Chương 1: Chương 1

Mưa thu đến, không khí lạnh ùa về.

Mưa bụi chằng chịt vội vã ập đến tiệc cưới huyên náo, cái lạnh của mùa thu vô tình bao phủ cả Yến quốc công phủ.

Qua một canh giờ, mưa dừng lại, trong phòng tân hôn được thắp nến đỏ, cảm giác hơi ngột ngạt, Ninh Yến phân phó thị nữ đẩy cửa sổ ra, gió lạnh hòa với không khí ẩm lọt vào, thổi tắt ngọn nến ở bệ cửa sổ, cũng dập tắt chút vui mừng cuối cùng trong lòng Ninh yến.

Đêm động phòng hoa chúc, tân lang lại không thấy bóng dáng.

Đối với nàng mà nói, mối hôn sự này giống như miếng bánh từ trên trời rớt xuống.

Thế tử gia của Yến quốc công phủ Yến Linh là cháu ngoại trai ruột của đương kim thánh thượng, mẫu thân là Minh Dương trưởng công chúa đã qua đời nhiều năm, nghe nói đương kim thánh thượng coi hắn như con trai ruột, hoàng thái hậu trong cung càng coi hắn là bảo bối trong tay, từ nhỏ Yến Linh đã vô cùng xuất chúng, văn võ song toàn, mười hai tuổi theo Yến quốc công ra trận gϊếŧ địch, sau khi về kinh được hoàng đế ép vào cung đọc sách, năm mười bảy tuổi dễ dàng đỗ trạng nguyên. Bây giờ vừa mới hai mươi tuổi đã được phong làm đô đốc nhị phẩm của phủ đô đốc ngũ quân, cả hoàng thành này, là người mà mọi người đều ngước nhìn.

Mối hôn sự như vậy, không thể nào rơi xuống Ninh gia, nhưng vì tổ phụ và Ninh quốc công có giao tình, sớm đã định hôn ước, tổ phụ và tổ mẫu muốn hứa gả đường tỷ Ninh Tuyên cho Yến Linh, mặc dù chưa chính thức quyết định, nhưng hôn sự của hai người đều đã được trưởng bối hai phủ chấp thuận, nhưng đường tỷ tài hoa xuất chúng, bị đương kim tam hoàng tử nhìn trúng, cũng không biết tam hoàng tử kia dỗ dành đường tỷ thế nào, mà đường tỷ la hét không muốn gả cho Yến Linh, sau này tam hoàng tử đến Yến quốc công phủ một chuyến, không lâu sau, hoàng đế hạ chỉ hứa gả đường tỷ cho tam hoàng tử.

Vốn tưởng rằng hôn sự với Yến quốc công phủ sẽ hủy bỏ, không ngờ sau nửa tháng, tổ phụ nói với nàng, để nàng gả cho Yến Linh.

Ninh Yến vẫn còn nhớ ngày đó lúc nghe được tin tức, đầu óc giống như bị cái gì đυ.ng trúng, cả người đều mơ màng.

Nàng từ nhỏ mất mẹ, phụ thân say rượu nhàn hạ, nạp mấy thê thϊếp, không ai đặt đích nữ là nàng vào trong mắt, tổ mẫu chê nàng là do nữ thương nhân sinh ra, gần như không thèm hỏi han nàng, nàng cô độc lẻ loi một mình lớn lên trong Ninh phủ, tỷ muội trong nhà lần lượt nghị thân, cho dù là thứ muội nhỏ hơn nàng cũng đã xem mắt người ta, chỉ có mình nàng không ai hỏi han, giống như tàng hình vậy, nàng tưởng rằng cả đời này sẽ ôm của hồi môn mẫu thân để lại, vùi lấp trong hậu viện Ninh gia, hoặc là thành lợi ích cho trưởng bối trong nhà, tùy tiện nhét nàng vào tiểu quán nào đó, nhưng lại không ngờ, cuối cùng nàng được gả cho Yến Linh, thiếu niên chói mắt nhất cả kinh thành.

Cho dù lòng dạ Ninh Yến có sâu đến mấy, cũng chỉ là một cô nương mười sáu tuổi, cho dù biết hai người thân phận khác biệt, nhưng trước hôn lễ Yến gia cũng đã lễ nghĩa chu toàn, nàng cũng ôm kỳ vọng ít nhiều đối với mối hôn sự này......

Cho đến khi..... hai canh giờ trước, hoàng thái hậu trong cung bệnh nặng, Yến Linh chưa kịp vén khăn tân nương, cũng chưa kịp uống rượu giao bôi với nàng, đã vội vàng chạy vào hoàng cung, vẫn chưa quay lại.

Hoàng thái hậu là ngoại tổ mẫu ruột thịt của Yến Linh, sau khi Minh Dương trưởng công chúa qua đời, hoàng thái hậu đón Yến Linh về cung đích thân chăm sóc, Ninh Yến thông cảm cho tình cảm này, chỉ là đêm động phòng hoa chúc, trượng phu mới cưới chưa trở về, không viên phòng được, ngày tháng của nàng sau này ở Yến gia càng khó khăn.

Sợ là sẽ trở thành trò cười của kinh thành.

Ninh Yến mặc một thân hỉ phục uyên ương đỏ, đội khăn đỏ đoan chính ngồi trên giường, bởi vì ngồi quá lâu, cơ thể hơi nhức mỏi, ngón tay cứng đờ trắng bệch, giọng cũng hơi khàn.

“Canh mấy rồi?”

Thị nữ bồi gả Như Sương đè nén sự lo lắng và hoảng loạn xuống đáy mắt, miễn cưỡng cười, an ủi nói: “Cô..... cô nương, người chờ thêm chút nữa, có lẽ cô gia sẽ nhanh về thôi.........”

Dứt lời, sự lo lắng tràn trề tụ ở mi tâm, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối đen, đã qua giờ Tý rồi, các bà vυ" cũng đã tản đi, Minh Hi đường rộng lớn trống trải, đêm động phòng hoa chúc này sợ là dừng ở đây rồi.

Ninh Yến thật sự mệt mỏi, bụng cũng đói meo, liền vươn tay kéo khăn xuống, mệt mỏi phân phó:

“Đi làm chút gì ăn đi, ta đói rồi.”

Như Sương nhìn Ninh Yến, nến đỏ thắp sáng hôn phòng, tràn ngập ánh sáng đỏ, mạ một lớp sáng dịu dàng lên mặt nàng, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng giống như một bức tranh không chân thật, cho dù ngày ngày đối diện với khuôn mặt này, Như Sương cũng không nhịn được kinh ngạc.

Cô nương xinh đẹp như vậy, không có nam nhân nào không thích, cô gia cũng không thể ngoại lệ.

Giống như hạ quyết tâm, Như Sương tạm thời buông bỏ lo lắng trong lòng, dứt khoát đi ra sau hậu viện.

Ninh Yến cẩn thận tháo mũ phượng trên đầu xuống, gác lên bàn trang điểm ở đầu giường, đứng dậy hoạt động dãn gân cốt một chút, thuận tiện quan sát hôn phòng, chiều rộng của phòng ngủ cực kỳ rộng rãi, trong đó có một bức rèm châu được vén lên, bên tường bên trái đặt một bức bình phong năm cánh làm bằng tử đàn thêu long phụng cát tường, chắc hẳn bình thường dùng để che chắn, hôm nay vì đại hôn nên bị di chuyển, vị trí dựa vào cửa sổ phía nam có một chiếc bàn sưởi phủ thảm lông xung quanh, đặt một bộ dụng cụ trà năm màu, lò đồng dát vàng tô đỏ đang hong hương hoa quế nghi ngút, mùi hương nồng đậm cả phòng.

Bên phải là một vách ngăn, bên ngoài vách ngăn có một giá đồ cổ to lớn, điêu khắc hoa văn hoa mỹ, trên đó bày các loại đồ vật cổ xưa, bên ngoài giá đồ cổ là phòng ngoài, phòng ngoài càng rộng rãi hơn phòng ngủ, bên trên có đèn l*иg lưu ly ngũ sắc, gió nhẹ thổi qua làm chiếc đèn lắc lư chiếu rọi ánh sáng rực rỡ loang lỗ trên mặt đất, chắc hẳn là nơi bình thường đãi khách.

Sự xa hoa của hôn phòng vượt xa tưởng tượng của nàng.

Ninh Yến không nhìn thêm nữa, một mình đứng ở khe hở cửa sổ hóng gió.

Cách gần lại, tiếng mấy bà ngoài viện nói chuyện đi theo tiếng gió, lọt vào lỗ tai.

“Giờ Tý đã qua hơn nửa rồi, thế tử gia không về đâu.....”

“Thái hậu nương nương lớn tuổi rồi, bình thường thương thế tử gia của chúng ta nhất, thế tử gia nghe tin liền tức tốc chạy đến.....”

“Hôm nay Ninh gia xuất giá hai người, một người gả cho tam hoàng tử đương triều, một người gả cho thế tử gia của chúng ta, vốn là chuyện tốt, ai ngờ lại xảy ra biến cố......”

“Chậc, biến cố cái gì, thái hậu nương nương một năm phải bệnh mấy lần, ta thấy thế tử gia chắc chắn là bất mãn với tân nương, mượn cớ vào cung, vả lại, tam hoàng tử người ta là cháu nội ruột, sao không thấy ngài ấy gác lại tân nương đến Từ An cung.....”

“Ngươi nhỏ tiếng chút, đừng để bên trong nghe thấy......” Rồi lại nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi biết tam hoàng tử không đi?”

“Người tới truyền tin là nội giám bên cạnh tam hoàng tử, nói là thái tử điện hạ đang hầu bệnh, tam hoàng tử không đi nữa, niệm tình tình cảm của thế tử gia nhà chúng ta và thái hậu nương nương đặc biệt, cố ý đến nói một tiếng........”

Còn chưa dứt lời, một giọng nói nghiêm nghị xen vào.

“Ai dạy các ngươi quy tắc này, dám ở chính viện bàn tán chủ tử, đợi ngày mai ta bẩm báo lão phu nhân, bán các ngươi ra ngoài.....”

Bên ngoài yên tĩnh lại, hai bà vυ" tranh nhau nhận sai, mới làm tiêu tan lửa giận của ma ma quản sự.

Một lát sau, Ninh Yến qua loa ăn mấy món ăn, lấp đầy bụng, Như Sương hầu hạ nàng xúc miệng, rồi dìu nàng ngồi xuống bàn trang điểm tháo trang sức.

Như Sương hình như nghe thấy một câu tán gẫu đó, lúc vào đây hốc mắt hơi đỏ lên, nhưng bất luận thế nào vẫn miễn cưỡng cười, người ngoài có thể không xem mối hôn sự này ra gì nhưng nàng ta thì không thể, hôm nay là ngày chủ tử đại hôn, là ngày nên cười nhất.

“Cô nương, người không đợi cô gia nữa sao?” Nàng ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương.

Ninh Yến cúi đầu rũ mắt, khiến người ta không nhìn rõ được cảm xúc, chỉ lắc lắc chiếc vòng tay vàng khảm ngọc trên cổ tay, nhẹ nhàng nói: “Không cần đợi nữa, nghỉ ngơi trước đi.” Lúc ngước mặt lên, con ngươi như lưu ly trong suốt, tĩnh lặng như một vũng nước xanh biếc.

“Không đến cũng tốt, Như Sương, không cần nghĩ nhiều, chúng ta nên làm gì thì cứ làm cái đó là được.”

Đợi tháo xong trâm cài, mái tóc đen như tơ lụa đổ xuống, bao bọc lấy khuôn mặt của nàng, càng tôn thêm sự trong trẻo thanh thúy của đôi mắt đó, nàng chớp mắt với Như Sương thông qua mặt gương: “Tắt đèn đi, ta nghỉ ngơi trước, ngươi đi hỏi Vinh ma ma, lễ vật cho lễ nhận thân ngày mai chuẩn bị tới đâu rồi? Không được có sai sót gì.”

Như Sương nhẫn nhịn sự chua xót trong lòng, đỡ nàng lên giường, thấy thân thể mảnh mai của nàng nhanh chóng chui vào ổ chăn, hốc mắt càng cay, lặng lẽ thả mành trướng uyên ương xuống, quay đầu nhìn hôn phòng trống rỗng, nước mắt ùa ra, thổi tắt hết đèn l*иg khắp nơi, chỉ để lại hai cái ngoài trướng lặng lẽ lay động, rồi yên lặng đi ra ngoài.

..............

Gió đêm cuồn cuộn dưới vòm trời đen kịt.

Một bóng dáng hồng y từ trong bóng tối xông ra ánh sáng.

Thị vệ lập tức tiến lên nhận lấy dây cương, thân thể cao lớn thẳng tắp từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bước vào cổng và sân.

Chân mày hắn như kết băng, khuôn mặt không nhiễm khói lửa nhân gian, không có chút niềm vui nào của tân hôn.

Vừa đi dọc theo hành lang, vừa dặn dò thị vệ:

“Phái người đến Lĩnh Nam một chuyến, tìm một gốc hà thủ ô dại, nhớ nhất định phải là cây già mọc ở núi sâu rừng hoang, phải nhanh lên!”

Thị vệ tuân lệnh rời đi.

Quản gia đi tới chỗ hắn, mắt thấy hắn đi về phía thư phòng, lập tức nói: “Ai da, thế tử gia, tối nay là tân hôn đại hỉ của ngài, ngài có phải nên đến chính phòng không.....”

Yến Linh dừng bước, ánh mắt sâu thẳm lóe lên một chút mờ mịt, vì lo lắng bệnh tình của ngoại tổ mẫu mà quên mất hôm nay là tân hôn, sau một hồi trầm tư thì đi về hướng Minh Hi đường, đến cửa thì thấy ánh đèn mờ ảo chống chọi màn đêm, hai bà vυ" canh cửa ngồi trên bậc cửa ngủ gật, bước chân Yến Linh dừng ở dưới cây hoa quế ngoài viện, dáng người cao ráo ẩn trong bóng tối, đang định mở miệng gọi người thông báo, thì nghe thấy trong cánh cửa vang lên một giọng nói xa lạ.

“Phu nhân đã ngủ rồi, giờ Sửu đã quá nửa, đêm khuya sương dày, chư vị ma ma đến nhà sau nghỉ ngơi đi.”

Yến Linh nghe thấy câu này, trên khuôn mặt tuấn tú không có chút biểu cảm nào, sau một hồi dừng chân thì quay đầu đi về hướng thư phòng.

Ninh Yến có tật xấu kén giường, đêm này ngủ không sâu lắm, sáng sớm mở đôi mắt mơ màng, nhìn mành giường xa lạ, còn không biết thân đang ở đâu, sững sờ một hồi, mới biết mình đã xuất giá, chuyện đêm qua nhanh chóng lóe lên trong đầu, trong lòng sinh ra mấy phần hoang mang.

Sống ở Ninh gia mười mấy năm, cha không thương, trưởng bối không yêu, đã quen bị người ta lạnh nhạt, trong lòng không thể rung động nổi, đến Yến quốc công phủ cùng lắm lại làm người vô hình.

Chỉnh đốn cảm xúc xong thì cất giọng gọi Như Sương Như Nguyệt vào hầu hạ, tắm rửa thay một bộ y phục đỏ thẵm mới, trời cũng đã sáng, cả quá trình hai thị nữ không kêu ca tiếng nào, giống nghẹn uất, Ninh Yến biết hai người có chuyện giấu diếm, trang điểm xong, Như Nguyệt bưng một l*иg bánh chẻo đến, Ninh yến ăn mấy miếng lót dạ, rồi hỏi: “Thế tử gia đâu?”

Như Sương rũ mắt lẩm bẩm nói: “Đêm qua thế tử gia giờ Sửu mới về, ngủ ở thư phòng, trời vừa sáng đã luyện kiếm pháp, lát nữa đến lầu các của Yến quốc công gia.” Đêm qua Như Sương gần như không chợp mắt được, sáng sớm hôm nay thức dậy, phí một phen công sức để nghe ngóng hành tung của Yến Linh.

Ninh Yến nghe xong không có biểu cảm gì, chỉ lau nước bên khóe miệng, đứng dậy đi ra ngoài: “Đi vào Vinh ma ma đến đây, chúng ta đến Dung Sơn đường.”

Như Nguyệt đỡ Ninh Yến ra ngoài phòng ngủ trước, Như Sương quay đầu lấy một chiếc áo choàng, nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô nương nhà mình, hốc mắt bị nước mắt làm ướt.

Làm gì có tân nương tử nào một mình đi kính trà.

Diện tích của Yến quốc công phủ cực rộng, vô cùng tráng lệ, khắp viện hành lang liên tiếp phía đông có vườn thu đỏ đan xe, phía tây có ao hồ, rất khí phái, Ninh Yến hồi nhỏ có theo trưởng tỷ và tổ mẫu đến một lần, đã không còn ấn tượng, mời ma ma quản sự của Minh Hi đường dẫn đường, vượt qua mấy cái vườn mới đến hành lang Dung Sơn đường.

Xa xa, đã nghe thấy tiếng cười đùa trong phòng khách.

“Trong kinh thành không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ đại tẩu nhà chúng ta kìa, mẫu thân xuất thân từ thương nhân, phụ thân chỉ là quan ngũ phẩm, lại có thể gả cho đại ca ca, đúng là phúc đức mấy đời.”

Giọng nói không hề cố ý đè nén, rõ ràng là có bất mãn: “Cũng không biết tại sao phụ thân cứ nhất định phải muốn kết thân với Ninh gia, cả kinh thành nhiều quý nữ như vậy, ai mà chẳng tốt hơn nàng ta? Chẳng trách ca ca không thích nàng ta.....”

“Được rồi, đã gả qua đây rồi, muội muội bớt nói mấy câu.....”

“Cái gì chứ, còn chưa viên phòng, không tính là phu thê thật.......”

Cũng không biết tại sao, đột nhiên trong phòng yên tĩnh, Ninh Yến ngây ngốc đứng nghe một hồi, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy trên con đường đá trước mặt có một người, một thân áo bào đỏ nhị phẩm, thân hình cao lớn tuấn tú, gương mặt thấp thoáng sau hoa lá xum xuê, nhìn không chân thật, chỉ cảm thấy ánh mắt sâu thẳm đó đang nhìn nàng.

Cuối cùng cũng gặp được trượng phu mới cưới rồi.