳ quái, rõ ràng lớn lên từ nhỏ với nhau, quan hệ thanh mai trúc mã, nhưng đứa nhỏ này vẫn tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, còn giữ khoảng cách với thiếu gia, có cái gì đều giấu ở trong lòng.

"Thật ra thiếu gia rất quan tâm cháu, đây là thuốc bảo dì đi mua đấy." Kỳ sinh lý của con gái, có đôi khi chính mình không nhớ, "Cậu ấy nói lời không dễ nghe, trong tâm lại tốt, nhất định sẽ không trừ tiền của cháu, yên tâm đi."

Tạ Chấp Châu làm sao biết cô đến kỳ....

Tối hôm qua cô thức dậy hai lần, luôn có cảm giác có người ở đối diện nhìn cô, còn tưởng rằng là ảo giác.

Nghĩ đến cảnh tượng tối qua Tạ Chấp Châu đè cô lên tường mà cắn môi cô, tai Mạnh Thành Duyệt lại nóng lên, trái tim không khống chế được loạn nhịp. Nhưng tưởng tượng đến lúc sau anh nói những lời ác liệt, suy nghĩ lập tức bình tĩnh lại.

Cô lên tiếng: "Dì Lâm, cháu muốn ngủ một lát."

"Vậy cháu nghỉ ngơi đi, không thoải mái nhớ gọi dì."

"Vâng."

*

Mạnh Thành Duyệt nghỉ ngơi đến buổi chiều mới đỡ.

Mặt trời hiếm khi ló dạng, dì Lâm đang tỉa cây hoa trong sân.

Nhìn thấy Mạnh Thành Duyệt, dì Lâm cười: "Tang tùng bách lê hòe, không vào phủ vương trạch*. Thiếu gia hiểu ngược, chuyên môn đi đào gốc cây lê ở cổng lớn, còn trặt mất cây táo của ông Tạ. Khiến ông Tạ tức giận đến mức không tới nơi này nữa."

*tui không hiểu nên để nguyên văn nhé huhuuuu

Đấy đều là âm mưu quỷ kế của Tạ Chấp Châu, Ông Tạ muốn ở cùng với anh, anh không muốn, cố ý chơi xấu trặt mấy cây táo cây lê, còn giả ngoan mời ông Tạ ngắm hoa lê, ông Tạ nghẹn một cục cũng không thể phát ra, chỉ có thể khen anh hiếu thuận.

Đây là bí mật của hai người, Mạnh Thành Duyệt không thể bán đứng anh.

"Ông Tạ rất thích thiếu gia."

"Đúng vậy, dù sao thiếu gia cũng là người ông ấy chọn làm người kế nghiệp."

Mạnh Thành Duyệt vốn dĩ ít nói, dì Lâm thấy nói vài câu liền không thể tiếp tục, dứt khoát đi vào bếp nấu cơm. Đi vài bước, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu nói: "Đúng rồi Duyệt Duyệt, buổi sáng chị họ cháu có tới tìm cháu, nói không gọi được cho cháu, dì nói là cháu không thoải mái vừa mới ngủ, chị họ cháu liền đi luôn, nhìn rất gấp, cháu gọi điện lại cho chị họ cháu đi."

"Vâng."

Mạnh Thành Duyệt tìm điện thoại, đã tắt máy. Cô sạc điện thoại, gọi điện cho chị họ.

"Chị."

"Duyệt Duyệt! Cuối cùng em cũng dậy rồi" Nhận được điện thoại của cô, Mạnh Hân Thi rất xúc động, nhưng vẫn phải hỏi: "Thân thể em không sao chứ?"

"Khá hơn nhiều." Mạnh Thành Duyệt biết gia đình bác mình trừ khi có việc gì không thể giải quyết nếu không sẽ tuyệt đối không tới Tạ gia tìm cô, sợ mang đến phiền toái cho cô: "Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

Mạnh Thi Hân khó mở miệng được, rối rắm một lúc mới nói ra: "Cửa hàng bị người phá, đối phương có lai lịch không nhỏ."

"Báo cảnh sát chưa?"

"Chuyện này không có cách nào báo cảnh sát..." Mạnh Thi Hân lo lắng đến mức suýt khóc"Cửa hàng kia còn chưa có giấy phép buôn bán, hơn nữa đối phương rất thông minh, ép chúng ta ra tay trước, nếu báo cảnh sát cũng là chúng ta đuối lý. Duyệt Duyệt, em có thể, nhờ Tạ thiếu gia giúp một chút không?"

*

Mạnh Thành Duyệt trực tiếp đi đến cửa hàng đánh bài chơi cờ của chị họ.

Biển hiệu ở cửa bị đập nát, ghế trong phòng gần như bị hỏng hết, mạt chược với quân cờ rối tung trên mặt đất. Chỉ còn hai cái sô pha là nguyên vẹn, mười mấy người đàn ông đang ngồi, trong phòng tràn ngập mùi khó ngửi.

Mạnh Thành Duyệt bị viêm mũi, không ngửi được mùi khói thuốc, cô nhíu mày: "Sao lại thế này? Chúng ta nói chuyện được không?"

Nghe thấy giọng nói thiếu nữ lạnh nhạt, người râu xồm ngồi giữa nhìn qua cô.

Nhìn thấy đến chính là mỹ nhân lạnh lùng, râu xồm thả lỏng cảnh giác: "Cô gái này đến từ đâu? trông rất xinh, có bạn trai chưa?" Vừa nói vừa định ra tay.

"Cạch" một tiếng, ngón tay râu xồm bị bẻ gãy, ngay sau đó bụng bị đá trúng, lập tức bị đau đến nhăn mặt.

"Cô con mẹ nó ------" râu xồm đang muốn ra tay, bị một thanh âm khác cắt ngang: "Cô gái nhỏ rất có năng lực, từng luyện qua?"

Đàn ông hơi béo từ trong phòng đi ra, dáng vẻ lạnh lùng, trên người chỉ mặc áo ba lỗ, lộ ra hai cánh tay xăm kín, giương nanh múa vuốt, nhìn ra không phải người tốt.

Nhìn thấy người này, Mạnh Hân Thi lập tức kéo Mạnh Thành Duyệt ra phía sau, hạ giọng: "Đây là anh Miếu, có lão đại chống lưng, từ từ nói, không được cùng ông ta động thủ."

Anh Miếu bật lửa châm xì gà, vắt chéo chân nhả khói: "Không phải xin giải quyết riêng với tôi sao? Kết quả lại tìm người giúp đỡ?"

Mạnh Hân Thi tươi cười: "Anh Miếu, đây là em gái tôi, chúng tôi thật lòng muốn giải quyết riêng, em ấy quen biết với Tạ thiếu gia, anh có thể nể mặt không?"

Anh Miếu: "Tạ Chấp Châu?"

"Đúng, em gái tôi từ nhỏ đã đi theo đọc sách cùng Tạ thiếu gia."

"Đọc sách cùng?" Tiếng cười từ bốn phương tám hướng truyền đến: "Thời đại nào rồi còn đọc sách cùng?"

"Nếu muốn thì có thể nhận quen biết tất cả lão đại ở Bắc thành, sao có thể mở quán ở chỗ vớ vẩn này? đọc sách cùng Tạ Chấp Châu ư, cười chết ta, lão tử là bố của Tạ Chấp Châu đây!"

"Muốn làm bố tôi như vậy?" Một thanh âm nham hiểm vang lên.

Nhìn thấy Tạ Chấp Châu, anh Miếu chợt đứng lên, sắc mặt trắng bệch, không thèm quan tâm đầu ngón tay bị bỏng bởi tàn thuốc: "Tạ, Tạ thiếu gia, sao anh lại tới đây?"

Tạ Chấp Châu đứng ở cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm tên lưu manh đang nói chuyện, đột nhiên, anh dẫm lên sô pha nhảy tới, nhấc một chân lên.

Tên lưu manh kia bị đá một phát, nằm sấp xuống đất, chưa không kịp quay người giây tiếp theo đã bị chân đi giày thể thao giẫm lên mặt. Cổ bị bóp chặt, hoảng sợ mà trừng to mắt.

Tạ Chấp Châu bóp cổ tên kia, cơ bắp ở cánh tay căng cứng.

Anh cong khóe miệng, ánh mắt hung ác, ngữ khí mang theo chút nghiền ngẫm: "Tôi gọi anh một tiếng bố, anh dám nhận sao?"

"Hiểu lầm hiểu lầm đều là hiểu lầm." Anh Miếu lập tức lên tiếng giải thích. Anh ta cho rằng hai cô gái này không muốn đưa tiền nên mới mang Tạ Chấp Châu ra dọa người, không nghĩ tới chủ quán ở nơi nghèo này, thế mà lại quen biết nhân vật như Tạ Chấp Châu.

Anh vốn dĩ chỉ muốn moi thêm tiền, Tạ Chấp Châu tới, bây giờ sự việc không phải tiền có thể giải quyết được.

Anh Miếu một chân đá tiểu đệ nằm trên đất, cẩn thận nói: "Thứ này đen đủi, không tắm rửa sạch sẽ, ngài đừng làm bẩn tay mình. Tạ thiếu gia, hôm nay tôi mời khách, chúng ta đi uống một chén?"

Tạ Chấp Châu nhấc mí mắt lên, ánh mắt sắc bén, làm người nhìn trong lòng rét run.

"Anh tính là thứ gì? cũng xứng cùng tiểu gia uống rượu?"

"Nhân vật nhỏ bé, ngài không quen biết." Anh Miếu một giây liền biến thành chó ngoan: "Tôi họ Vương, mọi người đều gọi tôi là Anh Miếu, ngài gọi tôi là em Miếu là được. Trình tiên sinh đã từng nhắc qua với chúng tôi, nói ngài ấy ở Bắc thành làm ăn là được ông Tạ giúp đỡ ít nhiều."

"Trình tam gia?"

"Đúng đúng đúng là Trình tam gia." Đôi tay anh Miếu đưa khăn giấy cho anh lau tay.

Tạ Chấp Châu cẩn thận lau từng ngón tay, khinh thường nói: "Tôi tưởng là ai, hóa ra là chó săn của Trình tam gia."

Anh Miếu liên tục nói đúng.

Tạ Chấp Châu quay đầu, tầm mắt dừng trên người Mạnh Thành Duyệt.

Thu hồi dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt có độ ấm, lộ ra nhiều cảm xúc khó chịu: "Nếu không phải dì Lâm nói cho tôi, có phải cô tình nguyện chết ở đây cũng không tìm tôi?"

Tác giả có lời muốn nói: Tạ bá vương: Tích cực xuất hiện, khiến cho vợ chú ý. (đáng tiếc mỏ hơi hỗn)

Tạ Chấp Châu:???

Editor: vào truyenhdt.com đọc giúp tui các bảo bối ơi~ kêu gào trong vô vọng:))))