Chương 6.3: Sao trước đây tôi không phát hiện em mau nước mắt như vậy chứ, khóc đến tim anh nát rồi

Bùi Minh Ưu ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt đẫm nhìn người trước mặt. Có lẽ do một ít men say, bản năng của Omega, cùng tình cảm kỳ lạ dưới tận đáy lòng làm cậu không muốn rời xa Alpha của mình. Miệng cậu nhấp xuống tủi thân bảo.

“Người kia rất đáng ghét. Anh biết rồi phải không, năm nhất có một thời gian đột nhiên em xa cách với một người đàn anh, bởi vì nửa đêm gã sờ em…”

Đôi tay ôm lấy người trong lòng của Giang Viễn đột nhiên nắm thật chặt, đôi mắt híp lại.

“Ừ, em nói tiếp đi.”

Bùi Minh Ưu dựa vào lòng người trước mặt. Ở những ngày bình thường, đầu óc cùng bình thường, chắc chắn cậu sẽ không nói mấy chuyện này với người khác. Nhưng lúc này cậu chỉ muốn than thở với Giang Viễn.

“Sau đó em đánh gã, lúc sau còn quấy rối chuyện tốt của gã. Hôm nay lại nhìn đến gã, tên đó phân hóa thành Alpha. Gã dùng tin tức tố bắt nạt em, còn quấy rối tìиɧ ɖu͙© nữa. Nhưng không có việc gì, em đánh gã rồi…”

Vừa dựa vào trong lòng Alpha người nào đó đã biến thành bé Omega đáng yêu kể lể. Sau đó đột nhiên câu nhớ ra mình đánh người ở đâu nên bàn tay nắm lấy Giang Viễn cũng mất tự nhiên cựa quậy, đầu tựa vào cổ Giang Viễn không ngừng cọ xát như làm nũng.

“Em không cố ý đánh nhau đâu, gã là người xấu.”

Cậu ngẩng đầu nhìn thấy sự giẫn dữ ẩn trên khuôn mặt của người trước mặt. Bùi Minh Ưu cho rằng anh đang giận mình, sốt ruột lay lay anh.

“Xin lỗi mà, em không nên đi quán bar, nhưng lâu rồi em không đi chơi với nhóm Tinh Dương, lần sau em không đi nữa…”

Giang Viễn phục hồi tinh thần, biết mình dọa cậu sợ nên nhanh chóng ôm lấy người dỗ dành.

“Không đâu, tôi không trách em. Lý do tôi không cho em đi là vì em còn là vị thành niên. Hiện tại em đã thành niên, có thể đi quán bar. Chỉ là Bối Bối à, lần sau ra ngoài thì mang theo anh được không. Tuy rằng bảo không phải quán bar nào cũng có mấy trò linh tinh cá rồng lẫn lộn, nhưng tỷ lệ gặp người xấu ở nơi này rất lớn, hiện tại em còn đang trong thời kỳ đặc thù nữa. Tôi không yên tâm về em.”

Lúc này Bùi Minh Ưu đã nghe hiểu Giang Viễn không có ý trách cứ cấu còn muốn cùng đi quán bar, lập tức vui vẻ.

“Được chứ, vậy lần sau anh đi với em.”

Giang Viễn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua người trong lòng. Nghĩ đến chuyện cậu mới nói, không ngờ là còn có thể ngược dòng đến tận năm đầu tiên. So với chuyện đi quán bar, chuyện này khiến anh bực bội hơn, đặc biệt là Bùi Minh Ưu còn không nói cho anh bao giờ. Nghĩ đến đây Giang Viễn lại tức giận bé hu này, lật cậu lại đánh mông vài cái.

Bùi Minh Ưu bị đánh ngây người, xoa xoa mông nhỏ, tủi thân.

“Vì sao đánh em?”

Không phải đã nói không trách cậu à, Alpha thúi nói không giữ lời!

Giang Viễn vỗ mấy cái khiến cậu quơ quơ chân kêu vài tiếng.

“Sau này mấy chuyện đó đều phải nói với tôi. Ai bắt nạt em, ai đối xử không tốt với em, không thể giấu tôi, biết chưa?”

Hiện tại đầu óc Bùi Minh Ưu hơi chậm chạp, nửa ngày mới nghĩ ra là phải nói với anh chuyện gì.

“Ừ!”

Thấy Bùi Minh Ưu xoa mông, Giang Viễn tưởng mình đánh cậu đau nên kéo quần ra liếc nhìn xem. Hai cánh mông thịt trắng nõn đã đỏ ửng từng mảng. Anh vòi vào xoa xoa, cảm giác mềm mại tinh tế khiến người ta yêu thích đến mức không muốn buông tay. Bùi Minh Ưu được anh xoa bóp rất thoải mái, kéo áo sơ mi ngoan ngoãn bảo.

“Sau lưng cũng hơi đau nè.”

Giang Viễn nhíu mày, cởϊ áσ sơ mi rõ ràng là của mình ra. Thân thể bạch ngọc của Omega có mấy vết bầm chướng mắt. Nếu người quen thuộc với Giang Viễn nhìn thấy biểu tình của anh lúc này thì biết sự tức giận của anh là đạt tối đa.

“Bối Bối, nói cho tôi biết tên đó tên là gì?”

Giang Viễn chạm nhẹ vào một khối bầm xanh tím.

Bùi Minh Ưu chớp chớp mắt.

“Tên? Gọi là Ứng Dương.”

Giang Viễn nhẹ nhàng hôn lên mấy nơi bị bầm kia.

“Gã sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”

Bùi Minh Ưu bị hôn hơi ngứa ngãy, hành động của Alpha còn khiến lòng cậu vui vẻ vô cùng, vì thế quay đầu học bộ dáng của Giang Viễn hôn lên cổ, lên cằm anh một cách hỗn loạn.

Điều này thành công khiến một ít lửa giận của Giang Viễn biến mất hoàn toàn. Anh muốn đưa Bùi Minh Ưu trở về bôi thuốc nên muốn lên ghế điều khiến. Nhưng lúc này, sau khi rượu hun đầu óc và tác dụng của tin tức tố khiến Bùi Minh Ưu như một khối kẹo mạch nha dính người, quấn lấy Giang Viễn không buông tay. Đôi môi mềm mại hồng nhuận ướŧ áŧ mổ lên mặt anh, có lần có chạm đến khóe môi.

Hô hấp của Giang Viễn rối loạn.

“Bối bối, ngoan nào, chúng ta về nhà trước được không?

Anh bị Bùi Minh Ưu nhóm lửa cương cứng, thực sự là yêu tinh mài người mà!

Giang Viễn kéo xé thế nào cũng không đẩy được người xuống. Rơi vào đường cùng anh đành dùng dây lưng của cậu buộc người vào ghế sau. Để dây xích không cọ xát cơ thể nên lót quần áo bên trong.

Bùi Minh Ưu bị trói ở sau ghế, bộ dạng rất đáng thương. Giang Viễn đi lên trước lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn Bùi Minh Ưu. Đầu tiên là đôi mắt trông mong của cậu nhìn ánh, ánh mắt kia khiến anh suýt chút nữa tử hình cậu ngay tại chỗ. Sau khi không được đáp lại cậu cúi đầu xuống, không biết có phải đã ngủ hay không.

Giang Viễn không về ký túc xá mà lái xe đến thẳng một chung cư ở bên ngoài trường của anh. Sau khi cởi trói cho Bùi Minh Ưu mới phát hiện cậu không ngủ mà yên lặng khóc suốt quãng đường đi. Giang Viễn cũng bị cậu làm kinh sợ.

Trên mặt mỹ nhân nhỏ bé là từng viên từng viên nước mắt lớn, như thể tuyết lệ bị cắt đứt nên rơi xuống không ngừng. Vành mắt chóp mũi đã đỏ hồng, cậu khóc không hề có thanh âm hay động tác gì, chỉ yên lặng rơi nước mắt. Loại khóc này khiến tim Giang Viễn cũng đau đớn theo.

“Ai, em thật là.”

Giang Viễn ôm cậu vào trong lòng như ôm một đứa trẻ, vừa vuốt lông vừa đi vào trong nhà.

“Sao trước đây tôi không phát hiện em mau nước mắt như vậy chứ, khóc đến tim anh nát rồi.”

Thanh âm của anh mang theo sự sủng nịnh dịu dàng gần như có thể khiến người ta chết đuối trong đó.

“Bối Bối ngoan, đừng khóc, tôi sai rồi, tôi không nên trói em. Lát nữa em phạt tôi được không?”