- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hài Hước
- Cọng Rơm Và Đại Gia
- Chương 9
Cọng Rơm Và Đại Gia
Chương 9
Cô kệ anh, chạy xuống bếp lấy nước quả cho Vũ, cười: “Chính thức chào em cho trịnh trọng nhé! Chị là An Thanh, bạn gái của anh trai em!”
Vũ nhận lấy cốc nước, cảm ơn rối rít, không quên khen một câu: “Chị Thanh, chị xinh thật đấy!”
Cô ôm mặt sung sướиɠ: “Cảm ơn em hahaha! Cứ chơi đi để chị nấu bữa thật ngon đãi em nhé!”
Cậu nhanh chóng mặc tạp dề, xắn tay áo: “Cho em nấu với! Em nấu cũng ngon lắm đấy!”
Có một bạn lớn im lặng theo sau xuống bếp rửa hành nhặt rau, nghe thằng em và cô bạn gái líu ríu trò chuyện.
Bữa cơm rất vui vẻ, An Thanh thấy cậu em này rất thoáng tính, lại còn thân thiện; còn về phía Vũ, cũng có thiện cảm vô cùng tốt về ‘chị dâu tương lai’ này.
__________________________
Ây dà! Khỏe mạnh đến đâu cũng vẫn bị dâu hoành hành!
Cả đêm qua An Thanh không ngủ được vì đau bụng, mỏi thắt lưng ghê gớm. Dù rất khó chịu nhưng cô vẫn quyết tâm mò dậy chuẩn bị đi làm, và đương nhiên là muộn hơn mọi hôm rất nhiều.
Anh đỗ xe bên đường đợi cô xuống như bình thường, nhưng chờ hơn 20 phút vẫn không thấy bóng dáng đâu, sốt ruột quá vội lên xem.
Sáng nay Lan và Huyền có việc, hình như hẹn với khách hàng nào đó của công ty, cách chỗ ở 30km nên đã đi sớm rồi. Còn mỗi mình cô vật vã ôm bụng ngồi ở bệ cửa, dựa vào tường, mặt nhăn nhó, trông hết sức rũ rượi.
Cửa mở ra, Đức Quân bước vào, nhìn thấy cô đang ngồi bệt xuống đất, mồ hôi vã ra như tắm, anh sốt sắng bế cô dậy, hỏi: “Em sao thế? Sao không gọi cho anh?”
Vốn dĩ họ đã chẳng ngại nhau cái gì, nên An Thanh cũng nói luôn: “Hôm nay em tới tháng, chắc mấy hôm vừa rồi ăn nhiều đồ ngọt quá, nên bây giờ đau bụng sắp chết rồi!”
Anh dứt khoát không cho, vừa nói vừa lấy chăn đắp lên bụng cô: “Đã thế thì nghỉ làm! Thân tàn ma dại thế này rồi còn định đi cho bẹp dí ra à???”
Cô vẫn cố kêu gào: “Nhưng mà không đi sẽ không có lương. Anh có biết là sau khi tăng lương một ngày đi làm của em trị giá gần một triệu không?”
Đức Quân đang rót nước, quay lại nhìn cô một cái sắc lẹm: “Tôi khác trả cho cô! Khổ lắm! Giờ thì nằm nghỉ đi để tôi nấu cho một bữa ra hồn!”
Hiếm khi anh gắt lên, và cũng hiếm khi An Thanh chịu khó nghe lời.
Cô gọi điện cho phó giám đốc nhân sự, báo nghỉ một ngày.
Anh nấu xong bữa sáng thịnh soạn, định vào gọi thì bạn nhỏ đã ngủ mất rồi. Bạn lớn không nỡ gọi dậy, thôi thì ngồi cạnh đợi đến lúc dậy cũng được. Nhìn tới nhìn lui thì vẫn không thể yêu nổi cái dáng ngủ của cô; ai đời ngủ chưa được một tiếng đã đạp hết gối xuống đất, tay chân khua tứ phương.
Anh chỉnh lại tư thế nằm, lấy túi sưởi đặt lên bụng cô, điều chỉnh quạt để cô dễ chịu hơn. Sau đó khép cửa nhà, xuống xe lấy máy tính, vừa trông cô vừa làm việc.
Có khi hiệu suất công việc lại tăng vòn vọt cũng nên!
Một lúc sau, An Thanh tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn thấy anh ngồi bên cạnh, ngớ ra: “Ơ thế anh không đi làm đi à?”
- “Không đi.”
Cô lại hỏi tiếp: “Sao không đi?”
- “Ở đây với em”
An Thanh tủm tỉm cười, để yên cho anh tập trung làm việc.
Anh bỗng lên tiếng: “Thức ăn ở bàn, em tự ra ăn đi!”
Cô đi ra bàn ăn, nhìn thấy một mâm toàn đồ mình thích, ngồi xuống yên lặng đánh chén.
Bỗng dưng Đức Quân nhớ lại tối hôm nọ khi anh thông báo với bố mẹ về việc có quan hệ nghiêm túc với cô.
Bố anh chỉ nhìn anh và cười sau khi nghe thấy lời thông báo, không hỏi gì thêm.
Mẹ anh – người từ trước không thích cô lắm, hỏi: “Con bé Thanh à con?”
Anh thật sự bất ngờ.
Mẹ anh từ từ nói: “Mẹ sống đã hơn 50 năm trên đời, chuyện xảy ra nhiều hơn con, với cả con là con mẹ, đương nhiên mấy chuyện này, mẹ nhận ra được.”
Anh nhìn mẹ, quan sát xem thái độ như thế nào. Ai có thể ngờ được, mẹ anh lại thay đổi hẳn quan điểm: “Mẹ nghĩ kỹ rồi, mẹ không thích nó cũng không phải, chỉ là không hợp với lối sống của giới trẻ hiện đại thôi. Yêu nó là con, nếu lấy nó về ở chung tới già là con chứ chẳng phải mẹ, thế thì mẹ phản đối được lợi lộc gì? Với cả chỉ cần nhìn lướt qua là biết con thích nó đến như nào. Thôi thì tùy con, mẹ không ý kiến gì cả. Con 32 tuổi, đợi đó nhiều năm như thế, mẹ biết hết. Lúc nào hai đứa đều rảnh rỗi thì về nhà ăn cơm một bữa. Bố con quý con bé lắm”
Anh quay lại thực tại, mỉm cười nhìn cô, nói: “Lúc nào sắp xếp được thời gian về thăm bố mẹ anh nhé!”
Cô đang ngậm cái thìa, quay sang cười: “OK!”
Sau đó hai người lại tiếp tục việc ai người nấy làm, tuy không nói gì với nhau thêm, mỗi người có một suy nghĩ, nhưng lại rất vui.
Có những hạnh phúc đơn giản như thế.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hài Hước
- Cọng Rơm Và Đại Gia
- Chương 9