“Hoàng Thượng, kính xin đưa vật ấy cho lão thần nhìn.”
Yến Hồng nhận lấy ngọc bội, quan sát trong chốc lát bèn trả trở lại, vững giọng nói: “Đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Lưu ở Lũng Nam, treo móc ngọc quỳnh, thiên hạ có một không hai. Lưu gia là thế gia vọng tộc danh chấn thiên hạ, một mạch ở Lũng Nam là vọng tộc tiền triều. Lão thần không khỏi nhớ lại, năm ấy chính ta đã diệt sạch tộc nhân một mạch này. Cũng khó trách, nàng một thân một mình, nữ tử nhu nhược lại là mạch chính Lưu gia, cũng chẳng tiếc tính mạng mà mưu toan vì tàn đảng dư nghiệt, hóa ra là muốn báo thù nhà.”
“Nàng… Sao nàng có thể là người họ Lưu của Lũng Nam được! Nhất định là vu oan giá họa! Lão nô chưa từng thấy ngọc bội này trong nhà mà Hoàng Thượng, sao biết để hủy nó đi được! Lại nói, nếu thực sự muốn hủy miếng ngọc này, tìm người nghiền nát là được, cần gì phải phóng hỏa khiến người khác chú ý tới!”
“Chỉ vì trong viện kia của ngươi còn rất nhiều sổ sách không sạch sẽ, ngươi biết chuyện của Lưu Nga vừa xảy ra, gian viện ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị sờ tới! Đốt sạch là xong hết mọi chuyện, không thể nào tra được!”
Hách Thuận chó cùng dứt giậu: “Ngươi nói năng bậy bạ!”
Ninh Vi Quân chính thanh áp chế những lời ngụy biện của Hách Thuận: “Hoàng Thượng, tội danh thứ ba thần muốn lên án của ông ta là bao che dư nghiệt Lâm Ân, nuông chiều dung túng, còn nuôi trong nội cung tránh tai mắt người khác! Hách Thuận là tổng quản Nội phủ, chỉ sợ ông ta còn chứa chấp dư nghiệt trong cung, không chỉ có một mình Lưu Nga! Ân đã vong những bảy năm trời, ai biết ông ta bảo vệ Lâm Kinh Phác có phải vì nhớ chủ cũ, có ý đồ phục Ân không! Nếu chỉ vì Thánh ân mênh mông mà dám tham ô trái pháp luật, vậy cũng có thể tha thứ, nhưng mưu toan giao động quốc cơ, tội này đáng chém!”
Hách Thuận không nghe thấy người khác nói gì nữa, không cãi lại được, hai mắt như biến thành màu đen, quỳ xuống đánh “bịch” một tiếng: “Hoàng Thượng, lão nô vô cùng oan uổng…”
Sắc mặt Ngụy Dịch đã trầm xuống từ bao giờ. Hắn cúi đầu nhìn về phía Hách Thuận, đáy mắt sinh ý cười, xoay người đỡ ông ta dậy.
Hách Thuận thấy chủ thượng vẫn bận lòng tình cảm, an lòng không ít, liều mạng nuốt nước miếng, lúc này nắm chặt tay Ngụy Dịch hệt như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng: “Tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn Hoàng Thượng…”
Ai ngờ, Ngụy Dịch nhẹ nhàng buông tay, thân thể mập mạp của ông ta đột nhiên lăn đùng ra đất.
Ngay sau đó, Ngụy Dịch cầm miếng ngọc bội kia lên ném thẳng vào mặt Hách Thuận.
Mắt phải Hách Thuận đau nhói lên khó chịu, trừ một mảnh đỏ tươi trước mắt, cái gì cũng chẳng thấy. Ông ta hoảng sợ bưng con ngươi máu me đầm đìa, khóc trời gào đất: “Máu… Máu! Là máu! Hoàng Thượng, lão nô… Lão nô oan uổng! Cứu, cứu…!”
Tay Ngụy Dịch chẳng dính một giọt máu, sửa sang lại long bào một chút: “Lời nào oan uổng, hay cứ chờ tới ngày công công báo mộng thì nói với trẫm sau đi.”
Qua tối nay, Hách Thuận triệt để ngã ngựa.
Lúc này, Ngụy Dịch xua người hầu bên cạnh đi, một mình tắm rửa trong ao nước nóng Thiên Mộc.
Hơi nước mịt mờ làm đầu óc hắn choáng váng, không biết làm sao tâm tình lại không tốt, thực sự lười nhúc nhích.
Ở bên ngoài phải tùy theo thế lớn, hắn bất đắc dĩ phải dựa dẫm vào Nội phủ. Lần này Hách Thuận bại lui, coi như là thua hắn một chiêu.
Trong khi suy nghĩ, dường như có người trên bờ chạm đến bờ vai hắn. Ngụy Dịch cảnh giác, còn chưa thấy rõ đã nhanh chóng vung tay tóm lấy cánh tay người kia, ném thẳng qua vai, chẳng tốn chút sức nào đã quăng người nọ vào trong ôn tuyền.
Bọt nước văng tung tóe, Lâm Kinh Phác chật vật giãy giụa đứng lên giữa đám nước trong ao, còn phun ra một cánh hoa ngấm nước màu trắng nhạt. Y bơi chẳng giỏi, may mà nước trong ôn tuyền này rất nông.
“Là ngươi?”
Ngụy Dịch đã giải lệnh cấm túc cho y, tuy nói ao Thiên Mộc cách Diễn Khánh điện không xa, nhưng hiếm lắm y mới chủ động tới đây gặp hắn một lần.
Ngụy Dịch không khỏi thả lỏng đôi vai, hai cánh tay thon dài rắn chắc dựa vào hai bên bờ, gợn nước gợn sóng loáng thoáng chiếu lên đường nét đẹp đẽ nơi bụng dưới của hắn.
“Ngứa da, muốn tắm uyên ương với trẫm?”
Lâm Kinh Phác xoa xoa mặt, lại phun ra mấy ngụm nước ôn tuyền nữa, vuốt hết tóc tai ẩm ướt ra sau, không thèm nhìn thẳng vào hắn, cất giọng khàn khàn: “Thời cơ đã đến, ta tới thành thật với ngươi.”
“Thời cơ đã đến?”
Ngụy Dịch nhất thời nghĩ tới điều gì, cười lạnh rồi đứng từ trong nước dậy, kéo cánh tay y qua, nghiêng người đè y lên vách ao bằng đá bên cạnh.
Sát ý như sinh sôi khuếch tán trong nơi nước. Hắn không cho y trốn.
“Lại là ngươi. Ngươi chém mất một cánh tay của trẫm, còn có mặt mũi nói mình thành thật với trẫm?”
Lâm Kinh Phác rũ mắt xuống, lại ho khan hai tiếng: “Ngươi, ngươi ngồi xuống chút đã.”