Chương 6: Chương 6

Mọi người còn chưa bình tĩnh lại nhường đường cho Thuần An công chúa.

Ninh Yến nhìn bóng lưng huênh hoang của nàng, đứng yên đó bất động.

Thái tử phi quá quen với tính khí của tiểu tổ tông này, không nhịn được thở dài, nói với Ninh Yến: “Thế tử phu nhân, ta đi với cô qua đó.”

Ninh Yến cũng biết mình khó thoát một kiếp, gật đầu cảm tạ, cùng thái tử phi đi theo công chúa.

Đợi hai người đến đầu cầu gỗ, công chúa bên kia đã đứng trong ngồi đình không xa, liếc thấy thái tử phi đi theo, sắc mặt nàng ta bất ngờ, ngược gió quát lên.

“Thái tử phi, ta còn có thể ăn thịt cô ấy sao, để một mình cô ấy qua đây.”

Lần này thái tử phi không còn cách nào, quay đầu nhìn Ninh Yến, thấp giọng giao phó: “Công chúa không thích giả tạo với người khác, cô có gì cứ nói thẳng là được.”

Ninh Yến cũng nhìn ra được điểm này, cảm kích hành lễ với thái tử phi, sau đó nhấc váy bước lên Tam Sơn đình.

Tam Sơn đình xây ở lưng chừng núi, vừa vặn nhìn thấy cả non sông gấm vóc này.

Ninh Yến bước vào đình, hành lễ với bóng lưng nàng ta, đứng đón gió sau lưng nàng ta không xa: “Công chúa có gì căn dặn?”

Thuần An công chúa nghiêng đầu nhìn nàng.

Gió từ hồ thổi bay tóc mai bên má nàng, lộ ra khuôn mặt không chút tỳ vết, Thuần An tự nhận xinh đẹp, da thịt nõn nà, lại không thể không thừa nhận kém hơn Ninh Yến một bậc, nữ tử này, băng thanh ngọc khiết, đẹp nhưng không toát vẻ yêu nghiệt, kinh mặt làm kinh hãi thế tục, cũng chẳng trách Yến Linh xem trọng nàng.

“Yến Linh nhìn trúng khuôn mặt này của cô sao?” Nàng hỏi thẳng.

Ninh Yến dường như nghe thấy chuyện cười gì ghê gớm vậy, cười châm biếm, quay người đối diện công chúa: “Lẽ nào điện hạ không biết, bọn ta đến nay còn chưa viên phòng sao? Nếu Yến thế tử thật sự nhìn trúng ta, ta cũng không đến mức bị người ta cười nhạo.” Chuyện này truyền khắp kinh thành rồi, công chúa không thể nào không biết.

Thuần An công chúa kinh ngạc, sau đó giống như khổng tước dựng lông lên vậy: “Hai người còn chưa viên phòng?” Cung nữ của nàng biết nàng kiêng kỵ chuyện của Yến Linh, tất cả tin tức của phủ Yến quốc công đều không nói cho nàng.

Thuần An không thể tin nổi, còn tức giận: “Hắn cưới cô, lại không chạm vào cô là có ý gì?”

Ninh Yến đang định giải thích, lại thấy Thuần An nả pháo vang không dứt.

“Hắn còn là nam nhân không? Sao ta lại không biết hắn không chịu trách nhiệm như vậy? Nếu đã vậy, cưới vợ qua cửa làm gì?”

“Yến Linh này, uổng công ta tưởng rằng hắn là nam tử vững chắc, không chơi gái uống rượu, độc nhất vô nhị, không ngờ sau lưng lại dơ bẩn như vậy!”

Lải nhải mắng cả buổi trời, cuối cùng chống eo thở hổn hển:

“May mà ta không gả cho hắn.”

Ninh Yến: “.........” Trái lại không biết nên nói gì.

Cảnh tượng này nếu người ở xa nhìn thấy chính là Thuần An công chúa đang gào thét Ninh Yến.

Có người đỡ tức, có người lại đổ mồ hôi dùm nàng.

Ninh Yến thầm nghĩ công chúa này cũng không giống người ầm ĩ vô cớ.

Thuần An công chúa bị Ninh Yến nhìn đến nỗi lúng túng, nàng hất cằm lên, duy trì tư thế cao ngạo trước giờ.

“Ta nói cho cô biết, lúc trước ta thích Yến Linh, từ lần trước ta đến Phụng Thiên điện cầu xin phụ hoàng ban hôn, bị Yến Linh chính miệng từ chối, ta đã chết tâm rồi, ta vốn dĩ cũng thấy cô không thuận mắt, chỉ là ban nãy ở sau bình phong, thấy rất nhiều chuyện cô đều thản nhiên xử lý, không giống miệng mồm dối trá như đường tỷ cô, nên ta cũng không có ý kiến gì với cô nữa.”

Không đợi Ninh Yến mở miệng, hai tay nàng chống nạnh, ánh mắt liếc qua: “Nhưng mà, cô vẫn phải qua được ải của ta, ta sẽ không làm khó cô nữa.”

Được rồi, lại vui mừng sớm rồi.

Ninh Yến kêu khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản: “Công chúa có ý gì?”

Thuần An công chúa chỉ mặt nước trước mặt, có mấy cái phao câu cá nửa ẩn nửa hiện: “Nhìn thấy chưa? Ở đó có bảy cái phao câu, cô chỉ cần bắn trúng những cái phao câu cá này, ta sẽ tha cô qua ải.”

Công chúa khoanh tay, dáng vẻ như kiểu “ta thấy tội nghiệp cô nên giảm độ khó cho cô”: “Ta cũng không cần cô bắn trúng một lần bảy cái, chuyện này bổn công chúa cũng không làm được, ta cho cô bảy lần cơ hội, một lần trúng một cái là được.” Nàng ra hiệu bằng tay.

Trên mặt Ninh Yến không có biểu cảm gì.

Mặc dù cảm thấy công chúa này rất vô lý gây sự, nhưng ai bảo người ta là công chúa.

Lúc này nàng cũng không còn cách chạy thoát nào khác, nên đã đồng ý.

Nhấc váy tiến lên.

Thuần An công chúa nhìn ra được sự kiên quyết coi thường cái chết từ bóng lưng nàng.

...........

Nửa khắc sau, Thuần An công chúa đuổi theo sau Ninh Yến: “Ai ai ai, Tiểu Ninh Ninh, cô học được bản lĩnh này từ đâu vậy, cô bắn một cái trúng hết bảy, điều này không thể nào, một cô nương khuê các thủ pháp sao lại chuẩn như vậy? Cô nói thật đi, có phải Yến Linh dạy cô không?” Thuần An công chúa kéo tay Ninh Yến lại không chịu thả.

Ninh Yến khóc không ra nước mắt, cũng lười giải thích với nàng: “Điện hạ, người là công chúa mà thánh thượng yêu thương nhất, phải nói giữ lời, người từng nói, chỉ cần ta qua ải, từ đây không làm khó ta nữa, người không thể nuốt lời.”

Thuần An công chúa bĩu môi, ủy khuất, không cam tâm bỏ tay nàng ra.

Chưa từng có ai dễ dàng chạy thoát khỏi bàn tay nàng, chưa từng có.

Ninh Yến là người đầu tiên.

Ninh Yến chẳng thèm quay đầu rời khỏi đó.

Đứa trẻ cô độc, không có bạn bè, thì có thể làm gì.

Lúc nhỏ nàng quá chán nản, một mình nhặt đá ném bọt nước, hoặc dùng cung tên bắn bia, nàng không có bất kỳ kỹ xảo gì, càng không có ai dạy nàng, chỉ ngày qua ngày, năm qua năm, một mình buồn chán cố chấp lặp lại cùng một chuyện.

Đám nha đầu tưởng rằng nàng đang chơi, thực tế nàng đang gϊếŧ khoảng thời gian chán đến chết.

Thì ra ông trời sẽ không bạc đãi bất kỳ ai, sự kiên trì của ngươi sẽ được hồi đáp khi bản thân còn chẳng để ý.

Ninh Yến nắm hòn đá trong tay, mỉm cười, đi về phía cửa cung.

Nàng không quen đường lắm, trên đường gặp mấy tên nội thị hỏi đường, cuối cùng cũng có người nhận ra thân phận của nàng, đích thân đưa nàng đến Đông Hoa môn, trì hoãn như vậy, mấy cô nương lúc trước cũng lần lượt xuất cung.

Mọi người nhìn thấy nàng đều lộ ra vẻ mặt vừa kính vừa sợ.

Các nàng chính mắt nhìn thấy Ninh Yến thu phục công chúa, đường hoàng rời khỏi.

Dưới cửa cung có một bóng dáng bắt mắt.

Không biết khi nào hắn đã đổi sang một thân quan phục nhị phẩm, áo bào đỏ chói, nét mặt bình tĩnh và sâu sắc, xuất chúng quá mức.

Tầm mắt xung quanh đều hướng lên người hắn, hắn lại không liếc ngang dọc, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng chói mắt nhất trong đám người.

Ninh Yến sững sờ, nhìn dáng vẻ của hắn giống như từ khu công sự tới, chẳng lẽ là có chuyện gấp, Ninh Yến nhanh chóng đi tới.

“Thế tử gia.....” Nàng đang định thỉnh an hắn, cổ tay lại bị hắn nắm lấy, nắm trong lòng bàn tay.

Đối diện với ánh mắt trong sáng như lưu ly và hoang mang của nàng, giọng điệu Yến Linh nhẹ nhàng: “Ta đến đón nàng về phủ.”

Bàn tay hắn rất rộng, còn có độ ấm, thậm chí có chút bỏng, sự nóng bỏng đó men theo mu bàn tay lan tới đầu tim nàng, bước chân Ninh Yến hơi bập bễnh, gần như là được hắn dắt đi. Đột nhiên thân cận như vậy, khiến nàng không biết làm sao.

Lối đi rộng rãi tụ tập không ít nữ quyến xuất cung.

Xung quanh toàn âm thanh xì xào bàn tán, láng máng vài chữ chạy vào tai Ninh Yến.

Nàng lập tức hiểu ra.

Yến Linh chắc chắn là nghe nói đến chuyện ở hồ Thái Dịch, mới cố ý đến đón nàng, để nói với mọi người rằng, phu thê bọn họ không lạnh nhạt như lời đồn.

Mặt mũi của phủ Yến quốc công quan trọng hơn hết.

Ninh Yến phối hợp với hắn, đi theo bước chân hắn.

Sớm đã có thị vệ dắt xe ngựa chờ ở ngoài cung, lúc lên xe, Yến Linh cố ý đỡ eo nàng, đợi sau khi nàng đứng vững thì thả ra, nha đầu Như Sương ở trong xe ngựa đợi nàng, Yến Linh không vào xe ngựa mà lên ngựa đưa nàng quay về.

Như Sương vẫn luôn nhớ đến câu nói buổi sáng của Yến Nguyệt, lo lắng Ninh Yến chịu tủi thân trong cung, kéo nàng quan sát từ trên xuống dưới rất lâu.

Ninh Yến vỗ mu bàn tay nàng ta: “Ta không sao cả, không có chuyện gì cả.”

“Ta vẫn luôn bảo vệ tốt chính mình, không phải sao?”

Như Sương tủi thân khóc lóc, ôm lấy nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn tưởng rằng gả cho thế tử gia, thế tử gia có thể chống lưng cho người cơ.”

Ninh Yến hơi sững sờ, chống lưng sao?

Cả đời này của nàng đều chưa từng nghĩ sẽ có người chống lưng cho nàng.

Song thân phụ mẫu đều chưa từng chống lưng cho nàng, đừng nói người khác.

Ninh Yến lắc đắc, vứt những chuyện lặt vặt này đi, nàng chưa từng để mình lún vào trong những cảm xúc tiêu cực này, như vậy dễ oán trời trách đất.

Lần này Yến Linh không rời khỏi nửa đường, mà đưa nàng về đến phủ đệ, nhìn thấy nàng bước chân vào cửa rồi mới thúc ngựa chạy về khu công sự.

Hoàng đế giao cho Yến Linh một chuyện, phân ti quân khí giám của Tuyên phủ nghiên cứu ra một loại thuốc nổ mới, hoàng đế bảo Yến Linh đích thân đi một chuyến.

Yến Linh vẫn chưa có tự giác phải báo cáo với thê tử khi ra ngoài làm việc, hôm đó Vân Trác về phủ thu dọn hành lý, trực tiếp từ hoàng cung ra Tây Hoa môn, chạy thẳng đến Tuyên phủ.

Ninh Yến quen với việc Yến Linh không đến hậu viện, cho đến hôm sau đi thỉnh an Từ thị, mới nghe nói Yến Linh rời kinh thành rồi.

Tần thị ngồi bên cạnh cười nói.

“Hôm qua thế tử vào hoàng cung đích thân đón tẩu tẩu về phủ, lẽ nào không nói cho tẩu tẩu sao?”

Trong tay Ninh Yến cầm chén trà, nói thẳng không kiêng kỵ: “Minh Hi đường thế nào, người quản gia như nhị đệ muội đây rõ nhất, cần gì phải cố ý hỏi.”

Tần thị nghẹn họng, bị câu này nói trúng không xuống nước được.

Từ thị hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, trừng con dâu một cái, Tần thị vội vàng đứng dậy cung kính không dám nói gì.

Từ thị an ủi Ninh Yến: “Nhị đệ muội con nhanh mồm nhanh miệng, con đừng để trong lòng, ta sẽ dạy bảo nó sau, chắc hẳn là chuyện gấp rút, quốc công gia cũng là tối qua mới biết, sáng sớm hôm nay nhiều chuyện với ta....”

Mẹ chồng đã nói như vậy, Ninh yến chỉ có thể xuống nước trước: “Mẫu thân khách khí rồi, chuyện nhỏ mà thôi.”

Chuyện này cứ vậy cho qua.

Yến Nguyệt ngồi bên cạnh không lên tiếng, hôm qua nàng ít nhiều cũng xem như hãm hại Ninh Yến, vẫn luôn lo lắng Ninh Yến nói với Yến Linh, hôm nay cũng không giúp nhị tẩu chống đỡ.

Nói tới nói lui, những người này sở dĩ dám ức hϊếp Ninh Yến, chẳng phải là vì chắc chắn Yến Linh không xem trọng nàng sao, vậy mà hôm qua đại ca ca đích thân đón nàng ta xuất cung, Yến Nguyệt không dám dễ dàng chọc vào Ninh Yến nữa.

Trong thời gian Yến Linh rời khỏi, Ninh Yến cũng không nhàn rỗi, nàng có mấy cửa hiệu trong kinh thành, đang đến lúc kiểm tra, hai ngày nay đều bận rộn ở bên ngoài.

Buổi chiều ngày hai mươi tháng chín, buổi sáng Yến Linh trở về kinh thành, vào cung bẩm báo chuyện thuốc nổ với hoàng đế, lúc xuất cung gặp đồng môn, được mời đến tửu lâu phố Đồng La ăn tiệc, ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất, lá rơi cả mặt đất, mưa như sương, làm ướt hết bảng hiệu của con phố.

Người đi đường ngoài cửa sổ vội vàng, trong tửu lâu thì nhộn nhịp.

“Yến huynh, chắc hẳn huynh còn chưa tới Minh Yến lâu nhỉ, đây là tửu lâu mấy năm nay nổi danh nhất ở Giang Nam, mở ở kinh thành được hai năm, ta cũng là gần đây mới phát hiện, đầu bếp của tửu lâu này rất tuyệt, mùi vị độc lạ, hơn nữa tửu lâu này còn có một lệnh cấm chó má, không cho người ngoài đưa......”

“Ngươi nói mấy cái này với Yến thế tử làm gì, ngươi tưởng là người ta nhàn rỗi không có gì làm, ăn chơi đàng điếm giống ngươi à........”

“Ài, mê món ăn thôi, đạo của tôn thánh hiền.....”

“Được rồi được rồi, không thấy Yến thế tử không để ý ngươi à.......”

Yến Linh không để ý sự châm chọc của hảo hữu, hắn phát hiện ra một người.

Chính giữa lầu hai của Minh Yến lâu là một sảnh rộng, bên này là một dãy nhã gian, bởi vì hảo hữu thích náo nhiệt, cửa sổ được mở ra, cảnh tượng ngoài sảnh không bị cản trở.

Yến Linh nhìn thấy Ninh Yến dẫn Như Nguyệt lên lầu.

Một vị quản sự ân cần dắt nàng vào cửa sổ phía Đông ngồi, nàng mặc một chiếc váy màu quả hạnh nửa mới không cũ, búi kiểu tóc phụ nhân, tóc mái rũ xuống trán được chia làm hai bên, lộ ra vầng trán trắng nõn của nàng, càng thanh tú hơn bình thường, thêm mấy phần dày dặn và đoan trang.

Khác hẳn với nàng ở nhà.

Yến Linh cầm ly rượu, ánh mắt sâu hơn vài phần.

Nhã gian được đặt kín rồi, Ninh Yến chỉ đành chọn vị trí dựa cửa sổ ngồi xuống.

Như Nguyệt ôm một đống sách mới mua trong lòng, ngồi ở đối diện Ninh Yến giúp nàng gọi món, Ninh Yến nhìn quanh, ánh mắt lướt qua khắp nơi, đều là ly chạm chén, huyên náo, rất yên vui.

Dư quang phát hiện một ánh mắt đang nhìn vào nàng, nhìn kỹ lại, cách cả tửu lâu huyên náo đối diện với hắn, Ninh Yến kinh ngạc.

Hắn về từ khi nào vậy?

Ninh Yến theo bản năng muốn đứng dậy, liếc thấy xung quanh hắn có bốn năm hảo hữu, còn hắn hình như cũng không có ý qua đây, liền ngồi xuống lại, nhẹ nhàng gật đầu, xem như là chào hỏi, rồi thu hồi tầm mắt.

Vương thế tử ở Lâm Xuyên phát hiện Yến Linh nhìn chằm chằm sảnh ngoài rất lâu, bỗng nhiên nhìn theo hướng đối phương nhìn, mơ hồ phát hiện nữ tử bên cửa sổ đối diện thật quen mặt.

“Ô, Yến Linh, đó không phải......”

Yến Linh ném ánh mắt lạnh lùng sang, hắn ta liền ngậm miệng lại, nhớ tới vị tổ tông này đêm động phòng hoa chúc bỏ thê tử qua một bên vào cung, chắc hẳn bất mãn với hôn sự này, cũng chẳng trách.

Ôi, cũng may Yến Linh nhịn được, đổi thành hắn ta, đối mặt với một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, sớm đã nhào qua rồi.

“Nào nào, chúng ta tiếp tục uống.......”

Yến Linh vừa uống rượu, lâu lâu lại nhìn qua bên kia.

Đối diện với người kia, chậm rãi hưởng thụ món ăn lạ, chẳng thèm nhìn hắn lần nào.

Mới đầu cũng không cảm thấy gì, cho đến khi một nam tử cầm chén rượu uống say ngà ngà, cà lơ phất phơ đi tới bên cạnh Ninh Yến.

Yến Linh đặt bình rượu xuống bàn, phát ra một tiếng vang to lớn.