Chương 5

Bỗng nghe Lận Thừa Hựu nói: “Đứng lại.”

Quản gia nương tử nơm nớp lo sợ: “Thế tử có gì phân phó.”

“Trong phòng có mấy người bị thương?”

“Bốn, bốn người, không, thêm nam bộc của Đằng tướng quân, tổng cộng có năm người.”

“Bốn nữ một nam?”

“Đúng, đúng.”

“Thần trí cả năm đều mất hết?”

Quản gia nương tử mơ hồ sinh ra một tia hy vọng, lắp bắp nói: "Bốn người có lẽ đã tỉnh rồi, chỉ có nhị nương tử chưa được cứu, ban nãy thế tử phát thuốc không đủ, viên cuối cùng đã bị Đằng nương tử lấy đi đút cho nam bộc nhà nàng ta rồi.Nếu như thế tử có thuốc, có thể lại cho nhị nương tử nhà ta một viên không? Nếu như không có, lấy đạo thuật cao minh của thế tử, chỉ cầu thay nhị nương nhà ta chẩn bệnh một chút."

Trong lúc đang nói, những cành hoa kỳ quái đó lại đào lên khỏi mặt đất, nhiều gấp đôi so với trước, thình lình một biển hoa cao vài thước trào lên.

Quản gia nương tử nào còn dám đợi, vừa bò vừa lăn trốn vào trong nhà.

Lận Thừa Hựu tháo túi mũi tên từ trên eo xuống, bắn lên trên trời một mũi.

Mũi tên vàng bay lên giữa không trung, bỗng chốc nổ vỡ ra, hóa thành một trận vô số mưa tên, lả tả rơi rụng xuống tứ phía.

Vật này như có linh tính, hễ dính đến tà vật liền bùng cháy ngay, bay lượn như rồng lửa, lao nhanh như chớp, cành hoa không kịp trốn thoát, nhất thời bị thiêu rụi đến gào thét.

Nụ cười của An Quốc Công phu nhân bắt đầu cứng lại, Lận Thừa Hựu lấy một mũi tên khác từ trong túi tên, mỉm cười: "Xin lỗi, làm con cháu bà bị thương rồi."

Tuy nói là thế, hành động lại lạnh lùng và tàn nhẫn, một mũi tên bắn ra đốt cháy hầu hết các dây hoa leo còn lại.

An Quốc Công phu nhân bị xích sắt trói không thể cử động, thấy Lận Thừa Hựu chuẩn bị gϊếŧ tới đột nhiên hạ quyết tâm một ngụm cắn chặt đầu lưỡi.

Bà cực kỳ sợ đau, vào chớp mắt cắn xuống đó bà cau chặt mày lại, ậm ừ liên tục, cả người khẽ run.

Lận Thừa Hựu chậc một tiếng: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy một yêu quái giả tạo như vậy đấy."

Y bắn mũi tên thứ ba lên trời, phi thân bay lên cây cột bên cạnh.

An Quốc Công phu nhân hạ mi nhắm mắt, trong miệng lẩm bẩm, máu đen trào ra từ khóe miệng, từng chút một ướt đẫm lá bùa trên miệng.

Tấm bùa đó đã được dán chắc chắn, nhưng không địch lại bị máu ăn mòn, bỗng chốc mây đen chồng chất, các vì sao dần biến mất, gió và sấm sét ngầm nổi lên.

Lận Thừa Hựu giả vờ như không phát giác, bay một vòng quanh sân, sau khi những chiếc đinh tán trên tay y được đóng vào vị trí của trận, lúc đó mới rơi trở lại mặt đất, dán bùa lên trán An Quốc Công phu nhân.

Thần hồn của An Quốc Công phu nhân bị đánh bay, những tiếng rêи ɾỉ đau đớn tràn ra giữa kẽ răng của bà, mặt đất ngừng chuyển động, mây sao dâng trào trở lại vị trí ban đầu.

Lận Thừa Hựu xé lá bùa dính máu ném sang một bên: "Các hạ đan tâm trì hoãn thời giờ nhỉ."

An Quốc Công phu nhân mở mạnh mắt ra, ánh mắt như một mũi tên sắc tẩm độc.

Lận Thừa Hựu rảo quanh An Quốc Công phu nhân hai bước: "Trên lá bùa của ta vẽ Việt Chương Lệnh của Hoàng Thần, sử dụng tâm thuật của Ngọc Hoàng, yêu quái thông thường chạm vào lá bùa này dù có không hiện nguyên hình thì cũng bị đánh bật ra khỏi cơ thể nguyên chủ, ngươi không chỉ không đau không ngứa, mà còn có thể gọi gió sấm ngay ở trong trận của ta."

An Quốc Công phu nhân cười lạnh một tiếng, toàn thân đầy lệ khí như cũ.

"Rõ ràng có khả năng thông thiên, nhưng nhiều lần thể hiện nhược điểm, không gọi bọn tôm tép đến quấn chân , thì là dùng một vài phép thuật cấp thấp." Lận Thừa Hựu dừng chân lại, nghiền ngẫm đánh giá quái vật "Ngươi đang chờ gì?"

Ánh mắt An Quốc Công phu nhân lập lòe, không giả vờ nỗi nữa dung nhan phẫn hận.

Lận Thừa Hựu thu lại ý cười, nhấc tay đánh một chưởng.

Một lượng lớn thị vệ từ bên ngoài tràn vào, tất cả đều được đào tạo bài bản, sửng sốt khi nhìn thấy con quái vật nhưng lập tức bình tĩnh lại.

“Thế tử.”

“Tuyệt Thánh và Khí Trí đến chưa?”

Thị vệ đưa hai đứa bé đến trước mặt: "Chúng nó đây, hai tiểu đạo trưởng đến bờ sông xem người Hồ diễn Tầm Đồng*"

(*Tầm đồng: một trong những món tạp kỹ thời cổ đại, theo các bức họa xưa, một người cầm trên tay hoặc cột trên đỉnh đầu một cây sào dài, nhiều người khác men theo đó mà đi lên.)

Đây là một cặp sinh đôi trắng trẻo mập mạp, mặc áo đen và mang giày cỏ giống nhau, đều khoảng mười tuổi, thân hình tròn như cái thùng gỗ, một đứa tên "Tuyệt Thánh" đứa còn lại tên "Khí Trí".

Tuyệt Thánh và Khí Trí mỗi người cầm vài xâu tôm nướng, hai chân đạp loạn trong không trung, "Bỏ chúng ta xuống đi, chúng ta muốn đi tìm sư huynh"

Bỗng nhiên liếc nhìn qua An Quốc Công phu nhân, kinh ngạc dụi dụi mắt: “Đây, đây là?”

“Hai ngươi ăn no chưa?” Lận Thừa Hựu cười nói.

Tuyệt Thánh với Khí Chí vội vã giấu tôm nướng ra sau lưng, cười ngây ngô đáp: “Sư huynh.”

Sư phụ đi vân du bên ngoài, mấy ngày nay trong quan không có ai, trùng hợp đúng dịp lễ Thượng Tỵ, hai đứa chịu không nổi liền lẻn ra ngoài, vốn định trở lại trước giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), không ngờ bọn họ lại bị những người bên cạnh sư huynh phát hiện.

“Có cần lấy thêm bữa cơm mặn cho các ngươi không?”

“Không không không, không cần đâu. "Hai đứa lắc đầu như trống bỏi. Thái độ của sư huynh càng hòa nhã, càng không phải chuyện tốt.

“Mới mấy xâu tôm nướng mà no rồi sao?”

Hai đứa chắc chắn gật đầu: “Ăn no rồi, thật sự ăn no rồi.”

Lận Thừa Hựu ném dây xích sắt vào tay Tuyệt Thánh, ôn hòa nhã nhặn nói"Ăn no rồi thì làm việc thôi."

Tuyệt Thánh và Khí Chí kinh ngạc, chuyện cứ như thế mà cho qua sao?

"Con yêu quái này đạo hạnh cao cường, Trấn Đàm Mộc nhiều lắm có thể chống đỡ nửa giờ. Các ngươi một người canh giữ Khảm Cung và Càn Cung người kia canh giữ Lương Cung và Chấn Cung, không thể mất tập trung cũng không thể bỏ chạy. "

Hai người khóc không ra nước mắt, biết ngay là không có việc gì tốt mà, sư huynh có lẽ muốn bày trận Ngũ Tạng rồi.

Người có ngũ tạng, mỗi nơi đều có thần chủ, nếu bị tà ma nhập thân, hồn phách lập tức bị ép ra ngoài cơ thể.

Nếu là một tà ma bình thường, một lá bùa có thể đánh bật nó ra khỏi cơ thể vật chủ, nhưng thứ có thể phải dùng đến trận Ngũ Tạng, thường là những yêu quái không tầm thường.

Trận pháp này yêu cầu công lực của người chủ trận phải cực cao, bọn họ đương nhiên chỉ là đồng tử bảo hộ trận, nhưng bởi vì sẽ hấp thụ khí tanh tưởi của yêu quái trong trận, bọn họ sẽ không thể ăn thịt trong một năm.

1 năm….



Hai người nước mắt lưng tròng nhìn theo bóng lưng của Lận Thừa Hựu, sư huynh thật độc ác, trừng phạt lần này còn chưa đủ, đến cơ hội ăn vụng đồ ăn sau này của bọn họ cũng hoàn toàn bị cắt đứt.

Lận Thừa Hựu lấy ra một mũi tên, thở dài nói: "Tủi thân rồi? Hay là sợ? Có phải các ngươi nghĩ sư huynh đối với các ngươi chưa đủ tốt không?"

Tuyệt Thánh và Khí Chí vội vàng ưỡn ngực: "Không tủi thân cũng không sợ! Sư huynh đối xử với chúng ta tốt nhất, sư huynh kỳ tài ngút trời, chỉ cần sư huynh ở đây, sẽ không có quái vật nào không thu phục được."

Hai người lau lau khóe miệng, chạy như bay vào trong trận.

Lận Thừa Hựu lúc này mới khôi phục nghiêm nghị quay sang hỏi thị vệ: "Đã tìm thấy người của phủ An Quốc Công chưa?"

"Mặc dù mấy ngày trước An Quốc Công đã nhận thϊếp, nhưng do mắc bệnh nên uyển chuyển từ chối, trước đó không nghe nói nữ quyến trong phủ tới dự yến tiệc, hiện đã phái người cưỡi ngựa đi báo tin cho phủ An Quốc Công rồi." "

Quả nhiên là thế, Lận Thừa Hựu lại hỏi: “Hoàng thúc ở bên ngoài sao.”

"Thuần An quận vương vẫn đang đóng giữ bên ngoài, các vị khách nhân đều nóng lòng rời đi, cũng may Thuần An quận vương giữ được cục diện. Ngược lại người của phủ Trấn Quốc Công cũng đến đây "

“Phủ Trấn Quốc Công?”

"Đoàn tiểu tướng quân của Phủ Trấn Quốc Công đã đính hôn từ nhỏ với con gái Đằng tướng quân, tối nay người của nhà họ Đoàn cũng ở Tử Vân Lâu, nghe tin Đằng gia xảy ra chuyện, Đoàn tiểu tướng quân và Vĩnh An Hầu phu nhân liền vội vàng chạy tới trông nom.”

Lận Thừa Hựu suy nghĩ một lúc mới nhận ra con gái của Đằng tướng quân là ai, hờ hững nhìn về hành lang ở phía Tây, vừa lúc thấy Đằng Ngọc Ý và Ôn công công dìu nam nô bộc vào trong phòng,cái gọi là viên đan dược cuối cùng, có lẽ đã được đưa vào bụng của nam nô bộc này rồi.

Chả trách quản gia nương tử quỷ khóc sói gào với y.

"Di chuyển tất cả đến nơi khác, phong bế Lãm Hà Các, không cho phép bất kỳ ai tới gần."

Đám người hầu sửng sốt một hồi, thế tử đang chê những người đó ngáng đường sao, nhưng nơi này vốn đã lành ít dữ nhiều, lẽ ra phải bố trí như thế mới phải.

“Vâng, tiểu nhân sẽ đi lo liệu.”

Tuyệt Thánh và Khí Chí lần lượt chiếm giữ bốn cung, cắn vỡ đầu ngón tay bôi máu lên Trấn Đàn Mộc trong tay: "Sư huynh, lai lịch của con quái vật này là gì? Tối nay có bao nhiêu người bị thương?"

Lận Thừa Hựu lấy lá bùa ra,dùng đầu ngón tay châm đốt, ngọn lửa nhảy nhót, ánh lên đôi mắt đen láy như ngọc thạch của y.

"Nó phục kích bốn nữ tử và một nam tử bên sông, vừa hay trùng với số lượng của Tử Vi. Ta đoán nguyên thần ký chủ trong cơ thể đó sắp tiêu tan, cần gấp rút đoạt hồn phách mới để nuôi dưỡng ngũ tạng."

Khí Chí có chút khó hiểu: "Sư huynh, nguyên thân ký chủ không xong rồi, đổi ký chủ khác không phải là được rồi sao. tại sao phải khổ sở đi tìm năm tinh hồn mới?"

Lận Thừa Hựu nhìn lá bùa không lên tiếng, dường như rơi vào trầm tư.

Khí Chí và Tuyệt Thánh liếc nhìn nhau, trong lòng cứ nghi hoặc, có phải sư huynh cảm thấy có có gì đó không đúng không.

Lận Thừa Hựu chôn bùa chú vào các đầu mũi tên, nhắm chuẩn vào con thiết mã dưới mái hiên sân không nói một lời, sau đó căng dây cung bắn liên tiếp bốn mũi tên về bốn hướng đông, tây, nam, bắc, không có mũi nào không trúng.

Tuyệt Thánh vỗ trán nói: "Ta biết rồi, lão sư phụ thường nói, yêu quái cũng có lòng yêu cái đẹp. Vị phu nhân xinh đẹp như thế, yêu quái có lẽ không nỡ bỏ bộ da này. Sư huynh, ta đoán có đúng không."

Lận Thừa Hựu lắp mũi tên thứ năm nhưng vẫn không nói gì, mũi tên vàng rời khỏi dây bắn thẳng vào giữa lông mày của An Quốc Công phu nhân.

An Quốc Công phu nhân nhìn mũi tên đang đến gần, nét mặt của bà dần chuyển từ chế nhạo sang xinh đẹp, bà ta lại có thể ném sợi xích sắt đứng lên:”Uổng cho lớn lên với ngoại hình đẹp đẽ, thế mà lại là kẻ không có trái tim, đối với một khuôn mặt như thế này mà ngươi nhẫn tâm ra tay sao?”

Tuyệt Thánh và Khí Chí không ngờ tới, bị cỗ lực này kéo cho ngã trên mặt đất, muốn lập tứ giành lại dây xích sắt, tuy nhiên sức lực vẫn không địch lại, sờ sờ bị lôi ra ngoài.

Tuyệt Thánh và Khí Chí kinh ngạc đến tái mặt: "Sư huynh! Không phải yêu quái bị giun khóa hồn khóa chặt rồi sao? Vì sao nói phá trận liền phá được?"

An Quốc Công phu nhân bay lên trên không trung, cơ thể nhanh như cơn gió lượn vòng không ngừng trỗi lên cao, những sợi xích kêu đinh đang, từng lớp từng lớp quấn chặt lấy bà ta từ dưới lên trên.

"Dựa vào thứ giun giống như sợi mì này mà muốn trói chặt ta?"

Bà ta bóp chặt sợi xích sắt do con giun hóa thành trên người, hơi hơi dùng sức, sợi xích sắt kêu ken két, sau đó lay động chiếc khăn, tơ lụa mềm mại màu trắng như tuyết dường như biến thành một con rắn bạc, giống như một sao băng bất chợt quấn lấy Tuyệt Thánh.

"Sư huynh ngươi nên tìm thêm những đứa nhỏ như ngươi tới, trắng trẻo và mập mạp vừa đủ để ta mài răng."

Con yêu quái này di chuyển nhanh hơn gió, Tuyệt Thánh không kịp đề phòng bị cuốn lên không trung, trong lúc khẩn cấp y hỗn loạn lấy ra Trấn Đàn Mộc nhưng cũng vô ích, mắt thấy An Quốc Công phu nhân hé đôi môi đỏ như máu ra hướng về mình, y vẫy cánh tay mập mạp hét lên như lợn bị cắt tiết: "Sư huynh!"

Đột nhiên trên không đến một ánh sáng vàng chói mắt, An Quốc Công phu nhân bị lóa mắt, sức trên tay cũng giảm đi đôi chút, Tuyệt Thánh lợi dụng tình huống này dùng kiếm nhỏ chém đứt chiếc khăn, ngã thẳng người xuống đất.

Y lăn lộn một vòng, vừa khóc vừa bò về vị trí ban đầu để hộ trận.

Muốn bắt lại người lần nữa cũng đã quá muộn, An Quốc Công phu nhân ngẩng đầu nhìn lên, bốn mũi tên do Lận Thừa Hựu bắn kết nối với nhau tạo thành một tấm lưới vàng, giống như một bức màn trùm từ trên đầu.

Bà than khẽ trong lòng, ngược gió bay thẳng lên, nhưng tấm lưới không biết ẩn chứa chiêu gì, càng tới gần càng nóng.

Trong phút chốc, tóc đen trên đỉnh đầu bà bị cháy xém một nhúm nhỏ.

Bà thầm nói không ổn, quý phụ mà mình nhập vào da thịt non mềm, chịu không nổi một chút trắc trở , nếu cưỡng chế phá lưới mà ra nhất định sẽ bị thiêu đến rách da toác thịt.

Tiểu tử này còn xấu xa hơn bà nghĩ, nhất định đoán trúng điểm này mới có bố trí như thế.

Trong lòng An Quốc Công phu nhân phẫn hận, bả vai hạ xuống muốn trở xuống đất, đột nhiên gió nóng từ sau gáy thổi tới, Lận Thùa Hựu thế mà đánh úp vào lưng bà.

Trên có pháp khí, sau có truy binh, An Quốc Công phu nhân trốn không kịp, móng tay đột nhiên dài ra vài tấc, nhanh chóng cắt vỡ lòng bàn tay mình.

Những hạt máu tràn ra giữa các ngón tay bà, ngay phút chốc nhuộm đỏ giun khóa hồn.

Miệng bà niệm chú, giơ tay hất dây xích sắt về phía Lận Thừa Hựu.

Giun khóa hồn này vốn đã thiếu linh căn, tu luyện mấy ngàn năm mới trở thành linh vật cấp thấp, tuy có thể khóa hồn của hầu hết yêu quái, nhưng khi gặp yêu quái có pháp lực cao thâm, chúng cũng sẽ bị mê hoặc. Lận Thừa Hựu biết rất rõ điều này, thế nên từ đầu chí cuối đều không dám thả lỏng xích sắt.

"Xích sắt" bị ép buộc uống máu yêu, giống như rơi vào trong sương mù năm dặm, cũng không phân biệt nổi thiếu niên lang quân phía sau là ai, cho nên mơ hồ rối rắm quấn lên.

Lận Thừa Hựu híp mắt một cái, một tay bóp chặt giun khóa hồn chửi: "Súc sinh, nhìn rõ ta là ai!"

Mệnh môn bị bóp chặt, giun khóa hồn lập tức bị đánh trở lại hình dáng ban đầu, tự cảm thấy không còn mặt mũi nhìn ai, biến thành một con rắn nhỏ màu vàng, chui vào trong tay áo Lận Thừa Hựu.

An Quốc Công phu nhân không ngừng mỉm cười, nhân cơ hội này nghiêng người sang trái, lướt qua bên cạnh Lận Thừa Hựu, bay thẳng xuống hành lang.

Không ngờ Lận Thừa Hựu lại có thể làm được hai việc cùng một lúc, chưởng phong thoát chốc bay đến, mạnh mẽ đập vào vai bà: "Người muốn đi sao? Ta còn chưa chơi đủ đâu."

An Quốc Công phu nhân kinh ngạc tột độ, trên đầu có lưới vàng, trên thân không có con giun để lợi dụng, bà không thể nào tránh thóat chỉ có thể chịu một chưởng.

Trong lòng bà khinh miệt, Lận Thừa Hựu tuổi trẻ xuất thân cao quý, nào giống có tu vi Đạo gia gì,chỉ dựa vào một số mánh khóe với những pháp khí cao minh mà thôi.

Trước đó bà sơ ý nên mới trúng kế của Lận Thừa Hựu, bà làm bộ làm tịch ở trong trận tu dưỡng được một hồi, công lực đã khôi phục được sáu phần, dù có chịu một chưởng của y cũng chẳng sao.



“Tài hèn cán mọn, có thể làm gì được ta?” Bà vung áo choàng, thân hình như nước, chỉ đợi Lận Thừa Hựu dùng hết những lá bùa vô dụng, sau đó sẽ kéo y đến trước mặt mình, nào biết một chưởng đó lại là sức mạnh thuần dương, trong phút chốc rẽ sóng đạp gió đánh vào tim mạch trong cơ thể bà.

Hai mắt bà ta mở to, khí tức trong người hỗn loạn như sóng nhiệt dâng trào, nội lực dường như bị rút ra khỏi một nửa, lục phủ ngũ tạng cũng sắp di chuyển vị trí.

Bà cố gắng giữ chặt lấy nguyên thần, nhưng đã quá muộn, cả người kích động, nguyên thần đã bị đánh bay ra ngoài hơn một nửa.

“Tuy là tài hèn cán mọn, nhưng cũng đủ đối phó với ngươi rồi.” Lận Thừa Hựu cười nói.

Tuyệt Thánh và Khí Chí ngẩng lên nhìn con yêu quái, chỉ thấy một bóng đen bắn ra từ cơ thể người phụ nữ, với mái tóc bạc trắng và vóc dáng thấp bé, thế mà lại là một bà lão tuổi gần 70.

“Hóa ra, hóa ra nó trông như thế này.”

“Già quá đi, còn già hơn sư tôn.”

Bóng đen thẹn quá hóa giận giơ tay che mặt, Tuyệt Thánh và Khí Chí đều sửng sốt, nhận ra rằng bản thể con yêu quái đã mất móng vuốt bên phải.

Lúc nãy nghe thị vệ nói tìm thấy trong rừng có một cái móng bị cắt đứt, hẳn là thuộc về con yêu quái này, có thể thấy lúc ấy có cao nhân xuất hiện, nếu không làm sao con quái vật này có thể chịu tổn thất lớn như vậy.

Tuyệt Thánh và Khí Chí không có thời gian kinh ngạc, vội vàng thúc động Trấn Đàn Mộc, vốn đã bị đánh ra một nửa rồi, đây chính là thời cơ tốt để đoạt lại thân xác.

Yêu quái gấp gáp trốn trở lại cơ thể ký chủ, chịu đựng những cơn đau thấu da thịt, bức một tầng sương đen ra khỏi cơ thể.

Sương mù mềm rũ như khói, trong nháy mắt bao phủ cả thân thể yêu quái, không chỉ có vậy, còn nhanh chóng lan đến phía sau Lận Thừa Hựu.

“Là sát khí!”Tuyệt Thánh và Khí Chí đồng loạt hét lên, “Sư huynh cẩn thận!”

Loại tà khí do lão yêu tu luyện hơn trăm năm phóng ra, nếu lỡ chạm vào sẽ tổn hại rất lớn tới nguyên khí.

Yêu quái vật lợi dụng cơ hội này để đoạt lấy cơ thể của An Quốc Công phu nhân, nhưng vào lúc này, Lận Thừa Hựu châm một lá bùa bằng giấy trên đầu ngón tay, giành trước một bước phong bế huyệt phong trì của An Quốc Công phu nhân.

Linh căn của ký chủ bị phong ấn, không tìm được đường lẻn vào,bỏ lỡ một thân thể xinh đẹp như vậy, yêu quái tức giận dở sống dở chết, sau một khắc quay đầu lại nghiêm nghị nói: "Tên nhóc ngạo mạn, bây giờ ta sẽ lấy mạng của người!"

Lận Thừa Hựu cười nói: “Dựa vào ngươi?” Y lộn ngược trở lại kéo An Quốc Công phu nhân ra bên ngoài sân.

Tuyệt Thánh và Khí Chí như nhận được cỗ vũ, sư huynh quả nhiên thân thủ bất phàm, đoạt lấy được nhục thể của ký chủ thì những chuyện tiếp theo dễ hơn rồi.

Thị vệ ở cửa vừa dẫn đến một đám cung nhân nhấc theo cáng l*иg, Lận Thừa Hựu ném An Quốc Công phu nhân bị tước đoạt thần trí qua: "Con quái vật này cực kỳ khó đối phó, mau chuyển người bị thương đến một chỗ khác."

Yêu quái trừng trừng con mắt màu xanh trầm hẹp đã phẫn hận đến phát điên. Mặc dù thiếu một móng vuốt, nhưng móng vuốt kia vẫn thu duỗi thoải mái, trong mỏ nó phát ra một tiếng huýt sáo kỳ lạ, chưa đợi Lận Thừa Hựu quay lại, liền hung ác chộp lấy lưng y.

“Sư huynh cẩn thận!”

Toàn bộ tên vàng trong túi tên của Lận Thừa Hựu đã dùng hết, nhận thấy phía sau có gió mạnh y lại không né tránh, nhẹ phất tay áo bào, trong tay có thêm thanh đao cong.

Ước chừng yêu quái đã đến gần, y ngẩng mặt lên trời đổ về phía sau, mở rộng hai tay đạp lên gió đêm, ung dung lướt vào trong viện.

Sương đen trên cơ thể yêu quái đã hoàn toàn phân tán, để lộ ra bộ dáng thực của nó.

Đạo hạnh nó không thấp, đã tu ra hình người, thoạt nhìn không khác gì một bà lão bình thường, chỉ là cần cổ và cánh tay còn phủ vỏ cây nâu thô ráp, khóe miệng và trán hằn đầy những nếp nhăn, như thể bị bào mòn bởi trăm năm sương gió.

Khi nó vồ vào người Lận Thừa Hựu, mái tóc bạch kim lưa thưa bay phất phơ trong gió đêm, lại vô tình rớt vài sợi ở mang tai, khiến gò má nó trông càng thêm hõm xuống.

Tuyệt Thánh và Khí Chí nói: "Chúng ta còn đoán nó là hoa yêu mẫu đơn hoặc là thược dược, hóa ra là một con quỷ cây. Chắc là không tu luyện được sắc đẹp nên đành phải mượn da của mỹ nhân. "

Lận Thừa Hựu chống đao chắn lại, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, thiên tượng dị thường, bầu trời trên đầu càng lúc càng âm u, nếu đúng là bốn nữ một nam mất đi thần trí, phán đoán của y không lý nào lại sai.

Nhưng không hiểu sao cứ luôn cảm thấy có gì đó không ổn, khóe mắt thoáng nhìn thấy Tuyệt Thánh và Khí Chí bị phân tâm, y giật mình nói: "Các ngươi không hộ trận cho tốt, đợi cho yêu quái no bụng sao?”

Tuyệt Thánh và Khí Chí không dám nhìn nhìn nhiều nữa, khi Sư tôn dạy họ trận pháp này, ông yêu cầu đặt "tam giới" ngay vị trí đầu, đó là "đừng nghe, đừng hỏi, đừng sợ. "

Theo lời của Sư tôn, hai người bọn họ là Tam Thanh Đạo Đồng mang kim ấn của riêng mình, chỉ cần họ canh giữ trận Ngũ tạng thì yêu quái có năng lực đến thế nào cũng không thể xuyên thủng được l*иg trói buộc.

Vả lại, sư huynh đã dựng lưới vàng ở trên không của viện, thứ này có thể kiềm chế tà khí tốt nhất, trừ phi yêu quái đó đã luyện hóa thành ma, còn không thì không thể triệu cứu binh bên trong lưới.

Yêu quái bay đến giữa chừng đột ngột quay lại, thay vì đối đầu trực diện với Lận Thừa Hựu, nó bắt lấy Khí Chí ở gần nhất.

Khí Chí cảm nhận được luồng khí hôi thối xông thẳng vào mặt, trong lòng khó tránh khỏi hoảng sợ, nhưng hễ nghĩ đến có sư huynh ở đó lại bình tĩnh trở lại.

Quả nhiên yêu quái vẫn chưa đến gần, Lận Thừa Hựu đã đuổi đến nó, khi đối phó với tà vật y chưa bao giờ câu nệ tiểu tiết, vừa ra tay liền cắt đến cổ yêu quái.

Yêu quái vật nghiêng đầu tránh đi, quay lại đánh tới trên vai ý một trảo: "Lận Thừa Hựu, ngươi thật là máu lạnh, có chút nào giống người trong đạo gia không?"

"Buồn cười. Đạo ở trong lòng ta, còn ma ở ngay trước mắt. Hạ thủ lưu tình với những yêu quái như ngươi khác nào nhẫn tâm với thiên hạ chúng sinh."

"Rõ ràng là một ‘tai họa’ lớn, cần gì phải nói những lời đường hoàng cao đẹp này. Ngươi và ta nam nữ khác biệt, vốn ta không dùng đến túi da của người, nể tình ngươi tuấn tú như vậy, hôm nay ta lại có hứng vào vai một thiếu niên lang rồi, trước khi ra tay chào hỏi ngươi trước, để ngươi được chết cho rõ ràng.”

Lận Thừa Hựu cười to nói: "Không hổ là lão yêu cây dưới chân núi Lễ Tuyền, nhiều năm tu luyện liền tu thành da dày rồi nhỉ.Ta có nhiều mã cầu, nhưng chưa từng thấy một cái yên ngựa làm bằng một cái cây ngàn năm,nếu da của người dày quá, lột ra làm yên cho ta chơi được không? "

Đôi mắt của yêu quái lóe lên,Lận Thừa Hựu mở miệng cuồng ngôn cũng thôi đi, thế mà có thể nhanh chóng nhìn thấu căn nguyên của nó.

Lận Thừa Hựu trong lúc nói cười đem mũi đao lao tới, lưỡi kiếm trắng sáng lạnh như ánh mắt lạnh băng của y.

Yêu Quái không dám xem thường những chiêu này, móng vuốt khổng lồ co rút lại, chật vật rơi xuống vị trí Ly cung trong trận.

Ly cung là một trong Âm Tứ cung, không giống như bốn cung do hai đạo sĩ nhỏ canh giữ, nó là một cái l*иg chuyên dùng để tiêu hao pháp lực của yêu quái.

Yêu Quái vật chỉ đứng một lúc đã cảm thấy hoa mắt u mê, biết rằng nếu bị kẹt bên trong lâu, tu vi toàn thân sẽ tan thành mây khói.

Nó tính tính cũng sắp đến giờ rồi, liền ngồi xếp bằng, nhấc cánh tay tự bẻ đi một ngón tay trong màn đêm, máu phun trên mặt đất như nở ra hàng vạn cánh hoa mai đỏ.

Nó chịu đựng cơn đau dữ dội, cắm ngón tay bị đứt lìa của mình xuống sân.

Lận Thừa Hựu bay trên không lướt qua đỉnh đầu nó, nhưng vẫn chưa kịp ra tay yêu quái đột nhiên bùng phát thành một quầng đen, giống như một băng đao vô hình trong không khí đâm vào ngực y, ngay lập tức đẩy mạnh y ra khỏi khoảng xa.

Trong lòng Lận Thừa Hựu chấn động, chỉ cảm thấy huyết khí cuộn trào trong l*иg ngực, nhân tiện y xoay người lộn nhào, nhưng vẫn không ngăn được cỗ lực kỳ quái, y vội vàng dùng dao đâm xuống đất, miễn cưởng ổn định thân mình.

Máu lỏng như bị bơm vụn băng vào, mỗi lỗ chân lông đều vô cùng lạnh lẽo, vừa định đứng thẳng người, một ngụm máu từ trong cổ họng đột nhiên phun ra.

Tuyệt Thánh và Khí Chí không nhịn được trừng to mắt: “Sư huynh!”

Những hộ vệ ở đó hộ tống một lớp người bị thương ra khỏi phòng, bởi vì họ biết rằng yêu quái vật đang ở trong sân nên không dám nhìn nhiều.

Đằng Ngọc Ý đang bận chăm sóc cáng l*иg của biểu tỷ, bị tụt lại phía sau nhóm người.

Đột nhiên nghe thấy tiếng hô hoán của trẻ nhỏ, nàng ngạc nhiên quay đầu lại, xuyên qua những bóng người đan xen, nàng nhận ra Lận Thừa Hựu đang quỳ gối ho không ngừng, như thể y bị thương.