Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Ngọc

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong sân không có ai, nàng bước nhanh dọc theo hàng hiên ra ngoài, không cần biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng quay lại nội uyển là tốt nhất.

Nàng chạy ra khỏi cổng sân, bỗng nhiên trên mặt đất phía trước im hơi lặng tiếng xuất hiện hàng chục bóng người, Đằng Ngọc Ý kinh hãi, quay đầu nhìn lại mới phát hiện trên mái nhà không biết từ lúc nào xuất hiện một nhóm người đeo mặt nạ, y phục cổ quái.

Mỗi người đều cầm một thanh đao trên tay, lưỡi đao chói lọi như sóng tuyết dưới ánh trăng, đồng loạt hươ tay, từ trên mái nhà đuổi đến

Đằng Ngọc Ý nhấc chân chạy, vừa chạy vừa kêu lên, "Đoan Phúc! Trình bá!"

Tiếng đao thương đập vào nhau vang lên trong bầu trời đêm, giọng nói của Trình bá từ xa vọng lại: "Nương tử ! Nhanh trở lại nội uyển!"

Da đầu Đằng Ngọc Ý tê rần, hóa ra từ nãy đến giờ Trình bá vẫn luôn bên ngoài thư phòng, vậy tại sao lại chưa từng thấy y.

Nàng nghe tiếng và quay lại nhìn, vừa lúc thấy Trình bá rơi từ trên tường xuống.

Tử chi của y trông hơi méo mó, thân thủ cũng không mạnh mẽ như bình thường, vài câu nói đó giống như đang bị người ta bóp chặt cổ họng mà phát ra.

Đằng Ngọc Ý chạy được vài bước thì cảm thấy có điều gì đó không ổn, sau đó đột nhiên quay lại, sau lưng chợt hiện lên một cơn rùng mình, nhóm người đeo mặt nạ đã biến mất trong không khí rồi, Trình bá mang theo mười mấy thị vệ đang đánh gϊếŧ kịch liệt trong khoảng sân trống.

"Trình bá! Không có ai ở trước mặt!" Đằng Ngọc Ý vừa điên cuồng chạy vừa kinh hoàng táng đảm nhắc nhở bọn họ.

Trình bá loạng choạng vài bước, chưa kịp quay lại, nhóm người quái gở bất ngờ lao ra đâm đường chéo, Trình bá thậm chí không kịp đổi chiêu thức mới đã bị đâm vào sườn bên phải.

Y nghiến răng, kiếm trong tay đổi một chiêu mới, nhịn đau đâm trúng quái nhân trước mặt, khi rút kiếm ra, sương máu mong mỏng phun ra một mảnh lớn.

“Mau chạy!”

Hốc mắt Đằng Ngọc Ý nóng rực, thục mạng chạy về phía trước, nhóm người này rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao lại thi triển tà thuật thế này!

Trình bá vẫn đang liều mạng chiến đấu sau lưng, phía trước vang lên tiếng đánh đấm, kèm theo tiếng gầm như dã thú, đột nhiên có hai người đeo mặt nạ bị ném từ góc xa tới chân Đằng Ngọc Ý.

Đoan Phúc toàn thân đẫm máu, lao thẳng về phía Đằng Ngọc Ý : "Nương tử!"

Đằng Ngọc Ý đạp chân người đeo mặt nạ ra: "Những người này có chuẩn bị mà đến, Trình bá bị thương nặng, có ai ra ngoài đưa thư không? Nếu trong một lúc không gϊếŧ được, trong phủ đừng ai mong có thể thoát!"

“Trình bá vừa rồi liều chết thả hai người ra, có lẽ sẽ sớm mang người đến thôi.” Trong lúc nói, một đám người đeo mặt nạ đuổi theo đến, Đoan Phúc không nói một lời liền kẹp Đằng Ngọc Ý dưới cánh tay, bay nhanh trốn ra ngoài.

"Bọn chúng biết dị thuật, hộ vệ trong phủ hầu hết đều đã bị tấn công, hơn nữa chúng dường như rất quen với những người xung quanh nương tử. Vì để lừa lão nô đi, còn đặc biệt tìm một nữ tử dáng dấp tương tự nương tử dụ lão nô ra khỏi phủ, lão nô suýt nữa đã bị lừa."

Chả trách lúc ra ngoài không nhìn thấy Đoan Phúc và Trình bá, tim Đằng Ngọc Ý như muốn nhảy ra khỏi cổ họng: "Ngươi gϊếŧ được mấy người đó, có hỏi được bọn chúng nhận được chỉ thị của ai không, tại sao lại muốn cho ta vào chỗ chết?"

Đoan Phúc dường như đang kìm nén cơn ho, máu chảy ròng ròng trên môi: “Không hỏi được, nhưng có lẽ là đang tìm cái gì đó, vừa đến đã ngắm vào thư phòng của lão gia.”

Mỗi khi nói một câu, hơi thở của y càng yếu đi, tim của Đằng Cận Tư nhanh chóng chìm xuống: "Đoan Phúc, ngươi bị thương ở đâu?"

Bên tóc mai lấm tấm tóc bạc của Đoan Phúc đầy mồ hôi: "Lão nô không sao."



Đằng Ngọc Ý cắn chặt môi, cha từng nói nội lực của Đoan Phúc phi phàm, người học võ trong thiên hạ khó có được nội lực như thế, mà ngay cả Đoan Phúc cũng bị thương nặng, có thể thấy những người này thậm chí đã bày mưu tính kế đối phó với Đoan Phúc trước.

Đoan Phúc lên xuống vài cái, nhanh chóng vượt qua tường thành của nội uyển, chỉ cần xuyên qua ao nước trước hoa viên liền có thể thoát ra khỏi phủ.

Ao nước đã đóng băng, ánh sáng trên mặt băng lả lướt, phản chiếu ánh trăng bàng bạc như móc câu trên bầu trời đêm, trước ao có một cây liễu rũ, nhành cây rung rinh trên mặt băng.

Đoan Phúc bị thương, hành động cũng không nhẹ nhàng như thường, cõng Đằng Ngọc Ý leo lên cây liễu, vừa định thuận thế nhảy ra ngoài tường, trong bóng đêm một bóng người lặng lẽ xuất hiện, kẻ này mặc áo choàng đen to rộng, im hơi lặng tiếng đứng trên bức tường bên ngoài.

Đoan Phúc kinh sợ, suýt nữa ngã xuống đất.

Đằng Ngọc Ý đánh giá kẻ đó, trong lòng dâng lên một nỗi bất an kịch liệt, người này từ đầu đến chân đều che kín mít, đứng dưới ánh trăng, có một loại cảm giác trơ trọi lẻ loi.

Nội lực của người này rõ ràng là cực cao, đến cả Đoan Phúc trước đó cũng không hề phát giác ra.

Đoan Phúc hoá chưởng thành nắm đấm, nhanh nhẹn đánh về phía ngực của người này. Đằng Ngọc Ý biết đây là chiêu Đoan Phúc thường dùng, giả vờ lộ ra kẽ hở, ý muốn dụ đối phương ra tay, chỉ cần đối phương tiếp chiêu, nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Đoan Phúc đã sử dụng nhiều lần, chưa bao giờ thất thủ.

Kẻ đó bất động trước nắm đấm, một bàn tay thò ra khỏi áo choàng, những ngón tay mảnh dài, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai búng ra một thứ gì đó.

Dưới ánh trăng ánh bạc lóe lên, một tia sáng bén bay về phía bọn họ.

Đoan Phúc đem Đằng Ngọc Ý lướt về phía sau, tuy nhiên ám khí đó dường như được thi triển tà thuật, như gió như bông, tách ra làm hai trong không khí, Đoan Phúc chỉ liều mình tránh được một sợi, sợi kia không tránh kịp chớp mắt chôn vào gáy phía bên phải của y.

Kẻ đó chỉ một chiêu đã thành công, giơ tay kéo nhẹ, Đoan Phúc nặng nề hừ một tiếng, đầu bị kéo sang bên phải.

Đằng Ngọc Ý không khỏi hét lên, hóa ra trên tay kẻ đó là một sợi chỉ bạc, đã chôn vào máu thịt trên cổ của Đoan Phúc, chỉ cần hắn dùng sức, mạch máu của Đoan Phúc sẽ vỡ tung mà chết ngay tại chỗ.

Máu cả người nàng xộc lên trên: "Ngươi rốt cuộc là ai! Ngươi tha cho những thuộc hạ của ta, ta có thể giao đồ ra cho người!"

Kẻ đó đứng trên bức tường cao cao, có vẻ như đang mỉm cười lặng lẽ.

Răng Đằng Ngọc Ý không khỏi run cầm cập: "Ta biết ngươi muốn gì, lúc tổ chức tang lễ cho phụ thân ta đã tìm ra, thứ này hiện được giấu trong một điền trang ở phía nam thành, nếu ngươi muốn, thì chỉ cần tha cho ta và thuộc hạ của ta, ta sẽ lập tức đưa ngươi đi tìm. Nhưng nếu ngươi dám làm tổn thương đến một thuộc hạ của ta, thì vĩnh viễn đừng mong tìm được thứ đó. "

Kẻ nọ chậm rãi giơ tay lên, Đằng Ngọc Ý lập tức lạnh thấu tim gan, người này không phải đến tìm đồ, rõ ràng là đến lấy mạng.

Kẻ đó thu lại sợi chỉ bạc, nhìn bộ dáng dường như muốn giải quyết Đoan Phúc trước, sau đó mới giải quyết tới nàng.

Đằng Ngọc Ý chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế, xung quanh im lặng đến đáng sợ, Trình bá và những người khác không biết họ còn sống hay không, dù cho có sống, cũng sợ rằng khó giữ nổi mạng.

Nói thì chậm làm thì nhanh, Đoan Phúc gầm nhẹ một tiếng, cưỡng ép đem sợi chỉ nghiêng về phía sau, tiếng xé rách máu thịt vang lên bên tai, mặt Đằng Ngọc Ý nóng lên, một lượng máu lớn bắn tung tóe trên mặt nàng.

Đầu óc nàng trống rỗng, kẻ đó dường như cũng thầm ngạc nhiên.

Máu trên cổ Đoan Phúc vẫn đang phun ra, mặt mũi lập tức chìm trong máu.



Y đã không thể lên tiếng được nữa, liều một hơi thở cuối cùng đem Đằng Ngọc Ý bám lên trên tường, cách đó không xa chính là đường lớn, cho dù ngoài phủ có thiết lập kết giới, chạy ra ngoài dù sao vẫn có thể gặp được võ hầu đi tuần.

Đằng Ngọc Ý nằm trên tấm lưng to rộng của Đoan Phúc, nước mắt chảy dài, lão nô bộc rõ ràng đã không thể sống sót, mười năm ở bên nàng, rốt cuộc lại nhận được một kết cục như thế này đây.

Y đã không còn cách nào khác nữa, tên quái nhân đó toàn thân tà thuật, hung ác khác hẳn người thường, nếu không làm như vậy thì cả hai sẽ chết dưới tay của quái nhân đó.

Tên đó rất nhanh đã hoàn hồn lại, chậm rãi đi tới phía bên này, nhấc ngón tay, lần này nhắm ngay bên kia gáy của Đoan Phúc.

"Nương tử, đi..." Đoan Phúc hàm hồ phun ra mấy chữ không rõ ràng, đem Đằng Ngọc Ý vứt lên tường, dùng chút sức lực cuối cùng chụp lấy bắp chân của tên đó.

Đằng Ngọc Ý uất hận nhìn Đoan Phúc lần cuối, rơi lệ nhảy xuống tường, nhưng trước khi nàng ngã xuống đất, một lực mạnh từ phía sau truyền đến, tên đó kéo nàng lại.

Đằng Ngọc Ý đưa tay ra bắt, muốn kéo kẻ đó xuống cùng, nhưng kẻ này một tay vặn chết Đoan Phúc, tay kia nhẹ nhàng quăng nàng bào trong ao nước đóng băng.

Hai tay nàng bắt hụt, lạnh lẽo nói: "Rốt cuộc người là ai?!"

Bõm một tiếng, Đằng Ngọc Ý rơi xuống ao, dòng nước lạnh băng như cắt xương tràn vào phế quản, khiến nàng giật mình, tim như bị ai đó bóp chặt, đông cứng trong khoang ngực.

Mỗi lần nàng cố gắng nắm lấy một vật gì đó, sẽ lại trượt ra giữa hồ vì mất trọng tâm, áo lông cáo trắng như tuyết trên người là thánh vật để giữ ấm, nhưng nó lại trở thành gánh nặng trong nước .

Nàng liều mạng giãy dụa, hai người do Trình bá phái đi gửi thư, nên có thể sẽ sớm có người đến thôi, chỉ cần nàng chống đỡ một hồi sẽ có hy vọng được cứu. Nàng đã hứa với cha, nhất định sẽ sống thật tốt.

Nàng chìm nổi trong nước, cố gắng duy trì sự tỉnh táo, thân thể càng ngày càng lạnh, sức lực như bị rút cạn, dần dần vùng vẫy chậm lại, bộ lông cáo như đã ăn no nước, như một đôi cánh khổng lồ màu trắng, nâng đỡ nàng bay phiêu bồng trong nước.

Nước băng thật lạnh quá, ý thức của Đằng Ngọc Ý trở nên mơ hồ, trong hoảng hốt dường như trở về khi còn bé, nàng nằm trong vòng tay của A nương.

Nàng vui vẻ bắt lấy, trong lòng bàn tay vẫn là nước băng vô tận, búp bê vải kia đâu? Thậm chí nó cũng không ở bên cạnh nữa.

Nàng cảm thấy thật cô đơn, thật sự muốn chìm vào giấc ngủ, trời lạnh quá, từng lỗ chân lông đều toát ra hơi lạnh, tim dường như cũng mệt rồi, tiếng máu chảy quanh tai càng lúc càng chậm.

Đột nhiên có một thanh âm kỳ lạ truyền đến, giống như ai đó đang giao đấu trên bức tường sân, người đến có vẻ rất có năng lực, không những không bị mắc mưu mà còn biết cách phá giải tà thuật của quái nhân đó.

Trong lòng Đằng Ngọc Ý như thắp lên một tia hi vọng, để khơi dậy sự chú ý của người đó, cánh tay nàng gắng sức nâng lên, nhưng chỉ quẹt kéo một cái, áo lông cáo như bị rong trong ao cuốn vào, kéo nàng chìm xuống.

Nước lạnh lại sặc vào khí quản, tim bắt đầu co thắt, lần này thật sự không còn sức lực, nàng yếu ớt thở.

Có người chạy về phía ao và nhảy xuống nước, từ thân thủ mạnh mẽ của người đó có thể thấy, có lẽ là một thiếu niên lang.

Chắc là một người tốt có lòng nhiệt tình, nước băng lạnh là vậy cũng không ngần ngại nhảy xuống. Thiếu niên bơi rất nhanh, tích tắc sắp tóm được nàng rồi.

Bầu trời lất phất lất phất, lại bắt đầu có tuyết rơi rồi, trước mắt Đằng Ngọc Ý càng ngày càng tối, nàng nhớ năm đó cha nương vừa ôm nàng vừa ngắm tuyết trong gian nhà ấm áp, bi thương lan tràn trong l*иg ngực, bao nhiêu năm rồi, nàng đã bao nhiêu năm chưa cùng cha nương ngắm tuyết rồi.

Nàng lặng lẽ nghẹn ngào, những giọt nước mắt to lớn ngưng tụ nơi khóe mắt.

Sóng nước dâng trào xung quanh, thiếu niên càng lúc càng gần nàng hơn, ngay lúc y túm chặt lấy nàng, nàng ung dung trút hơi thở cuối cùng trong l*иg ngực, giọt lệ ngưng tụ nơi hốc mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »