Chương 3: Cùng loại hút nhau

Vì sao?

Cùng loại hút nhau thôi.

Hoắc Chu bình tĩnh lau tóc.

Đúng vậy, hắn là gay.

Từ đầu đến cuối là một gay chính hiệu.

Chỉ là từ nhỏ đến lớn, tất cả những sự vật hắn tiếp xúc đều đang thay đổi một cách bất giác nói cho hắn biết: Gay không phải quần thể được mọi người chấp nhận, thậm chí ở trong mắt rất nhiều người, quần thể này đã trở thành danh từ chỉ những hành vi đồϊ ҍạϊ như: lừa hôn, lạm giao.

Cho nên để tránh những phiền toái không cần thiết, Hoắc Chu sống 20 năm cuộc đời đều dựa vào sắm vai thẳng nam mà sinh tồn.

Trước mắt xem ra, vẫn khá thành công.

Thành công khiến nhiều người cho rằng Hoắc Chu sợ đồng tính.

“Tôi thật sự nghĩ không rõ cậu đang phiền cái gì.” Trần Thanh Phàn khó hiểu, “Chẳng lẽ bởi vì người hôm nay dọn tới……” Cậu ta ngẫm nghĩ một hồi, “Hình như tên Úc Thời Nam, đúng không?”

“Ừ.” Không đề cập tới còn đỡ, nhắc tới Hoắc Chu lại có chút bực bội, “Phiền thì thấy phiền thôi.”

“Dẫu sao người ta cũng luyện vũ đạo.” Trần Thanh Phàn cười, “Chắc chắn yếu ớt hơn đám nam sinh thô lỗ chúng ta, ở chung đại khái không thể tùy ý.”

Hoắc Chu không đáp.

Thật ra hắn không sợ những thứ đó.

Chỉ là từ lúc thông báo nhập học đến nay, nhìn số người tới làm quen hắn có thể thấy, giới nghệ thuật là một quần thể tập trung nhiều gay, ai tới gần hắn đều mang theo mục đích không ngoại lệ.

Những ánh mắt trắng trợn kia Hoắc Chu thấy nhiều rồi, ý biểu đạt đã quá rõ ràng: Làm nháy không?

Hoắc Chu phỉ nhổ loại hành vi lạm giao này.

Hắn chỉ muốn ngày sau ra nước ngoài thi đấu có thể quang minh chính đại phát triển một mối quan hệ bình thường, cũng may cho tới nay hắn ở trong nước chưa đυ.ng phải đối tượng khiến mình động lòng.

Thấy Hoắc Chu chậm chạp không hé răng, Trần Thanh Phàn vội vàng an ủi: “Không sao, tôi hỏi thăm giúp cậu rồi, Úc Thời Nam là thẳng nam, cậu không cần lo lắng cậu ta sẽ dây dưa với cậu.”

Hoắc Chu ờ một tiếng, đứng dậy rời đi.

“Ê, đi đâu vậy?” Trần Thanh Phàn đuổi theo.

“Ký túc xá.” Hoắc Chu đáp.



Thời điểm hai người thay xong quần áo đi ra, bên ngoài đã có không ít nữ sinh đang chờ, vừa nhìn thấy bọn họ tức thì chen lấn đi lên, chụp ảnh quay video.

Đây cũng chính là nguyên nhân bể bơi hạn chế người ra vào, nếu không chỉ sợ bọn họ sẽ bị chen lấn đến phòng thay quần áo cũng không ra nổi.

“Được rồi được rồi.” Trần Thanh Phàn thấy nhiều trường hợp như vậy không trách, mỉm cười trấn an, “Biết mọi người ủng hộ bạn Hoắc của chúng ta, chờ đến giải thi bơi toàn quốc lại gặp đi.”

“Nói nhảm.” Hoắc Chu lạnh lùng liếc xéo cậu ta một cái.

“Hai người đều tham gia sao?”

“Cuộc thi được tổ chức ở đâu vậy?”

“Dĩ nhiên là đại học Thanh Hoa rồi, cậu có ngốc không vậy?”

……

Đám người gây ra một trận xôn xao.

Ai chẳng biết mỗi năm đại học Thanh Hoa đều tuyển ba sinh viên có năng khiếu bơi lội, không chỉ có yêu cầu cao với các môn văn hóa mà thành tích chuyên nghiệp cũng hà khắc đến thái quá.

Hai vị trước mắt đây từ hồi lên cấp hai đã được coi là kỳ tài.

Trước mắt tham gia giải thi này, có thể so sánh như người chơi mãn cấp quay về Tân Thủ thôn.

“Nhường đường.” Hoắc Chu nói.

Tiếng ồn ào im bặt.

Một đám người hai mặt nhìn nhau, đều bị khí thế người sống chớ lại gần quanh thân Hoắc Chu trấn áp không dám hé răng, sau vài giây giằng co, có người tự giác dịch sang bên cạnh, có người đi đầu những người khác sôi nổi kéo giãn khoảng cách.

Rất nhanh đã tạo ra một lối đi nhỏ.

“Vẫn là cậu trâu bò.” Trần Thanh Phàn cười hì hì khoác vai hắn, “Đợi lát nữa có muốn đi siêu thị không? Tôi mời khách.”

“Không đói.” Hoắc Chu hất tay cậu ta.

“Thật lạnh lùng……” Trần Thanh Phàn tấm tắc hai tiếng.