Chương 20

Đằng Thiệu vừa nói, vừa từ từ vén lớp gấm hoa đang che đậy thứ gì đó, đợi khi thứ đó hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn, tim Đằng Ngọc Ý như nhói lên.

Đó là một cây đàn, sơn mài bóng loáng, trên đầu cây đàn khảm trai, nhìn đâu cũng thấy tinh xảo, lộng lẫy, khiến người ta thích không rời tay.

Đây là của hồi môn của mẫu thân, mẫu thân sinh ra ở Vương Thị Thái Nguyên, lúc còn trẻ đã tinh thông món đàn, phụ thân quanh năm chinh chiến, mẫu thân thường mượn đàn để giải toả mối sầu tương tư.

Đằng Thiệu nhẹ nhàng ấn lên dây đàn: "Từ khi mẹ con đi, cha đã lâu không nghe ai đánh đàn rồi, tối nay cha hơi mệt, con chơi một bài cho ta nghe nhé?" "

Đằng Ngọc Ý lãnh đạm nói: “Con không biết chơi đàn.”

Đằng Thiệu cười khổ: "Ta nghe Trình bá nói, những năm qua con chăm chỉ luyện đàn, kỹ năng cũng thấy được bóng dáng của mẹ, mẹ con là cao thủ, con có thể luyện được đến mức này có lẽ đã rất giỏi rồi. "

Đằng Ngọc Ý cười thầm trong lòng, nàng không giỏi tài nghệ này, nhưng lo lắng trên đời này sẽ không còn tìm thấy dấu vết của mẹ, phàm là những đồ liên quan đến mẹ nàng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để giữ lại.

Chỉ có cây đàn này là ngoại lệ.

Cây đàn này từng rơi vào tay biểu muội của phụ thân là Ô Doanh Doanh, nếu không phải khi còn nhỏ cố hết sức không chịu buông ra, căn bản sẽ không thể đoạt lại được.

Mà sau khi đoạt lại, vì ghét bỏ cây đàn này đã bị Ô Doanh Doanh chạm vào nên không còn chạm vào nó nữa, không ngờ cha lại cất nó vào trong phòng.

Đằng Thiệu tự mình gảy đàn, giai điệu du dương tràn ra từ ngón tay, kỹ thuật tuy không điêu luyện nhưng có thể nhận ra đó là bản nhạc nổi tiếng "Tô Mộ Già" của người Hồ.

Khuôn mặt Đằng Ngọc Ý càng nghe càng khó coi. Không lâu trước khi mẫu thân qua đời, nàng từng vô tình bắt gặp Ô Doanh Doanh và cha hẹn riêng trong thư phòng, khi đó Đột Quyết lại xâm lược lần nữa, khu vực Hà Long cấp báo xin cứu viện, phụ thân đang chuẩn bị dẫn quân xuất chinh.

Ô Doanh Doanh đánh tặng khúc này, rất có ý bịn rịn tiễn đưa.



Đằng Ngọc Ý nhớ lúc mình xông vào, khuôn mặt của Ô Doanh Doanh đã đầy nước mắt.

Mà người phụ thân tốt của nàng, lặng lẽ đứng trước bàn nhìn Ô Doanh Doanh gảy đàn.

Khúc đàn buồn bã bi thương, hai người dường như có đều có vẻ hơi ngây ngốc, không biết qua bao lâu, Đằng Thiệu quay đầu lại nhìn thấy Đằng Ngọc Ý, trên mặt thoáng qua một tia hoảng hốt.

Đằng Ngọc Ý lúc đó mới 5 tuổi, nhưng nàng cũng thấy giữa hai người có gì đó không ổn, Ô Doanh Doanh này là biểu muội của phụ thân, được phụ thân đưa về nhà nửa năm trước. Phụ thân nói với mẫu thân, cha mẹ của biểu muội đã qua đời, bây giờ bơ vơ không nơi nương tựa, biểu muội đã hứa gả cho người ta, tuy nhiên vẫn còn nửa năm nữa mới đến ngày gả đi, nửa năm này sẽ ở tạm trong nhà.

Chuyện gì mẫu thân cũng đặt phụ thân lên hàng đầu, nên đương nhiên sẽ đáp ứng luôn miệng, lập tức lệnh cho mọi người dọn một khoảng sân thanh tĩnh, sắp xếp thật tốt nơi ở cho Ô Doanh Doanh.

Ban đầu mẫu thân cũng thường qua lại với Ô Doanh Doanh, Ô Doanh Doanh hoạt bát lạnh lợi, làm rất rất nhiều đồ chơi nhỏ dỗ Đằng Ngọc Ý còn non nớt, bởi vì thích lôi kéo lòng người, đến cả hạ nhân trong phủ cũng vô cùng có hảo cảm với Ô Doanh Doanh.

Không lâu sau, mẫu thân không biết vì nguyên nhân gì mà bắt đầu xa lánh Ô Doanh Doanh, đôi khi Đằng Ngọc Ý muốn đến tìm Ô Doanh Doanh chơi nhưng bị mẫu thân ngăn cản.

Cũng chính từ khi đó, thân thể mẫu thân bắt đầu phát bệnh.

Sau đó nữa, Đằng Ngọc Ý tình cờ bắt gặp cảnh đó trong thư phòng, nàng không đem chuyện này kể cho mẫu thân, nhưng cuối cùng mẫu thân vẫn biết được, khi đó mẫu thân đã mang thai, tức giận đến không thể giữ được thai nhi, sức khỏe hoàn toàn suy sụp.

Nhớ lại chuyện này, nàng ngẩng phắt đầu lên, bên tai tiếng đàn không dứt, phụ thân đắm chìm trong ký ức, nàng không thể nhịn được nữa, bước nhanh xuyên qua phòng đột nhiên đẩy mở cửa.

Đằng Thiệu ấn chặt dây đàn, quát nhẹ: “A Ngọc!”

Đằng Ngọc Ý dừng bước, nghiêm nghị nói: "Cha luôn miệng nói nhớ mẫu thân, nhưng thậm chí không biết rằng A nương chưa bao giờ chơi khúc nhạc Hồ khi bà còn sống! Chỉ có một người đã chơi" Tô Mộ Già "này, cha dùng di vật của mẫu thân để gảy khúc này, rốt cuộc là đang lăng nhục ai? "



Đằng Thiệu dường như bị ai đó bóp chặt cố họng.

Đôi mắt Đằng Ngọc Ý đỏ hoe: "Cha không cần dùng cách này để nhắc nhở con, con sẽ không bao giờ chạm vào cây đàn này, khúc nhạc này mỗi lần nghe đều cảm thấy buồn nôn! Con sẽ không bao giờ quên a nương vì sao chết, nữ nhân đó bây giờ đang sống rất tốt ở nước Nam Chiếu, A nương lại trở thành một đống xương trắng, mà tất cả những điều này đều nhờ cha ban tặng!"

Mặt Đằng Thiệu tái mét, quát một tiếng: "Đủ rồi!"

Đằng Ngọc Ý nước mắt lưng tròng, vào đêm mẫu thân mất, hạ nhân bận rộn khâm liệm, nàng non nớt không biết chuyện gì đã xảy ra, tự mình chui vào trong quan tài, mở rộng vòng tay nói với mẫu thân: A nương, A Ngọc ngoan, xin a nương ngồi dậy ôm con đi ”.

Nhưng cho dù nàng có khóc nháo như thế nào, A nương cũng không chịu để ý đến nàng, nàng luống cuống, ôm A nương trong quan tài và bắt đầu khóc.

Kể từ ngày đó, không ai dỗ nàng ngủ mỗi đêm, không ai bế nàng hát những bài hát thiếu nhi dưới tán hoa. Không ai mỉm cười chải tóc cho nàng, không ai nắm tay dạy nàng viết.

Sau khi A nương được chôn cất, trong vô số đêm đen, xung quanh nàng bị bao trùm bởi sự im lặng, bầu bạn bên nàng chỉ còn lại con búp bê vải do mẫu thân để lại.

Nàng nhớ đến đôi mắt cong cong biết cười của mẫu thân, lòng căm hận đối với cha không cách nào kìm nén được.

Đằng Thiệu chống bàn đứng lên, đang muốn đi một bước, thân thể liền đột nhiên loạng choạng.

“Cha là người thô lỗ, không hiểu nhạc lý, không biết đối câu, chưa từng vẽ mày cho a nương con một lần, chưa từng cùng a nương con đi hái hoa một lần, lúc đó Đột Quyết cùng nước Nam Chiếu xâm lược Kiếm Nam Đạo, là lúc quân tình cấp bách nhất, mỗi khi cha xuất chinh trở về không bầu bạn bên cạnh a nương con bao lâu đã phải đi, thế nên cha thậm chí còn không biết a nương con thích đàn khúc nhạc nào. "

Y cúi đầu dùng ngón tay vuốt ve thân đàn, ánh mắt quá đỗi dịu dàng: "Nhưng cha biết a nương con thích gảy đàn, thích làm thơ, khi trà đạo hưng khởi, a nương con là người đầu tiên ở Kinh thành thạo, mỗi khi ai đó xuất bản một bài thơ mới ở Trường An, nàng nhìn qua liền thuộc, những phép tính khó nhằn của Quốc Tử Giám nàng ấy tính nhanh hơn bất cứ ai khác. Trên đời này không có thứ gì mà nàng không thể học được. "

Môi y bắt đầu run run: "Nàng còn có rất nhiều sở thích, cha không biết nhiều lắm, nhưng cha vẫn muốn nói rằng khi nương con vẫn còn trên đời, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cha. Điều may mắn nhất của cha chính là lấy được a nương của con. "

Đằng Vũ ngấn lệ nhìn Đằng Thiệu: "Nếu đã như vậy, tại sao còn có Ô Doanh Doanh?"