Chương 3: Chương 3

Sắp đến thời điểm dùng bữa tối, Ninh Yến dặn dò Như Sương đi nghe ngóng tung tích của Yến Linh, bàn bạc chuyện về nhà mẹ.

Tống ma ma vén rèm lên vào trước, nhìn xung quanh không có ai, bèn đến bên cạnh nàng thấp giọng nói.

“Cô nương, không biết lúc trước trong phòng cô gia không có ai hầu hạ, tân nương nhà khác khi vào cửa phải cho thông phòng danh phận, cũng không biết Yến gia có quy củ này không.” Mục đích của Tống ma ma là muốn làm rõ tình hình ở Minh Hi đường.

Ninh Yến đang dựa vào giường lò thuê hoa, đột nhiên nghe thấy câu này, vội vàng ngồi thẳng dậy, chớp mắt: “Là như vậy sao? Ta cũng quên hỏi, hay là gọi lão ma ma đến hỏi rõ ràng, xem là nha đầu nào, đưa đến đây nhìn thử xem.”

Tống ma ma nhận lệnh đi, không lâu sau, lão ma ma lúc trước hầu hạ Yến Linh cười híp mắt được nâng vào.

Lão ma ma là người mà trưởng công chúa để lại, trong mắt chỉ có Yến Linh, vừa nghĩ đến tiểu chủ tử đang tuổi tráng niên cưới thê ttử, cười đến nỗi không thấy mắt, hiểu ý của Tống ma ma, vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề.

“Phu nhân yên tâm, thiếu gia nhà bọn ta không có mấy chuyện linh tinh đó, ngoại trừ lão nô, từ nhỏ cũng chỉ có hai tiểu tư hầu hạ bên cạnh, đừng nói là nha đầu, ngay cả ma ma thô lỗ cũng không muốn nhìn thấy........”

Ninh Yến hơi kinh ngạc, làm gì có thiếu gia nào trong kinh thành mà không có hai thông phòng trong phòng, cho dù là phụ thân nàng cũng có mấy di nương thông phòng, nàng ghét nhất là hành vi này, không ngờ Yến Linh lại giữ thân tốt như vậy, như vậy là tốt nhất.

Lão ma ma nhìn hai má hóp vào của Ninh Yến, không biết tại sao lại thấy đau lòng, bàn tay khô gầy nhanh chóng kéo lấy nàng, nức nở nói.

“Nếu như công chúa điện hạ vẫn còn, nhìn thấy con dâu dung mạo xinh đẹp thế này, không biết sẽ vui thế nào.......”

..............

Không lâu sau Như Sương quay về, nói là Yến Linh đến phủ đô đốc, buổi tối không về ăn cơm.

Ninh Yến càng lo lắng hơn về chuyện về nhà mẹ ngày mai, sai Tống ma ma đến tìm nhị thiếu phu nhân Tần thị để hỏi tin chính xác.

Tần thị cũng nhiệt tình nói với Tống ma ma.

“Ma ma cứ về đi, chuyện quan trọng như vậy sao ta có thể quên, yên tâm, lễ vật hồi môn đã chuẩn bị xong, ma ma đi cùng cũng sắp xếp xong rồi, ngày mai tẩu tẩu chỉ cần vui vẻ về nhà ăn tiệc hồi môn.”

Đợi tiễn Tống ma ma đi rồi, nụ cười trên mặt Tần thị rất nhanh đã tắt, nghiêng đầu hỏi quản sự tâm phúc.

“Lễ vật hồi môn chuẩn bị xong chưa? Lấy ra ta xem thử.”

Quản sự lấy danh sách ra, lại không vội đưa sang mà nhìn bóng lưng Tống ma ma đi xa rồi nói.

“Sau khi trưởng công chúa qua đời, sính lễ của Yến gia và sản nghiệp hồi môn to lớn của hoàng gia đều thuộc về thế tử, thế tử gia lại có thủ đoạn, trong kho riêng chất núi vàng núi bạc. So ra thì, công trung của chúng ta rất hẹp hòi, những năm nay nhị phòng và tam phòng dựa vào đại phòng chúng ta mà tống tiền, vào thì ít mà ra thì nhiều, khoản mục càng ngày càng khó coi, lần này thế tử cưới thê tử, quốc công gia dặn dò công trung xử lý, tốn hết một vạn lượng bạc, trước mắt quà hồi môn còn bắt chúng ta trả? Thiếu thì mất mặt phủ quốc công, nhiều thì ai trả?”

Tần thị khoanh tay dựa vào cánh cửa, lạnh lùng nhìn hắn ta một cái: “Có ý gì cứ nói thẳng.”

Quản sự cười một cái: “Hay là danh sách chúng ta làm đẹp một xíu, nhưng bên trong chẳng có mấy món tốt, rồi đưa danh sách cho Trần quản sự xem qua, Trần quản sự làm sao để thế tử gia mất mặt được, quay đầu nhất định góp thêm một ít, như vậy thì, quà tặng hay mặt mũi đều có, chúng ta giữ được lễ nghĩa nhưng không thiệt, người cảm thấy thế nào?”

Tần thị cười hài lòng, xoay người vén rèm đi vào: “Chỉ có ngươi thông minh, chuyện này ngươi đi làm đi, nếu được thì sẽ có phúc lợi cho ngươi.”

Quản sự lại cất danh sách đi, quay về nhà chính sửa chữa vài nét, cười híp mắt đi đến tiền viện.

Trần quản sự là tâm phúc của Yến Linh, bình thường thay hắn tính toán sổ sách, sổ sách của Yến Linh rất đơn giản, vào nhiều ra ít, bình thường việc Trần quản sự làm nhiều nhất là ghi chép ban thưởng và vào sổ.

Quản sự tâm phúc của Tần thị đến tìm ông, ông đang kiểm tra giấy tờ thuê đất của mùa xuân.

“Trần lão ca, đây là lễ vật hồi môn của phu nhân thế tử vào ngày mai, nhị thiếu phu nhân bận hầu hạ lão phu nhân ăn tối, ta đành chịu khó đi quấy rầy, muốn mời huynh xem thử danh sách này có ổn thỏa không?”

Trần quản gia nhận lấy danh sách, liếc sơ một cái liền biết ý của đối phương.

Ông không nói câu nào dư thừa: “Được, chuyện này ta nhận.”

Quản sự nghe xong trong lòng vui đến nở hoa, cười gượng thêm dăm ba câu rồi rời đi, nghĩ thầm có phải sau này chuyện của phu nhân thế tử đều có thể vứt cho Trần quản gia xử lý không.

Trần quản gia đưa danh sách tới bên ánh đèn, tỉ mỉ nhìn qua rồi chán ghét lắc đầu, lập tức làm lại một danh sách lễ vật hồi môn mới, đợi đêm khuya Yến Linh về thư phòng thì lập tức đưa sang.

“Thế tử gia, đây là quà hồi môn ngày mai đến Ninh gia, mời ngài xem qua.”

Yến Linh sững sờ, ngẩng đầu nhìn ông: “Hồi môn?”

Nếu không có Trần quản gia nhắc nhở, hắn thật sự quên mất chuyện này.

Hắn không nhận lấy danh sách, cũng không liếc mắt qua, chỉ nói.

“Ngươi coi chuẩn bị là được.” Trong tay hắn một đống việc quân, căn bản không thể phí tâm vào những chuyện nhỏ nhặt này, về phần những trò đùa của Tần thị, thì càng không có thời gian để ý.

Trần quản gia vừa nhìn thấy dáng vẻ của Yến Linh đã biết hắn căn bản quên mất chuyện hồi môn, vội vàng khuyên nói.

“Gia, đêm tân hôn ngài thất lễ với thế tử phu nhân, ngày mai hồi môn nhất định phải đi, nếu không ngài bảo người đời phỏng đoán phu nhân thế nào đây.”

Yến Linh nghe thấy lời này, vẻ mặt nghiêm trọng hơn, hắn chỉ là không thân với Ninh Yến, cũng không ghét bỏ nàng.

“Ta biết rồi, ngươi nói với nàng, ngày mai ta sẽ đi.”

Ninh Yến bên này nhận được câu trả lời của Trần quản gia thì thở phào một hơi, Tần thị căn bản không biết mấy trò đùa của mình đã vô tình giúp Ninh Yến.

Hôm sau mặt trời lên cao, Ninh Yến sớm đã chải đầu rửa mặt, để lại Tống ma ma, dẫn Như Sương và Như Nguyệt ra ngoài, cửa bên đã có hai chiếc xe ngựa, một chiếc dùng cho người ngồi, chiếc còn lại đựng lễ vật hồi môn.

Lúc Ninh Yến đến, ngoài cửa chỉ có Trần quản gia đang dặn dò người nâng quà mừng lên xe.

“Xin phu nhân đợi chút, thế tử gia đang có chút chuyện......” Trần quản gia khách khí, áy náy cười.

Ninh Yến cười lắc đầu: “Không sao.” Nàng cũng không trông chờ Yến Linh có thể nể mặt bao nhiêu.

Nàng ngồi một hồi trên xe ngựa, nhị thiếu phu nhân Tần thị mới dẫn mấy ma ma khoan thai đến trễ.

“Ai da xem ta kìa, giờ mão đến rồi, bận đến nỗi chân không chạm đất, phủ quốc công này á, mỗi ngày chuyện lớn hơn mười chuyện, chuyện nhỏ đến trăm chuyện, nhất thời ta không dứt ra được, chậm trễ giờ, không lở dở chuyện của tẩu tẩu chứ.”

Ánh mắt trời chiếu rọi khuôn mặt nàng ta đỏ chói.

Ninh Yến cười nhẹ, tỏ vẻ không để ý.

Tần thị lập tức làm ra tư thế phu nhân đương gia, ra lệnh với mấy ma ma, dặn dò bọn họ đi theo Ninh Yễn.

“Các ngươi biết quy tắc của phủ quốc công chúng ta, nhất định phải hầu hạ tốt thế tử phu nhân, đừng làm mất thể diện ở Ninh gia.......”

Đám ma ma đang định nhận lệnh, thì phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Dẫn nhiều người như vậy làm gì?”

Hắn đi nhanh về nhanh, dẫn một đám vυ" bà đi đường chẳng phải vướng víu lắm sao?

Ninh Yến cũng không chịu nổi cách làm của Tần thị, cười nói: “Nhị đệ muội quá khách khí rồi, hôm nay đường tỷ và tam hoàng tử cũng về, chúng ta không cần tranh hào quang với hoàng tử.”

Yến Linh nghe xong, bất ngờ nhìn Ninh Yến một cái, rồi bước tới trước trở mình nhảy lên ngựa, cũng không thèm quan tâm các ma ma đó, chỉ nói: “Xuất phát.”

Tiểu tư của Yến Linh đuổi phu xe xuống, đích thân đánh xe cho Ninh Yến, xe ngựa đi phía sau Yến Linh, nhanh chóng đi về hướng Ninh gia.

Để lại Tần thị sắc mặt vừa trắng vừa xanh, tự rước nhục vào người.

Ninh Yến ít giao du bên ngoài, cơ hội ngồi xe ngựa không nhiều, xe ngựa hôm nay xóc nảy vô cùng, nàng lại chỉ có thể ráng nhẫn nhịn, sau đó vẫn là Như Sương thấy nàng khó chịu, tức giận vén mành, dặn dò tiểu tư chậm một chút.

Cũng không biết ai bỏ hai bộ trà cụ trên bàn nhỏ, chẳng lẽ còn tưởng Yến Linh sẽ ngồi cùng nàng sao?

Đến cửa lớn Ninh gia, Ninh Yến ôm ngực, vội vàng chui ra khỏi xe.

Nàng ngẩng đầu lên, lại thấy bên sư tử đá đối diện, tam hoàng tử cẩn thận dịu dàng đứng bên xe ngựa, muốn ôm đường tỷ Ninh Tuyên xuống xe.

“Ai da, nàng cẩn thận chút, nào, để ta ôm nàng.....”

Ninh Tuyên nũng nịu nắm khăn tay chui ra, dáng vẻ hai chân run rẩy không tiện đi đường, đám ma ma từng trải đời đều biết là chuyện gì, nhẹ nhàng che miệng cười, Ninh Tuyên càng đỏ mặt, vừa nũng nịu vừa quở trách trừng tam hoàng tử, tam hoàng tử cười sang sảng, thoải mái bước tới ôm nàng ta.

Ninh Tuyên đang định dựa vào lòng hắn ta, bỗng dưng nhìn thấy Ninh Yến cũng ở đây, sắc mặt cứng đờ, nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Yến Linh, thấy Yến Linh đã đứng trên bậc thang, ánh mắt đang nhìn qua bên này, nàng ta lúng ta lúng túng, ủy khuất lắc đầu với tam hoàng tử: “Không sao, tự thϊếp xuống......”

Yến Linh nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên ý thức được gì đó, nhìn qua Ninh Yến.

Ninh Yến lại không nhìn hắn, mà lặng lẽ đi lên bậc thang, khoảng cách của hai người không xa cũng không gần, đều có dáng vẻ giải quyết việc chung, chờ đợi tam hoàng tử phu phụ đến đây.

Tam hoàng tử là người sảng khoái, vừa bước tới đã nắm lấy cánh tay Yến Linh hàn huyên hỏi han, còn thuận tiện chào hỏi Ninh Yến.

Ánh mắt Ninh Tuyên có ý vô ý liếc nhìn Yến Linh mấy lần, Ninh Yến muốn không chú ý cũng khó. Trái lại Yến Linh không hề chú ý, chỉ nói mấy câu với tam hoàng tử rồi đi vào trong.

Toàn bộ người Ninh gia đều tụ tập ở tiền sảnh chờ đợi.

Bất luận là với tam hoàng tử hay là với Yến Linh, người Ninh gia đều rất khách khí chu toàn, đường tỷ Ninh Tuyên càng là tâm điểm vây quanh đi vào hậu viện, trái lại Ninh Yễn đã quen lạnh lùng ngồi một bên.

Đến giờ cơm trưa, các nam nhân uống rượu ở tiền viện, nữ quyến đều ăn tiệc ở chính đường của lão thái thái, Ninh Yến định dùng bữa xong sẽ quay lại viện của mình thu dọn vài đồ đạc cũ, trước khi đi bị lão thái thái gọi lại.

Lão thái thái cũng không nể mặt nàng, ở trước mặt nữ quyến Ninh gia hỏi.

“Con và thế tử viên phòng chưa?”

Cổ họng Ninh Yến nghẹn lại, trên mặt hiện lên một chút mất kiên nhẫn.

Lão thái thái liền biết là chưa, khuôn mặt già càng khó chịu.

“Bổn phận hầu hạ phu quân, không thể có một chút sai sót nào, càng không thể làm mất mặt Ninh gia.” Còn chưa hết, ngữ khí nặng nề hơn: “Mau chóng viên phòng với thế tử, bớt để người khác khua môi múa mép bên tai ta.”

Ninh Yến không có lòng tranh bụa với bà ta, khom người: “Tôn nữ biết rồi.”

Nàng cúi đầu bước ra bậc cửa, đi dọc theo hành lang phía đông đến thiên viện hồi trước nàng ở.

Qua một đoạn hành lang hoa, lúc đi đến dưới dàn dây mây, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo.

“Tam muội.”

Ninh Yến quay lại nhìn, thấy Ninh Tuyên trang sức đầy đầu đứng trong ánh nắng, nụ cười của nàng ta vừa tự tin vừa xinh đẹp.

“Nếu không phải ta nhường mối hôn sự này cho muội muội, muội muội còn không biết sẽ bị tổ mẫu nhét vào xó xỉnh nào nhỉ? Bây giờ muội muội trèo lên cành cao, thấy tỷ tỷ cũng không cảm kích chút nào, tại sao lại vậy?”

Ninh Yến và Ninh Tuyên là tỷ muội nhiều năm, rõ ràng tính cách của nàng ta hơn ai hết.

Đứng núi này trông núi nọ, lợi ích gì cũng muốn chiếm.

Ninh Yến từng bước từng bước đi về phía nàng ta, hốc mắt lạnh lẽo khác thường: “Đường tỷ, đêm tân hôn là tỷ phái người đến nói với thế tử gia chuyện thái hậu bệnh nặng, tỷ có tâm tư gì ta còn không hiểu sao?”

Đêm đó nàng nghe ma ma nói là người bên cạnh tam hoàng tử đến truyền tin thì đã biết là Ninh Tuyên làm.

Hốc mắt Ninh Tuyên hiện lên một chút kinh ngạc, lập tức cong môi lên.

“Trách ta sao? Không thấy được sao? Dù sao Yến Linh cũng có thể không đi mà?” Nàng ta chớp mắt, không hề sợ hãi.

Ninh Yến nghe vậy cười lạnh: “Không sai, ta không trách được tỷ, chỉ là, tỷ cũng không cần giả vờ làm người tốt trước mặt ta.”

Nói xong câu này, nàng quay người bỏ đi.

Ninh Yến từ nhỏ đã cô độc, nhàn rỗi không có gì làm nuôi hai con thỏ, lúc tân hôn không dám mang qua, tối qua nàng hỏi lão ma ma, có thể nuôi thỏ không, lão ma ma lại cười nói với nàng.

“Người là nữ chủ nhân của Minh Hi đường, dĩ nhiên muốn làm gì thì cứ làm.”

Ninh Yến không thèm quan tâm nữa, tóm lại Yến Linh cũng không ở hậu viện, dứt khoát mang hai con thỏ về.

Chỉ là thỏ hơi khó bắt, nhất thời chưa bắt được.

Trong lúc đó, có một ma ma từ tiền viện đến thúc giục nàng.

“Tam cô nương, Yến thế tử đợi người ở cửa, nói là mời người cùng về.”

Ninh Yến mím môi, liếc nhìn thỏ con còn đang tán loạn trong l*иg sắt, rồi nghĩ đến khuôn mặt Yến Linh, cân nhắc một phen, bình tĩnh nói.

“Ngươi đi nói với thế tử, bảo chàng cứ làm việc của mình trước đi, ta tự quay về được.”

Nếu Yến Linh bận công vụ, thì không cần đợi nàng, huống hồ trong mắt nàng, hai con thỏ quan trọng hơn Yến Linh nhiều.

Đợi nàng ôm thỏ con xám xám ra ngoài cửa, lại thấy Yến Linh ngồi thẳng trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

Ninh Yến suýt té, sao hắn còn ở đây?

Tầm mắt Yến Linh hướng về hai con thỏ bẩn thỉu, chán ghét nhíu mày.

Nàng vì hai con vật này mà để hắn chờ nửa canh giờ.

Con gái bình thường đều thích mấy thứ nhỏ nhắn này sao?

Nếu không phải buổi sáng thấy nàng một mình lẻ loi đi vào hậu viện, hắn cũng không cần cố ý đợi nàng về phủ, bỏ đi, Yến Linh cũng không nói gì, ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo nàng mau chóng lên xe ngựa.

Lần này Ninh Yến không dám chậm trễ, ôm thỏ chạy lên xe ngựa, Như Sương Như Nguyệt phía sau cũng dính bụi bặm cả người, mỗi người ôm thức ăn và l*иg thỏ, không dám ngẩng đầu chui vào theo.

Ninh Yến ôm thỏ trong lòng, dựa vào cửa sổ xe suy nghĩ, Yến Linh không kêu nàng vứt đôi thỏ này, chắc hẳn không để ý nàng nuôi nó đâu.

Nàng không nhịn được cười ngọt ngào.

Quãng đường trưởng thành này chuyện có thể khiến nàng vui vẻ rất ít, cho dù một chút vui vẻ cũng có thể khiến nàng vui rất lâu.

Yến Linh cũng không đưa nàng về phủ, sau khi rời khỏi con đường của Ninh gia, liền mỗi người mỗi ngả với nàng, phóng về phía phủ đô úy.

Ninh Yến liền hiểu, hắn cố ý đợi là đang quan tâm đến thể diện.

Đặt l*иg trúc mang về trong hậu viện Minh Hi đường, đích thân tắm rửa cho hai chú thỏ con, lau sạch sẽ lông lá rồi ném vào trong.

Ba ngày liên tiếp, ngoại trừ đến Dung Sơn đường thỉnh an trưởng bối, thời gian còn lại Ninh Yến đều ở cạnh thỏ con thích ứng môi trường mới.

Hai con thỏ này được nàng nuôi đến kén chọn, nhất thiết phải ăn thức ăn nàng đích thân làm, từ khi đến Yến quốc công phủ, Ninh Yến chưa từng xuống bếp, vì để an ủi bọn chúng, cứ thế xắn tay áo lên, làm một bữa nho nhỏ cho bọn nó.

Có lẽ đổi nơi ở mới, thỏ con có hơi chưa thích ứng, một con trong đó ốm yếu, ngã trong chuồng bất động, đôi mắt đỏ rất đáng thương nhìn Ninh Yến, Ninh Yến đau lòng cực kỳ, gọi Như Nguyệt chuẩn bị thuốc, gió lạnh thẩm thấu, Ninh Yến rùng mình một cái, ôm thỏ con vào chính phòng, đổi lại bình thường nàng sẽ không để thỏ ra khỏi l*иg, hôm nay tình hình đặc biệt.

Yến Linh ngay lúc này đến Minh Hi đường.

Ánh chiều tà còn chưa biến mất, bầu trời xanh đỏ đan xen, khuôn mặt tuấn tú của hắn ẩn trong ánh sáng mờ ảo.

Hắn đến đột ngột, đợi đến lúc Ninh Yến phát hiện ra hắn, người đã đến trước cổng.

Yến Linh nhìn thấy chú thỏ trong lòng Ninh Yến, chân mày đột nhiên nhíu chặt.

Thỏ con rất mẫn cảm, đối mặt với hơi thở của người lạ lập tức cảnh giác, chú thỏ con giây trước còn bệnh ốm yếu, giây sau đột nhiên nhảy ra khỏi lòng Ninh Yến, chạy trốn ra bên trái phía sau.

Như tia chớp xẹt qua góc giá bác cổ, cái bóng màu trắng vọt ra từ cửa sổ.

Một chiếc bình Song Ngư màu hồng rơi ầm xuống đất.

Ninh Yến nhìn mảnh vỡ đầy đất, đầu óc trống rỗng.

Yến Linh vốn đã không muốn thấy nàng, nàng còn làm vỡ đồ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nghiêng đầu chạm phải tầm mắt thâm sâu của Yến Linh, vào khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Ninh Yến không cần nghĩ ngợi thốt ra hai chữ.

“Ta đền!”

Cùng lúc đó, mu bàn tay bị móng thỏ lướt qua, có dấu vết đỏ, máu tươi chảy ra.

Ninh Yến lập tức thu tay vào trong tay áo, định thần lại, ánh mắt khó giấu sự áy náy như nai nhỏ.

“Ta đền một cái giống y như vậy cho chàng.”