"Cho nên Sát Linh Hoàn tuy gọi là thuật nguyền rủa, nhưng là thuật chính nghĩa khen tốt ghét xấu.” Chúng đạo sĩ hồ nghi nhìn Đằng Ngọc Ý, “Đạo sĩ Thanh Vân Quan sẽ không dễ dàng thi triển chú thuật này, trừ khi họ phát hiện ra người dùng pháp khí có lòng làm loạn, công tử— "
Trong lòng Đằng Ngọc Ý phỉ nhổ vào Lận Thừa Hựu, trên mặt nụ cười không thay đổi, thuận mồm bịa chuyện nói: “Thật không dám giấu, tiểu nhân mới đến Trường An ngày hôm kia, khi uống rượu trong quán rượu gặp phải Thành Vương thế tử, khi đó tiểu nhân đã uống vài ly nên có chút say, nghe Thành Vương thế tử nói về những món pháp khí Đạo gia với hai tiểu sư đệ của y liền thuật miệng khoe khoang mấy câu về kiếm phỉ thuý trong tay, trong lời nói có ý so bì rõ ràng, không may đã đắc tội Thành Vương thế tử, tối đó khi ra khỏi quán rượu không bao lâu, kiếm của ta liền thành thế này rồi, nói ra cũng thật là tai bay vạ gió.”
Nàng vừa nói vừa thở dài,chúng các đạo sĩ nhìn nhau, hóa ra là đồ tôn của Thanh Hư Tử đạo trưởng, điều này không có gì lạ.
Kiến Mỹ đồng tình nhìn Đằng Ngọc Ý: "Thì ra là như vậy, nhưng đáng tiếc chú thuật này bần đạo không thể hóa giải, nếu có Thanh Hư Tử đạo trưởng ở đây, công tử chỉ cần đem kiếm đến Thanh Vân Quan nói rõ đầu đuôi, y nhất định sẽ giải chú cho người, bây giờ không thể được rồi, nếu như là đồ tôn hạ chú, chỉ có thể chờ Thanh Hư Tử vân du về thôi. "
"Cái này--" Đằng Ngọc Ý miễn cưỡng nở nụ cười, "Nếu Thanh Hư Tử đạo trưởng nửa năm một năm không trở lại thì sao?"
“Vậy thì sau nửa năm một năm lại giải chú vậy.” Chúng đạo nhún nhún vai, “Công tử, người đắc tội với ai không đắc, cứ phải đắc tội với đồ tôn của Thanh Hư Tử cơ, tiểu tử này hả, chậc--”
Thanh “Chậc” này âm cuối kéo đến cực dài, không cần nói cũng hiểu ý nghĩa bên trong đó.
Nụ cười của Đằng Ngọc Ý đông cứng trên mặt, có vẻ như Thải Phượng Lâu không thể không đi.
Ánh mắt chúng đạo lấp lóe, họ đã nhận hậu lễ nhưng lại không giải được Sát Linh Hoàn, tiểu nương tử này sẽ không đòi lại đồ chứ, cười hihi móc từ trong ống tay áo ra một xấp lá bùa hoa hoè: "Công tử, đây là ‘Bùa Ngũ Mỹ Thiên Tiên’. Bùa này có thể xua tà trấn nhà, trước giờ là bảo vật trấn Quan trong Quan, ngày thường nếu có người dùng vàng đến cầu, bần đạo cũng tuyệt đối không dễ dàng cho người. Hôm nay bần đạo với công tử vừa gặp mà như đã quen từ lâu, hai bên cũng xem như có duyên, bùa này liền tặng cho công tử vậy, công tử cứ nhận là được không cần đưa tiền bạc cho bần đạo đâu ."
Đằng Ngọc Ý sao lại không đoán được những đạo sĩ này đang có mưu tính gì, chỉ hận thời gian không còn sớm, không rảnh để gây rối với bọn họ, liền giả vờ giả vịt nói: "Nếu đạo sĩ đã lấy bùa thần để tặng, tiểu nhân há có lý nào không nhận? Thực ra trong nhà tiểu nhân vẫn còn vài vị lớn tuổi thành tâm hướng đạo, tiếc rằng lạ nước lạ cái không biết làm gì, hôm nay viếng thăm ngoài việc giải chú thuật, còn có ý thay người nhà đến tìm hiểu, nếu như bùa này dùng có hiệu quả, sau này tiểu nhân sẽ thường đưa người nhà đến đây dâng hương. "
Tim các lão đạo sĩ thắt lại, tiểu nương tử này ra tay hào phóng, lại lịch có lẽ không nhỏ, nếu lừa quá nhiều thì nói không chừng sẽ đem đến rắc rối lớn cho Quan.
Tốt hơn hết lần này nên để lại ấn tượng tốt, để sau này thường xuyên có tiền vào, Kiến Thiên đạo trưởng hất phất trần, nghiêm mặt móc ra một vật khác: “Công tử khoan hẵng đi, duyên phận giữa người với Đông Minh Quan khó có được, bần đạo vẫn còn một vật muốn tặng. "
Đằng Ngọc Ý cầm lấy nhìn, đó là một cây bút đã dùng trụi, Đông Minh Quan nghe nói cũng có chút danh tiếng, ai ngờ lão đạo trong Quan này chỉ biết lừa tiền.
Thứ này thoạt nhìn đã biết là lừa người, vứt đi trước mặt người khác thì có tuyệt tình quá. Hơn nữa sắc trời cũng đã về muộn, quả thật không có thời gian để liên miên, nên đã nhét nó vào trong ống tay áo cùng với đống lá bùa kia, cười đầy ẩn ý: "Lời đạo trưởng tiểu nhân đã ghi nhớ, ngày khác nhất định sẽ quay lại."
Nàng bước ra, lên xe và ra lệnh cho Hoắc Khâu chạy nhanh đến Nam Khúc phố Bình Khang, đợi khi họ đến phố Bình Khang thì trời đã chạng vạng, khi tiếng trống của cổng Thừa Thiên vang lên từ xa, các cánh cổng của các phố lần lượt được đóng lại.
Đằng Ngọc Ý đã chuẩn bị trước khi đến, lấy yêu bài (3) của mình ra đưa cho võ hầu, thuận lợi tiến vào trong phố.
(3) Yêu bài: tấm thẻ thắt trên eo chứng minh thân phận.
Phố Bình Khang thực sự đúng với danh tiếng của nó, trời vừa về đêm, những chiếc đèn l*иg sặc sỡ đã được treo trước kĩ quán, hồ cơ vì để chào mời khách, trắng trợn lên trước cửa nghênh đón, trên đường khắp nơi đều thấy những quan viên hay thư sinh đến đây tìm niềm vui, tiếng cười phóng đãng vang bên tai không dứt.
Đằng Ngọc Ý ngồi trong xe nhìn ra ngoài, dần cảm hoa mắt váng đầu, dứt khoác lấy ra tấm bản đồ mà Thiệu Đường đã đưa cho nàng, ngồi trên xe dẫn đường cho Hoắc Khâu, xe ngựa rẽ ngang rẽ dọc vòng qua quảng trường, cuối cùng đến trước chiếc cổng to lớn của tửu lâu: “ Tiểu thư, đến rồi. "
Đằng Ngọc Ý phủi nhẹ áo bào, vén màn xuống xe.
Toà kỹ quán trước mặt này phong cách độc đáo, chỉ riêng tòa nhà phía trước đã có ba tầng, cửa vào chật kín xe ngọc ách bền, ra vào đều là quý nhân lụa là quanh thân.
Đằng Ngọc Ý đứng trước cửa nhìn xung quanh, thầm cảm thán có lẽ đây là kỹ quán lộng lẫy tráng lệ nhất ở phố Bình Khang, dặn dò Xuân Nhung và Bích La đợi ở trên xe, tự mình mang theo Hoắc Khâu đi vào trong, ai biết được ở đâu chạy ra một người phụ nữ trung niên, chớp mắt chặn trước mặt bọn họ.
Trên đầu phụ nhân vài trâm xanh, có lẽ đoán ra Đằng Ngọc Ý là nữ tử, híp mắt cười không định cho đi: "Công tử xin dừng bước, Thải Phượng Lâu của chúng ta không tiếp đãi vị khách như ngài đâu."
Đằng Ngọc Ý vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi vào bên trong, sắc mặt của người phụ nữ hơi thay đổi: "Công tử--"
Lời còn chưa dứt, trước mắt người phụ nữ bỗng nhiên nhiều thêm một thỏi vàng rực, Đằng Ngọc Ý kẹp thỏi vàng giữa hai ngón tay, tựa tiếu phi tiêu: "Tiếp đãi hay không tiếp đãi?"
"Tiếp đãi! Tiếp đãi!" Người phụ nữ hai mắt sáng ngời, số tiền này đủ để mua một dãy cửa hàng ở chợ Đông, tuy rằng ngày thường nơi này không có dân đen lui tới, nhưng ra tay hào phóng như vậy lại thật hiếm thấy. Bà ta vui mừng khôn xiết nhận lấy thỏi vàng, quay người dẫn Đằng Ngọc Ý đi vào: "Công tử đi theo ta."
Đằng Ngọc Ý đi theo người phụ nữ, vừa đi vừa đánh giá xung quanh, tiếng trúc trong sương phòng quanh quẩn bên tai, khách khứa rượu chè ăn uống trên bàn tiệc, tiểu đạo sĩ nói đến đây trừ tà, nhưng trước mắt trong ngoài toà lầu ca múa thái bình, nào giống ẩn giấu tà ma ngoại đạo gì.
Đi lên tầng hai, đừng nói là nhìn thấy Lận Thừa Hựu, ngay cả Tuyệt Thánh và Khí Trí cũng không thấy đâu.
Đằng Ngọc Ý hỏi người phụ nữ: “ Nương tử, hôm nay có đạo sĩ nào đến không?”
Người phụ nữ cầm chiếc quạt tròn che miệng cười: "Công tử nói đùa, Thải Phượng Lâu của chúng ta vốn nổi tiếng là nơi cho khách sang quý dịu dàng, làm sao lại có đạo sĩ đến nơi này?"
Vừa nói vừa đưa chủ tớ Đằng Ngọc Ý dẫn đến một sương phòng trên tầng hai cạnh cửa sổ, niềm nở tự giới thiệu: "Nô gia tên Ngạc Cơ, công tử muốn uống loại rượu nào, muốn xem mỹ nhân dạng nào, cứ phân phó cho nô gia. "
Đằng Ngọc Ý ra hiệu bằng ánh mắt với Hoắc Khâu, Hoắc Khâu đáp ứng tự mình ra bên ngoài tìm Tuyệt Thánh và Khí Trí.
Đằng Ngọc Ý cười hỏi Ngạc Cơ: "Nghe nói rượu của Thải Phượng Lâu ngon hơn so với những nơi khác, có rượu nho không?"
Ngạc Cơ ân cần tiếp đãi: “ Công tử xem ra đến đúng chỗ rồi.”
Nói rồi ra hành lang bên ngoài phân phó cho sai vặt: "Mau gọi Bão Châu và Quyển Nhi Lê đến đun rượu."
Đằng Ngọc Ý nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, vô thức chạm vào thanh kiếm phỉ thuý trong ngực, không ngờ lại bắt gặp một đống bùa, vừa rồi vội vàng lên đường, suýt chút nữa đã quên mất mấy thứ này, đạo sĩ Đông Minh Quan bản lĩnh nghiêm chỉnh thì không có, lừa tiền tài thì không hề qua loa.
Cất vào trong người thật là cồng kềnh, nàng lấy ra đang định để Ngạc Cơ ném đi, bỗng nghe thấy “xi” một tiếng, lá bùa bốc cháy trong tay nàng.
Đằng Ngọc Ý sợ tới mức ném lá bùa xuống đất, lá bùa rơi xuống đất cháy một lúc mới từ từ tắt ngấm.
Đằng Ngọc Ý kỳ quái nhìn đống tro, đạo sĩ Đông Minh Quan nói bùa này có thể nhận ra yêu quái và trừ tà, một chữ nàng cũng không tin, nhưng đang yên đang lành tại sao bùa có thể cháy lên được?
Đang cảm thấy thật kỳ dị, có một nam tử trâm hoa ngọc bội đi ngang qua. Năm tử này gần 30 tuổi, bộ dáng phong lưu tuấn tú, vừa đi vừa đùa giỡn với hai người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, y bất giác liếc nhìn Đằng Ngọc Ý trong phòng một cái, ánh mắt lẳиɠ ɭơ dị thường, dường như chỉ một anh nhìn có thể nhìn thấu người khác.
Trong lòng Đằng Ngọc Ý lộp cộp một tiếng, nam tử ngẩng đầu cười, cất bước đi vào trong.