(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)
Đoàn Văn Nhân trong lòng hung tợn mắng Đoàn Ninh Viễn một trận, chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu bị truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại đến thanh danh của phủ Trấn Quốc Công, hành động của đệ đệ không thoả đáng, không tiện ngoan cố phân bua, muốn đánh gãy ý muốn của Đằng Ngọc Ý, vậy phải nhờ người làm tỷ tỷ như nàng xoay chuyển cục diện.
Nàng ngẫm nghĩ một hồi đang muốn mở miệng, Đằng Ngọc Ý đột nhiên thi lễ với Lận Thừa Hựu đang ngoài phòng: "Dám hỏi thế tử, một người bị trúng độc yêu, nếu không uống thuốc có thể sống được bao lâu?"
Lận Thừa Hựu liếc nhìn năm đôi giày lộ ra ngoài rèm, kẻ đó thế mà giữ được bình ổn, đã ở trong phòng lâu như vậy rồi mà đến bây giờ vẫn chưa lộ ra kẽ hở, y lười biếng đặt tách trà xuống, đứng dậy và đi vào: "Nhiều nhất là một hai giờ."
Đằng Ngọc Ý gật đầu và đi về phía giường Hồ, vừa đi vừa vắt ra vài giọt nước mắt giả dối: "Từ khi chuyện xảy ra cho đến nay đã hai tiếng rồi, nếu nói là hai tiếng thiết nghĩ Đổng Nhị Nương đã quy tiên rồi, không thể cứu nàng ấy, trong lòng ta cảm thấy thật không dễ chịu. "
Nàng bước tới trước rèm giả vờ muốn hành lễ, nào ngờ bị hoa mắt chóng mặt, trong chốc lát không thể đứng vững, cánh tay của nàng vô tình đập vào chân Đổng Nhị Nương, đập đến cơ thể Đổng Nhị Nương trở nên cứng đờ.
Đằng Ngọc Ý lập tức vờ ra vẻ hoảng sợ, kinh hãi mà lui ra ngoài nói: "Đổng Nhị Nương, Đổng Nhị Nương, nàng ấy động đậy rồi."
Tất cả mọi người đều bàng hoàng, vội vã ào đến trước giường Hồ.
Đầu tiên quản gia nương tử thăm dò hơi thở, hơi thở nóng hổi phả vào đầu ngón tay, thật sự còn sống. Lúc đầu bà vui vẻ mà nghi ngờ, mới hai tiếng đồng hồ sao Nhị nương không uống thuốc mà vẫn ổn.
Đỗ phu nhân vươn cổ nhìn xung quanh, vẻ mặt cũng là toàn là kinh ngạc, đám người Đoan Phúc sau khi trúng độc bà đều nhìn thấy, trên mặt như bị chụp một cái nồi màu vàng lên, nào giống như tiểu nương tử này, nước da cũng không khác gì những người bình thường.
Những người khác kinh ngạc nhìn nhau, tình trạng trúng động như thế nào bọn họ chưa từng được lĩnh giáo, nhưng thế này nào giống như người sắp chết?
Tuyệt Thánh và Khí Chí giả vờ giả vịt tham gia cuộc vui. Sư huynh đã ra hiệu cho họ đi ra sau bức rèm để tìm hiểu, nhưng họ đang bận dùng canh bùa để hút ra độc yêu từ trong cơ thể An Quốc Công phu nhân ra, vẫn chưa chú ý quan sát đến bốn người bị thương.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)
Đằng nương tử làm ra chiêu này thật bất ngờ, đánh trúng ý bọn họ, quay đầu nhìn về phía sư huynh, sư huynh nhếch mép cười, dứt khoác ôm cánh tay xem náo nhiệt.
Đoàn Ninh Viễn sau khi sửng sốt, vui mừng khôn xiết, nhất thời không kiềm được vội vàng bước tới bên giường, Đoàn Văn Nhân trừng mắt nhìn một cái y mới cứng nhắc dừng lại.
“Chuyện gì vậy?” Đoàn Văn Nhân tự mình nhìn vào sau bức rèm, kinh ngạc nhìn thần sắc của Đổng nhị nương, “không phải bạn nãy thế tử nói nếu thật sự trúng độc của yêu quái đó, nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ hai giờ sao."
So sánh giữa hai bên, nàng dần dần sinh ra nghi hoặc, chẳng lẽ không trúng độc mà chỉ là ngất đi? Náo cho to chuyện đến như vậy lẽ ra nên có động đậy rồi chứ.
Căn phòng im bặt một hồi, tình trạng này không giống trúng độc, tâm tư của mọi người đều lơ lửng, ngay cả Đoàn Ninh Viễn cũng có chút nghi hoặc.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)
Đằng Ngọc Ý nhướng một bên mày, Đổng Nhị Nương bất động như núi, vì Đoàn Ninh Viễn hay là vì Lục Nguyên Đan của Thành Vương thế tử? Vừa rồi nàng đè lên rất mạnh, vốn nghĩ Đổng Nhị Nương sẽ hét lên nếu bị đau, nào ngờ kẻ này ngoan cố nhịn xuống, sớm biết thế nàng đã dùng trâm cài đâm một phát, hiện giờ đối phương đã có lòng phòng bị,làm thế nào có thể chứng minh là thật sự ngất xỉu hay giả vờ ngủ.
Nàng giả bộ bàng hoàng: "Chẳng lẽ không phải trúng yêu độc, mà là trúng tà thuật?"
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)
Mọi người trong phòng đều ngây ra, quản gia nương tử nhớ lại tình hình trước đó, chợt nhận ra những biểu hiện sau khi Nhị Nương ngất xỉu không giống với biểu hiện của mấy người Đằng gia, lúc đó bà lòng nóng như lửa đốt không để ý nhiều, giờ càng nghĩ càng thấy không ổn.
Trong lòng bà mơ hồ có chút bất an, vội vàng thuận theo lời của Đằng Ngọc Ý: "Đúng, đúng, đúng, khi đến bờ sông đυ.ng phải tà vật đã ngất xỉu rồi, có thể không phải là bị trúng yêu độc, yêu quái gian trá như thế, không biết chừng nó còn có đạo pháp gì khác.”
Tuyệt Thánh và Khí Chí thình lình nói: "Bà bà này, ý của bà là sư huynh của ta nhìn sai sao? Mặc dù sư huynh tuổi còn rất trẻ, nhưng nhìn Đạo thuật cũng chưa bao giờ sai."
Quản gia nương tử vội vàng lắc đầu: "Không dám coi thường Đạo thuật của Thế Tử, chỉ là Nhị Nương Tử sau khi va chạm với tà ma trì trệ không tỉnh lại, nhất định phải có nguyên nhân. Đạo pháp của Thế Tử cao thâm, mong Ngài giúp đỡ xem xét kỹ hơn. "
“Ta thấy là sợ hãi quá độ.” Lận Thừa Hựu vuốt cằm, “Người thể trạng yếu gặp phải tà ma, thần hồn đã lâu không chịu trở về chỗ cũ cũng sẽ có.”
Đoàn Ninh Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Quả thật là như vậy."
Quản gia nương tử thuận thế quỳ xuống dập đầu: "Nương tử nhà ta từ trước đến nay yếu hơn người thường, không biết thế tử có biện pháp gì không."
Lận Thừa Hựu cười đáp:” Có, đương nhiên có.”
Y không nhanh không chậm bước tới hai bước về phía giường Hồ, đột nhiên búng mạnh ngón tay, một luồng sáng bạc từ áo bào y lướt qua, chiếu thẳng vào tấm rèm dày.
Chân lộ ra bên ngoài rèm của Đổng Nhị Nương co giật, không bao lâu toàn bộ rèm bắt đầu run rẩy, càng lắc càng nhanh, càng lắc càng nhanh, cuối cùng bật lên giường như lửa đốt, kiềm nén không được gãi gãi khắp nơi: " Ngứa, ngứa quá. "
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)
Tất cả mọi người đều không ngờ đến, toàn bộ sững ra.
Nụ cười của Lận Thừa Hựu không thay đổi, nhưng ánh mắt lạnh lùng: "Gan cũng không nhỏ đâu!"
Đoàn Ninh Viễn sững người tại chỗ, bên tai trong lòng như sấm sét vang dội , y đã từng hành quân, binh sĩ bị thương binh bất tỉnh là dáng vẻ như thế nào y đều biết, nếu thật sự mất đi ý thức đến nóng hay lạnh cũng không biết, làm sao chỉ bởi vì ngứa đã bị đánh thức.
Quản gia nương tử hoảng hốt trong phút chốc, vội vàng lấp liếʍ thay Đổng Nhị Nương : "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi."
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)
Đổng Nhị Nương cố hết sức chống lại cơn ngứa kỳ lạ trên người, dựa vào bên giường nhẹ giọng nói: "... Nhũ nương ... Ta ... Ta đang ở đâu?"
Quản gia nương tử nghiêng người ôm Đổng Nhị Nương vào lòng, vuốt ve tóc của nàng hết lần này tới lần khác nói: "Trên đường đi chúng ta đυ.ng phải một con yêu quái, nương tử bị dọa hôn mê ngay tại chỗ, đây là Tử Vân Lâu, nương tử vừa tỉnh dậy, thật may mắn có Thành Vương thế tử và hai vị đạo sĩ nhỏ, yêu quái đã bị thu hàng rồi. "
Đoàn Văn Nhân không chịu nổi nữa, ngắt lời nói to: "Chủ tớ hai người còn muốn giả vờ đến khi nào?"
Nàng chỉ vào Đổng Nhị Nương: "lúc ngươi nhảy khỏi giường cũng không có một chút yếu ớt nào, rõ ràng đã tỉnh từ nãy giờ, thật sự cho là chúng ta không có mắt sao!"
Sắc mặt Đổng Nhị Nương tái nhợt, động tác của Thành Vương thế tử ngoài dự liệu của nàng ta, không ngờ lại đẩy nàng đến bờ vực, nếu cứ như vậy thừa nhận thì nhất định sẽ gây ra vô số rắc rối, nhưng mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, không thể nào hoàn toàn phủ nhận được.
Nàng ta chống lại cơn ngứa kỳ lạ trên người, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi đưa tay đỡ trán, làm như đau đến nứt ra: "... Ta chỉ nhớ rằng đã gặp phải tà vật trên đường đến bữa tiệc, về sau nữa ta hoàn toàn không biết gì, khi nãy ta đã có thể di chuyển nhưng do đầu óc choáng váng, bỗng nhiên cảm thấy rất ngứa trên người,thế nên liền đột ngột tỉnh dậy. "
Đỗ phu nhân lạnh nhạt nhìn Đổng Nhị Nương: "Nữ nhân hầu hạ của ngươi đang khóc nháo vì thuốc, ngươi không hề nghe thấy một lời nào sao?"
Đổng Nhị Nương ngơ ngác lắc đầu, đột nhiên cảm thấy hai ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống đầu mình, vừa ngẩng nhìn thì thấy một thiếu nữ mặc y phục màu xanh ngọc đội nón phủ nhìn về phía mình, mặc dù không nói lời nào nhưng khiến người khác hoảng hốt bối rối.
Nghĩ chắc đây là Đằng Ngọc Ý, trước đó Đằng Ngọc Ý trong lúc nàng ta không đề phòng chụp lên chân mình, hại cho nàng ta xém chút nữa kêu đau, may thay nàng nhịn được, nhưng nào biết cử động này đã khiến Thành Vương thế tử nảy sinh nghi ngờ.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)
Nàng che tay áo, ho khan một tiếng: "Vừa rồi đau đầu muốn nứt ra, không biết là mơ hay tỉnh, muốn mở mắt ra nhìn nhưng lại hận trong người không có chút khí lực. Ta nghe có tiếng ồn bên tai, nhưng giọng nói ở quá xa, tới một câu nói cũng thấy không chân thật, thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, ta tuyệt đối không cố ý— "
“Thật sự là như vậy sao?”
“Thật sự là như vậy sao?”
Lận Thừa Hựu cười tươi như hoa: "Kiên nhẫn của ta có hạn, tốt hơn hết cô nên suy nghĩ kỹ trước khi trả lời."
Đoàn Ninh Viễn biết không ổn, bất chấp một bụng nghi hoặc, cứng đầu nói: "Người vừa tỉnh lại sau hôn mê, thông thường có thể mơ màng ít là một giờ, nhiều là vài ngày, loại tỉnh mà vẫn chưa tự nhận ra thực sự không phải hiếm. "
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)
Ánh mắt Đổng Nhị Nương khẽ đi chuyển, nhưng liền rời đi ngay khi chạm vào áo bào bằng gấm của Đoàn Ninh Viễn. Nàng ta cắn chặt môi: "Ta thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, trước đó đυ.ng phải yêu quái ở bờ sông, ta chỉ nghĩ là không thể sống nữa, trong đầu vẫn còn hỗn loạn, thật sự không hiểu mình đã làm gì sai cũng không hiểu tại sao cần phải nhiều lần bị chất vấn ...
Nàng ta vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, có mấy phu nhân mềm lòng, thấy vậy thì động lòng trắc ẩn, Đổng Nhị Nương cũng xem như là nạn nhân, may mắn sống sót thì sao cứ phải chèn ép mãi được.
Đổng Nhị Nương thấp giọng nức nở: "Nếu ta có thể tỉnh lại, ta đã thức dậy từ lâu rồi, chỉ hận con yêu quái không biết nó đã dùng pháp thuật gì với ta, lại ngủ mê man đến tận bây giờ.”
“Ngươi nói dối!” Tuyệt Thánh hét lớn, “Ngươi hoàn toàn không có bất tỉnh.”
Mọi người sững sờ, Đoàn Văn Nhân nghi hoặc không thôi: "Tiểu đạo sĩ, lời này là có ý gì?”
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)
Khí Chí nặng nề hừ mũi, giơ Trấn Đàn Mộc trong tay lên: "Đây là bằng chứng! Đêm nay sư huynh vốn chơi mã cầu ở Nguyệt Đăng Các, vừa lúc đó bị kêu đi bắt yêu, đi được nửa đường nghe nói tổng cộng có năm người bị thương rơi vào hôn mê, sau khi chạy vội đến Lãm Hà Các lại hỏi lại lần nữa và xác định đó là bốn phụ nữ và một người đàn ông, tình hình lúc đó rất nguy hiểm, sư huynh sợ con yêu quái trốn thoát nên không thể đích thân kiểm tra thương tích mà liền bày trận ‘Ngũ Tạng’. “
"Ai biết số lượng người bị thương không đúng. Chỉ có bốn linh hồn lang thang, nói là năm người bị thương, nhưng thật ra một người trong số họ là giả vờ, trận ‘Ngũ Tạng không những không trấn áp được yêu quái mà còn làm sư huynh bị yêu quái tấn công đến bị thương. Ngươi có thể lừa người khác chứ không thể lừa được chúng ta, bởi vì người trong trận biết rõ nhất, linh hồn của ngươi chưa bao giờ bị tách khỏi thể xác. "
Những lời này giống như sấm sét đánh trên mặt đất, ong ong chấn động lỗ tai của mọi người. Sắc mặt Đoàn Văn Nhân và Đoàn Ninh Viễn trở nên vô cùng khó nhìn, họ nhìn Đổng Nhị Nương với vẻ mặt không thể tin được.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)
Đổng Nhị Nương hoảng hốt nhìn Trấn Đàn Mộc trong tay Khí Chí, quản gia nương tử lắp bắp nói: "Làm sao có thể ... tuyệt đối không thể nào, chuyện này, chuyện này ... bên trong nhất định có gì đó hiểu lầm."
Lận Thừa Hựu nhìn cung nhân hai bên trái phải: "Các người có ngốc không? Ta nhịn kẻ này lâu lắm rồi!!"
Cung nhân xắn tay áo, chạy thẳng về phía Quản gia nương tử, bà ta hoảng sợ xanh mặt vội vàng quỳ xuống dập đầu.
Mặc kệ bà ta có hú hét thế nào, cung nhân trói chặt lại, sau đó tìm một đôi tất chân có mùi hôi thối, nhét vào miệng bà.
Lận Thừa Hựu chế nhạo: "Hiểu lầm? Lúc bắt yêu nguy hiểm như thế nào ngươi không thấy sao, trận ‘Ngũ Tạng có thể mượn lực để chiến đấu, là pháp thuật cực kỳ tà môn, chỉ cần số lượng không đúng sẽ là cả bàn thua, bởi vì ta hiểu lầm là có năm người bị thương nên suýt mất mạng, đến nước này còn dám nói ra lời hiểu lầm hay không hiểu lầm cái gì! "
Y lạnh lùng nhìn chằm chằm Đổng Nhị Nương: "Ta không ngại nói rõ hơn đâu, ta bố trí trận hình từ rất sớm, nhưng vẫn không kìm được lão yêu, ngoại trừ ngươi từ lúc đầu đã giả vờ, thì không còn cách giải thích nào khác, ngươi không bị hôn mê, tại sao lại vào Tử Vân Lâu với danh cầu y?! "
Đổng Nhị Nương cắn chặt môi, thân thể khẽ run lên.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại truyenhdt.com, vui lòng đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ người dịch)