Chương 37

Đối mặt với đám đông nhiệt tình, lão đạo sĩ mỉm cười ấn hai tay xuống: "Không vội không vội, bần đạo làm phép ‘ Huyền Giám Đạo Dẫn’ cho Ngân Nô chỉ vì y là người đầu tiên bần đạo đυ.ng phải. Biết các vị ai ai cũng đều có chỗ túng quẫn, nhưng dù sao cũng phải nghe theo duyên số đúng không? "

Chúng nhân không còn dám ồn ào nữa, yên tĩnh lại nhìn chăm chăm vào lão đạo sĩ.

Đằng Ngọc Ý thấp giọng hỏi Hoắc Khâu: “Có nhìn ra chỗ nào không thích hợp không?”

Hoắc Khâu nhìn chằm chằm lão đạo sĩ rồi chậm rãi lắc đầu: "Tiểu nhân ánh mắt vụng về, không nhìn thấy có gì khác thường."

Lão đạo sĩ nheo mắt quét qua đám đông, tình cờ thấy một người phụ nữ cẩm y tóc mây chạy từ Thải Phượng Lâu ra ngoài, mắt lão sáng lên, không giấu nổi vui mừng nói: "Chính là vị nương tử này. Mời theo lão đạo lại đây, phía bên kia có một gian đình có cửa sổ mở tứ phía, không tránh người, lại thanh tĩnh, nếu có chỗ nào không tiện nói chỗ đông người, có thể nói riêng với bần đạo."

Đằng Cận Tư luôn cảm thấy lão đạo sĩ mồm mép nhanh nhảu, nụ cười quá giả tạo, bây giờ người phụ nữ được chọn này khiến nàng càng cảm thấy lão đạo sĩ có dụng ý khác.

Người phụ nữ mặc y phục sặc sỡ, vừa bước ra từ Thải Phượng Lâu, ai cũng có thể đoán được bà là một trong những tú bà trong tòa nhà, lão đạo này không chọn ai mà lại chọn đúng tú bà ở tòa nhà. ..

Cố ý ở lại xem lão đạo này giở trò gì, nhưng lại muốn đi tìm Lận Thừa Hựu, nếu cứ rề rà không tìm được y, đêm nay đồng nghĩa với việc tốn công vô ích một chuyến.

Đằng Ngọc Ý dẫn Quyển Nhi Lê và Bão Châu bước vào trong, khi đi đến bên cạnh lão đạo, không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút, phía sau cổ áo đen lộ ra một đoạn gáy, trắng trẻo sạch sẽ hơn so với trên mặt nhiều.

Tuy nhiên, đây cũng là lẽ thường tình, những người quanh năm đi lại thì áo quần che thân, trên mặt phơi nắng dầm mưa, so với làn da trên người thì gương mặt họ đa phần dãi dầm hơn nhiều.

Vừa định thu hồi ánh mắt, Đằng Ngọc Ý giật mình, nếu nàng không nhìn lầm, trên gáy của đạo sĩ dường như có dấu ấn màu đỏ lờ mờ.

Chỉ có thế thì cũng thôi đi, chiếc áo đơn sa trắng mà lão đạo mặc, làm bằng chất liệu cát sa thượng đẳng, loại chất liệu cát sa này nhìn bên ngoài không khác gì những chất liệu thông thường, người bình thường khó có thể nhìn thấy chỗ quý trọng của nó, chỉ có người mặc mới biết, chất liệu nhẹ mỏng như mây đông ấm hè mát, một tấm đáng giá ngàn kim.



Nàng hiện giờ cũng đang mặc y phục loại chất liệu sa cát này, trong nhà chỉ có bốn tấm, đó là những tấm mà những năm trước cha thắng trận quay về được thánh nhân ban thưởng, mấy năm này nàng lớn nhanh, cắt may một bộ y phục liền ít đi một đoạn vải.

Đằng Ngọc Ý kinh ngạc, người này rốt cuộc là ai? Dù cho có dùng đạo thuật lừa tiền tài, sao có thể lừa được cả đồ trong cung chứ.

Quyển Nhi Lê và Bão Châu ngạc nhiên hỏi: “Công tử, làm sao thế?”

Đằng Ngọc Ý thơ thẫn đáp: “Không có gì.”

Nàng suy tư định rời đi, ai ngờ vào lúc này, lão đạo sĩ quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười khinh thường, còn có chút châm chọc trào phúng.

Lúc này Đằng Ngọc Ý mới nhìn thấy ánh mắt của lão đạo sĩ kia, tuy rằng ẩn ẩn dưới hai sợi lông mày trắng dài, nhưng đôi mắt đó lại lấp lánh đen như mực, ánh mắt kia vô cùng quen thuộc, rốt cuộc là đã gặp qua ở đâu.

Đạo sĩ chỉ liếc Đằng Ngọc Ý một cái sau đó quay đầu lại, cười híp mắt dẫn người phụ nữ đến gian đình, vừa đi vừa nói với mọi người: "Đừng nóng lòng, đừng nóng lòng, từng người từng người một đến." . "

Đằng Ngọc Ý không nhìn ra được nên quyết định đi vào Thải Phượng Lâu trước rồi tính, vừa đi lên tầng hai thì gặp phải Ngạc Cơ, Đằng Ngọc Ý chỉ vào Quyển Nhi Lê và Bão Châu phía sau: "Thế nào? Châu về hợp Phố (7) rồi chứ . "

(7) thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.

Ngạc Cơ quở trách mang theo ý cười: “ Công tử nói gì vậy, con lớn cha mẹ nào làm chủ mãi được, hai con gái này của ta như nụ hoa nuôi đến bây lớn đây, chỉ mong sao được nhân vật như công tử mang đi đấy chứ, đi một vòng chắc cũng mệt rồi, công tử nhanh lên lầu hai nghỉ ngơi, nô gia tự mình đun mấy vò rượu ngon mang lên. "

Đằng Ngọc Ý nhìn lên lầu, Khí Trí vào tòa nhà lâu như vậy, cũng không biết có tra ra cái gì không, nàng chắp tay sau lưng bước lên, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, đột nhiên trên hành lang vang lên một tiếng nổ kỳ quái, mơ hồ như tiếng pháo trúc đêm giao thừa, bén nhọn mà cao chót.

Nàng nhớ tới thứ giống như mũi tên mà Tuyệt Thánh đưa cho Khí Trí, trong lòng chấn động, vội vã thấp giọng gọi: "Hoắc Khâu."



Hoắc Khâu nghe lệnh, dẫn trước chạy ra cửa, Đằng Ngọc Ý vén trường bào, cũng bước ra ngoài phòng.

Quyển Nhi Lê và Bão Châu mê man đứng ngây ra một lúc, kinh hồn táng đảm đi theo họ.

Thanh âm phát ra từ cuối hành lang bên trái, chạy dọc theo qua, trên hành lang vắng tanh.

Đẩy cửa hai bên sương phòng, những khách uống rượu bên trong đang bận rộn đẩy cốc đổi chén, Hoắc Khâu xin lỗi rồi lui ra ngoài, lần đầu tiên gặp phải tình huống kỳ dị như vậy, y cảm thấy bất thường, sợ hãi chạy ngược về: "Công tử, không có người. "

Đằng Ngọc Ý thấy biểu hiện của Hoắc Khâu không đúng, liền mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra, tiếng pháo nổ phát ra từ hành lang, vì sao lại không thấy Khí Trí.

"Nơi này bất thường, trước cứ đừng quan tâm, đạo sĩ tên Tuyệt Thánh vẫn còn dưới lầu, chúng ta mau rời khỏi nơi này." Nàng nóng lòng muốn xuống lầu, trong ống tay áo bỗng nóng bỏng, lá bùa đột nhiên bị đốt cháy, Đằng Ngọc Ý không kịp đề phòng bị doạ đến mức vội vàng móc lá bùa ra, vẫn may lửa cháy hình như khác với ngọn lửa thông thường, nhanh chóng hoá thành tro tàn.

Nhưng vẫn rất phiền phức, bùa hết cái này đến cái khác tự động cháy trong ống tay.

Đằng Ngọc Ý liên tiếp phẩy tay áo, trong nhất thời không biết trách đạo sĩ Đông Minh Quan nhét cho nàng quá nhiều bùa, hay là trách mình không kịp ném đống đồ này đi, vội vàng nói: "Hoắc Khâu, nhanh tới giúp một tay!"

Kỳ lạ là bên này nàng đang luống cuống tay chân, nhưng Hoắc Khâu lại không có phản ứng gì, đầu óc Đằng Ngọc Ý hoàn toàn trống rỗng, ngẩng đầu liền phát hiện bên cạnh không có ai.

Hành lang vẫn là hành lang đó, nhưng ánh đèn âm u, đừng nói đến Hoắc Khâu, ngay cả đám Ngạc Cơ cũng không thấy đâu.

Nàng miễn cưỡng ổn định tinh thần, nhìn khắp bốn phía: “Hoắc Khâu, ngươi ở đâu?”

Đúng lúc này, tiếng kêu cứu của một đứa trẻ vang lên từ hành lang: "Đằng nương tử, đệ là Khí Trí, nhanh cứu đệ với!"