Chương 2

Bạch Chỉ nhớ lại ánh mắt khi nãy của Đằng Ngọc Ý, âm thầm lau mồ hôi, với tính cách có thù tất báo của nương tử, không chừng sẽ tìm người phụ nữ kia tính sổ.

Nương tử, người nhận ra chủ nhân của bà ta sao?”

Đằng Ngọc Ý lệnh cho Bạch Chỉ đốt đèn lên, trong lòng thầm nói không chỉ quen, ba tháng sau đại công tử Đoàn Ninh Viễn của phủ Trấn Quốc Công đột nhiên đến từ hôn với nàng, chính là vì vị Đổng nhị nương ngồi trong xe kia.

Còn nhớ khi đó mọi người nghe được tin tức vô cùng kinh ngạc, phụ thân lại càng bất ngờ xen lẫn phẫn nộ, khuôn mặt già nua của Trấn Quốc công không biết giấu đi đâu,trói con trai đến thỉnh tội, tuy nhiên Đoàn công tử ngoan cố lạ thường, cam chịu phạt roi cũng nhất quyết muốn từ hôn.

“Cha nếu không hết giận, cứ thêm 100 roi cũng được”

Trong màn mưa mờ tối, nam tử trẻ tuổi khoác chiếc bào đen quỳ thẳng trước viện, bày ra tư thế thà chết không hối cải.

Trấn Quốc Công tức giận đến thất khiếu bốc khói, đoạt lấy roi tự mình ra tay.

“Hôm nay lão phu phải đánh chết tên ác ôn nhà ngươi!”

Phụ thân hờ hững đứng nhìn,cho đến khi Trấn Quốc Công đánh Đoàn Ninh Viễn đến còn nửa cái mạng mới mở miệng: “Không lý do mà từ hôn, không phải do con ta sai. Ngươi bội tín trước, đừng mơ đem cái sai này đổ lên đầu Ngọc Nhi, chuyện này truyền ra ngoài, ắt sẽ dẫn đến dư luận đầu đường cuối hẻm, chỉ cần ta nghe thấy nửa câu chỉ trích Ngọc Nhi, đừng trách Đằng Chiêu ta hạ thủ vô tình!”

Nói xong trước mặt mọi người xé “hôn thư” và “thư đáp ứng kết hôn”, đuổi thằng Đoạn Ninh Viễn chỉ còn ngam ngáp ra khỏi phủ.

Lúc đầu khi chuyện này đến tai công chúng, tất cả đều ngạc nhiên Đoàn Ninh Viễn lại làm ra chuyện xấu xa như vậy, nhưng thời gian trôi qua, những luồng ý kiến

khác cũng dần dần xuất hiện.

Đoàn công tử được công nhận là một quân tử thẩm hạnh thuần hậu, tình nguyện gánh hết những lời mắng chửi của thiên hạ vì hành động này, nhất định bởi đức hạnh của con gái Đằng Thiệu có vấn đề.

Nghe nói vị tiểu nương tử này trong ngoài bất nhất, một khuôn mặt như hoa thắm nhưng tính cách lại giảo hoạt cực kỳ.

Kiểu nói này càng suy diễn càng nghiêm trọng, chẳng bao lâu đã truyền đến tai Đằng Ngọc Ý, thanh danh của nữ tử cực kỳ quan trọng, sau này ai dám đến Đằng gia cầu hôn nữa.

Nhưng chưa đợi Đằng Thiệu từ Hoài Nam về ra tay, Đoàn tiểu tướng quân bởi vì lén lút hẹn hò với Đổng nhị nương mà bị phát hiện.

Hôm đó là Xạ Lễ* vào một ngày thu, người dự tiệc đa phần đều là vương công quý tộc, địa điểm là một khu vui chơi, gần đó có một ngôi chùa hoang phế đã lâu, không biết ai nói trong đó có hoa đẹp nở rộ, chớp mắt liền khơi lên hứng khởi của mọi người.

(*Xạ lễ: là một trong những nghi thức quan trọng của người Trung Quốc, chủ yếu là chủ nhà và khách cúng bái chào hỏi, cho người đặt những chiếc bình, cùng thi phóng tên vào bình, người phóng tên không được muốn phóng đâu thì phóng đó mà phải phóng theo thứ tự bình đã được sắp xếp, người thắng sẽ phạt người thua uống rượu.)

Mọi người đi vào tìm thú vui, không may lại bắt gặp Đoàn tiểu tướng quân và nhị thiên kiêm Đổng Minh phủ huyện Vạn Niên hẹn hò.

Đổng Nhị nương để cho tiện liền mặc một thân nam trang y phục người Hồ, tuy nhiên cũng không giấu nối tư thái yểu điệu.

Đổng nhị nương ánh mắt rưng rưng, Đoàn Ninh Viễn ôn nhu an ủi, hai người tuy có giữ lễ, nhưng ai cũng nhìn ra được sự ái mộ và che chở mà Đoàn Ninh Viễn dành cho Đổng nhị nương.

Sự việc này làm dấy lên một trận sóng lớn, hai người quyến luyến vấn vương, có thể thấy đã qua lại từ lâu, tính cách Đoàn tiểu tướng quân được người người khen ngợi, thế mà hủy hôn thật ra là vì yêu người phụ nữ khác.

Trước đó có rất nhiều suy đoán khiếm nhã về tiểu thư nhà họ Đằng, Đoàn tiểu tướng quân không hề bênh vực một lời, cho dù là không có thiện cảm, dù sao cũng đã ký kết hôn ước, thế mà chỉ để mặc tiểu cô nương nhà họ Đằng bị người khác vu khống. Quả là trái tim sắt đá.

Nhất thời dư luận hỗn loạn , người thì nói rằng họ ghê tởm với những gì mà Đoàn Ninh Viễn đã làm, một số khác lại buộc tội Đổng nhị nương ngả ngớn dụ dỗ, phủ Trấn Quốc Công mất sạch mặt mũi, thà chết chứ không để Đổng nhị nương vào cửa.

Đếm đó Đằng Ngọc Ý nằm trên giường Hồ, bình thản nhấm nháp chén rượu Thạch Đông Xuân trong tay.

Đoàn Ninh Viễn liền vai sát cánh với ai nàng không quan tâm,nhưng vì ham muốn cá nhân kéo theo nàng vào đó, cũng đừng có khinh người quá đáng.

Đoàn Ninh Viễn là một người cực kỳ thận trọng, nàng không biết mình đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư để sắp đặt ra trò vui này, cuối cùng cũng đợi đến ngày cả hai thân bại danh liệt, làm sao có thể không vui vẻ uống rượu cho được.

***

Người phụ nữ nhìn đám Đằng Ngọc Ý thuận lợi tiến vào, cũng tiến lên phía trước thương lượng nhưng đám nô bộc chỉ lo chắn trước rừng, bất kể thế nào cũng không cho đi.

Giọng nói của người phụ nữ không nhỏ, Bạch Chỉ nghe thấy phía trước nói vài câu, mới nhận ra người phụ nữ đó chính là quản gia nhà Đổng Minh ở huyện Vạn Niên.

Mặc dù Bạch Chỉ sống ở Dương Châu quanh năm, nhưng cũng biết rằng thành Trường An được chia thành hai huyện, Đông thành thuộc huyện Vạn Niên và Tây thành thuộc huyện Trường An.

Huyện lệnh của hai quận tuy chỉ là quan chức ngũ phẩm, nhưng đều đặt ở Kinh Đô và nắm thực quyền, cũng được xem như nhân vật có mặt mũi, thảo nào quản gia nương tử trong nhà lại hống hách đến vậy.

Đàm phán hoàn toàn vô ích, người phụ nữ trung niên xấu hổ đến thảm hại, nghe thấy tiếng gọi của người trong xe, người phụ nữ lên xe vén rèm ra, tức giận nói với người đánh xe: "Nhị nương lo lắng cho lão phu nhân bị bệnh, dự xong yến tiệc trở về kinh thành hầu hạ, đừng phí công đợi ở đây nữa, tìm đường vòng mà đi thôi. "



Người đánh xe đáp ứng, tiếng xe lộc cộc, càng đi càng xa.

Bạch Chỉ nhìn Đằng Ngọc Ý, nương tử từ lúc bước vào rừng trúc như lâm đại địch, nàng tuy hiếu kỳ,cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thắc mắc công tử của những nô bộc kia có thân phận gì, đến cả huyện lệnh huyện Vạn Niên cũng không để vào mắt, hơn nữa có lẽ đã ra khỏi rừng trúc, bởi ban đầu còn có thể nghe thấy tiếng nói cười và tiếng bước chân cách không xa, dần dà chỉ còn lại tiếng gió vi vu.

Nước lặng lẽ chảy, càng yên tĩnh lại càng quỷ dị.

Đi một lúc cũng không thể phân biệt được đông tây nam bắc, Bạch Chỉ chỉ cảm thấy sau lưng sởn cả tóc gáy, may mà có Đoan Phúc bên người, lão nô này được lão gia đưa đến cho tiểu thư từ khi nàng ba tuổi, thân thủ bất phàm, trung thành tận tụy, từ sớm đã ra ngoài tìm Đỗ Đình Lan, lúc này mới đi theo bọn họ vào rừng, có hắn canh giữ bên cạnh tiểu thư cũng có thể yên tâm không ít.

Không khí đặc quánh từ từ trộn lẫn vào một chút mùi tanh, càng tiến về phía trước mùi càng nồng nặc. Cả ba người họ đang nghi ngờ, bỗng có một tiếng kêu của phụ nữ trong khu rừng truyền đến, những ngọn cây vang xào xạc, như thể một con quái vật nào đó bay từ trên đầu họ xuống.

Bạch Chỉ toàn thân rét run muốn bảo vệ Đằng Ngọc Ý, nhưng Đằng Ngọc Ý thấp giọng hét lên: "Đoan Phúc!"

“Vâng!” Nghe được một tiếng vang lớn,Đoan Phúc rút kiếm bay ra.

Đằng Ngọc Ý nhấc váy vội vàng đuổi theo, tuy chỉ là rằng tiếng kêu ngắn ngủi của nữ tử, nhưng rõ ràng là biểu tỷ nàng, nhưng cái vật to lớn lúc nãy lướt qua thở hồng hộc, lại không biết là người hay thú.

Trong đầu nàng có hàng ngàn ý nghĩ lướt qua, hung thủ sẽ không phải là kẻ đã phong tỏa khu rừng, nếu hắn đã muốn gϊếŧ, sao phải làm ầm ĩ lên, chặn nhiều xe không cho vào rừng cũng tương đương với việc nói với thế giới y là kẻ gϊếŧ người.

Theo nàng, thường hung thủ sẽ ẩn náu ở những nơi tối tăm trong rừng, vì nàng sợ bị đánh lén nên từ khi bước vào cánh rừng đã vô cùng cảnh giác, nào biết đột nhiên có biến, mà còn quỷ dị hơn cả dự liệu của nàng.

Vũ khí sắc bén kêu vang, Đoan Phúc quả nhiên đã giao đấu với thứ đó, tất cả binh khí sử dụng năm đó được phụ thân dùng huyền thiết ngàn năm ở biên giới Song Lĩnh chế thành, chém đá trảm vàng, kiên cố không gì phá nổi.

Trong lòng Đằng Ngọc Ý có hơi yên tâm, bất kể hung thủ có lai lịch thế nào, rất hiếm khi thấy Đoan Phúc thất thủ.

Bạch Chỉ kinh hãi không thôi, may mà đèn l*иg trong tay không bị mất, chủ tớ hai người gấp gáp chạy vài bước, ánh sáng lập lòe rọi về phía trước, trên mặt đất mơ hồ có một bóng đen nằm đó, dường như là một nữ tử.

Đằng Ngọc Ý rút kiếm phỉ thúy từ trong tay áo ra, định xông lên phía trước, nhưng một sợi lý trí còn sót lại kéo lại, dừng lại để Bạch Chỉ giơ cao đèn l*иg: "Nhìn xem người đó là ai."

Bạch Chỉ run cầm cập chiếu lên người đó.

“Hồng Nô?”

Hồng Nô mặt như tờ giấy vàng, cũng may vẫn còn hơi thở, Đằng Ngọc Ý quỳ xuống xem xét, khẩn trương hỏi: “Biểu tỷ đâu?”

Hồng Nô ho khan mở mắt ra, vẻ mặt ngây ra một lúc, mới hoảng loạn đứng dậy: "Nương tử! Nương tử!"

Nha hoàn này đã bị dọa cho sợ mất mật, Đằng Ngọc Ý giận run người, đoạt đèn l*иg của Bạch Chỉ muốn đứng dậy, phía sau “bịch” một tiếng, có vật nặng rơi xuống đất, bỗng nghe tiếng Đoan Phúc hừ nhẹ: “Nương tử cẩn thận!”

Đầu óc Đằng Ngọc Ý trống rỗng, Đoan Phúc làm sao có thể thất thủ?

Không kịp quay đầu, một cơn gió kỳ lạ ập đến từ phía sau, cuốn lấy một lớp cây cỏ thơm nồng.

Đồng tử của Hồng Nô và Bạch Chỉ đột ngột trừng lớn, mọi việc đến quá nhanh, không đợi hai người đến đẩy Đằng Ngọc Ý ra, lòng bàn tay của bóng đen đã đặt lên vai Đằng Ngọc Ý, chỉ cần một móc một kéo Đằng Ngọc Ý có thể sẽ bị xé thành hai mảnh.

Quái vật vừa ra một chiêu đã đắc thủ, liền cười lên quái dị, giọng điệu mềm dịu khoan khoái, cực giống một người phụ nữ đầy thùy mị, Hồng Nô và Bạch Chỉ vất vả lắm mới lấy được dũng khí muốn đứng lên giúp đỡ, vừa nghe thấy tiếng cười khủng bố này, cả hai liền bị dọa ngả xuống đất.

Đoan Phúc gầm lên một tiếng, chỉ cần thứ này thu lại móng vuốt khổng lồ, nương tử mới giữ được mạng.

Đột nhiên, sức lực của y tăng mạnh, cánh tay y đã bị gãy, lại cưỡng chế cầm lấy cán đao, cứ như vậy đứng lên khỏi mặt đất, lao thẳng đến như chim ưng.

Chiêu này có sức lực to như mở núi xẻ đá, ắt sẽ làm cho da thịt nở hoa, không ngờ đỉnh dao chém xuống, lại như chặt trên tảng đá, "Cheng cheng cheng", tia lửa màu cam bắn tung tóe, đến da thịt cũng chưa hề chém đến.

Thứ đó thật đắc ý vô cùng, tiếng cười cũng ngọt ngào hơn một chút, thoạt nghe cứ như thiếu nữ ngây thơ mười lăm mười sáu tuổi, dưới móng vuốt khổng lồ mọc lên dây leo, chậm rãi vuốt ve cổ Đằng Ngọc Ý.

Tim Đoan Phúc như muốn nứt ra, vừa định đập vào vai nó, tiếng cười như chuông bạc bên tai đột nhiên biến thành tiếng hét thảm.

Chỉ thấy Đằng Ngọc Ý nắm chặt kiếm phỉ thúy, tàn nhẫn mà đâm về chiếc móng vuốt đang chụp trên vai mình.

Một một nhát đâm xuống, quái vật liền kêu lên một tiếng, dường như đang chịu nỗi đau khoét tim, kêu hết sức thê lương.

Đoan Phúc sửng sốt đến mức quên cả thu tay, Đằng Ngọc Ý lại quên đi sợ hãi, trước khi đến trong đầu nàng đã tưởng tượng hàng ngàn hàng vạn lần, nếu có thể bắt tại chỗ kẻ sát hại biểu tỷ mình, nhất định sẽ chém chết kẻ đó ngàn đao vạn đao.vừa nghĩ đến biểu tỷ có thể vẫn ở đó trong tay của thứ này, nàng xuống tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Sau cái chết thương tâm của biểu tỷ ở kiếp trước, dì cũng mang đả kích nặng nề mà bệnh không dậy nổi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nàng lần lượt mất đi hai thành viên quan trọng nhất trong gia đình, hóa ra tất cả tai họa đều do con quái vật này gây ra, nàng hận đến mức muốn nhai thịt uống máu của nó.

Đâm xuyên da thịt vẫn không đủ, Đằng Ngọc Ý cười gằn, mũi kiếm bên trong móng vuốt của quái vật quấy động như đang giã mắm.



Tiếng hét của quái vật cao hơn mấy phần, bất lực không thể động đậy, “Ầm” có một vật nặng lại rơi xuống đất, trong đếm tối nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đau đớn của nữ tử.

Trong đầu Đằng Ngọc Ý như có 1 sợi dây đàn đang quấy thúc.

"Biểu tỷ!"

"Là biểu tỷ! Nhanh lên Đoan Phúc!"

Đoan Phúc không đợi mệnh lệnh, nhắm chuẩn thời cơ lăn trên đất, ôm Đỗ Đình Lan trong tay, phi nhanh lên xuống, đưa nàng thoát khỏi chỗ dưới chân quái vật.

Đằng Ngọc Ý muốn đâm lần nữa, nhưng chỉ mất tập trung trong chốc lát này, sức mạnh trên vai đột nhiên nhẹ đi, con quái vật sống sờ sờ bẻ gãy móng vuốt khổng lồ của mình trong tiếng hét thảm.

Trong phút chốc, máu chảy ra như bắn, hơi thở hôi hám xông lên tận trời.

Con quái vật kêu la thảm thiết, giống như một người phụ nữ đau thấu tim, nhảy lên tận ngọn cây cao cao, biến mất trong màn đêm trong nháy mắt.

Ngoài rừng ánh lửa chiếu rọi, tiếng bước chân hỗn loạn đi đến, Đỗ phu nhân cùng hạ nhân vội vã đuổi tới, “Lan Nhi, Ngọc Nhi!”

Đi theo tới còn có những nô bộc dựng màn trướng ở ngoài rừng khi nãy.

Khi mọi người nhìn thấy tình huống này, tất cả đều kinh ngạc, không biết con quái vật đã sử dụng ảo ảnh gì, một cuộc chiến kinh thiên động địa này, thế nhưng ngoài rừng đến một chút thanh âm cũng không nghe thấy.

Một người hầu quỳ xuống nhặt cái chi còn sót lại của quái vật, chưa kịp quan sát thứ đó đã hóa thành một đống bột đen, người này biến sắc: "Nhanh đi bẩm báo với thế tử."

"Thế Tử vừa rời sân đánh bóng, Nguyệt Đăng Các khóa không cho người ngoài vào, trong sân nhiều người thi đấu như vậy, làm sao truyền tin cho ngài đây?"

"Thuần An quận vương đêm nay cũng ở trên bờ sông chi bằng ta nhờ quận vương điện hạ tìm thế tử, lai lịch quái vật không rõ, nếu để yên không quản thì sẽ có nhiều người gặp nạn."

Đằng Ngọc Ý hoảng sợ không yên, vội vàng ôm biểu tỷ lên xem xét, vẫn chưa tỉnh như cũ, may mà hô hấp đã đều.

Mũi và mắt Đằng Ngọc Ý chua sót, trước mắt là một khuôn mặt diễm lệ với sức sống sống động, chứ không phải khuôn mặt hết sinh khí, sưng tấy xám tro mà nàng đã thấy khi từ Dương Châu đến ở kiếp trước.

Mấy ngày nay trên một chiếc thuyền từ Dương Châu đến Trường An, mỗi ngày mỗi đêm nàng đều lên kế hoạch làm thế nào để tránh thảm kịch tương tự xảy ra, bây giờ biểu tỷ vẫn còn sống sờ sờ ngay trước mắt, liền khiến nàng cảm thấy như vừa sống sót qua tai nạn.

Sắc mặt Đỗ phu nhân tái nhợt, vội vàng đẩy người hầu ra túm lấy nàng: "Xảy ra chuyện gì?"

Đằng Ngọc Ý ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên quần áo của dì, cổ họng như bị tắc nghẽn, nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng bình tĩnh nói: "Cháu hẹn biểu tỷ đến đây chơi, ai biết lại đυ.ng phải tà vật."

Tại sao biểu tỷ ra khỏi am vẫn còn là một bí ẩn đối với nàng, có quá nhiều người xung quanh nên nàng không thể không cố kỵ.

Suy nghĩ của Đỗ phu nhân xoay chuyển cực nhanh, nhìn thấy một đứa con gái ngất đi, đứa con gái còn lại vô cùng hoảng sợ, nhất thời kinh hồn bạt vía, vội vàng ôm hai người vào lòng: "Bé ngoan, đừng sợ."

Bà vẫn còn lo sợ mà nhìn xung quanh, phân phó với người hầu của mình: "Mau đưa Nhất Nương lên xe, nhanh chóng trở lại thành tìm đại phu."

Đằng Ngọc Ý tham luyến vòng ôm của dì, nhưng hiện tại vẫn còn nhiều việc phải làm, đứng dậy kiểm tra vết thương của Đoan Phúc, thấy từ vai phải trở xuống, toàn bộ cánh tay đều là máu thịt hỗn độn.

Đoan Phúc vẫn trầm lặng như cũ,Đằng Ngọc Ý lo lắng như lửa đốt liền nhờ lão đánh xe dìu Đoan Phúc: "Trong xe có một viên kim thương dược, cầm máu trước đã."

Ra khỏi khu rừng sắp xếp ổn thỏa cho Đỗ Đình Lan, đang chờ Hồng Nô và Bạch Chỉ được đỡ lên xe, bỗng thấy vó ngựa dương móng cát bụi tung tóe, nhóm người hầu lúc nãy rời đi giờ quay lại, theo sau là một cung nhân mặc áo bào vàng.

Nhóm người này chạy nhanh tới trước mặt: " Xin hỏi có phải là xe ngựa của Đằng tướng quân không? Tiểu nhân là nô bộc của Thuần An quận vương, điện hạ đã nghe chuyện ban nãy, nên để tránh cho người khác gặp tai ương, để chúng tiểu nhân nhanh chóng đến phong tỏa rừng trúc.”

“Thuần An quận vương?” Đỗ phu nhân vén tấm màn, bà sớm đã phát hiện miệng nữ nhi phát đen, đang hoảng loạn trong lòng.

"Không chỉ vài vị trong phủ, mà cả chiếc xe ngựa của phủ Đông Minh huyện Vạn Niên khi đi ngang qua cũng gặp nạn, họ đều bị tà vật đả thương, những đại phu thông thường không biết chẩn. Vừa hay Đạo trưởng tối nay cũng đang chơi ở Khúc Giang, quận vương đã đi mời Đạo trưởng rồi, lệnh cho chúng tiểu nhân mang người bị thương đến Tử Vân Lâu. "

Trong lòng Đằng Ngọc Ý chấn động, nàng vội vàng nắm lấy tay Đỗ phu nhân: "Dì ơi, mau nghe theo lời cung nhân này đem Hồng Nô và Bạch Chỉ mang lên xe."

Hơi thở của biểu tỷ chí có vài sợi mỏng manh, trên mặt Đoan Phúc cũng đã bị phủ một tầng khí đen, không cần nghĩ cũng biết có liên quan đến tà vật đó, nếu không nhanh chóng chữa trị, táng mệnh chỉ trong một sớm tối.

Nếu nàng đoán không nhầm, vị đạo sĩ có thể tự do ra vào Tử Vân Lâu chính là Thanh Hư Đạo Trưởng, người có tính khí xa cách, nhưng được thánh thượng phong làm ân sư.

Người này đạo thuật cao, trong nước không có người thứ hai.