Chương 6.1: Bùi trâu bò

Một tiếng “Bịch” vang lên, đám người vây xung quanh hóng hớt lập tức lùi về sau vài bước, nhưng có người biết chuyện thường thường ầm ĩ nói vài câu.

Bùi Minh Ưu tóm được nơi khiến người ta đau nhất để xuống tay rất nặng. Ứng Dương không ngờ rằng mỹ nhân mà mình nhìn trúng lại là đóa hoa hồng có gai, đâm vào người thực sự rất đau, chẳng thèm quan tâm đến thể diện, vội vàng la lên oai oái.

“Ô hô! Bạn Bùi trâu bò quá!”

“Được được được, uy lực năm đó của bạn Bùi không giảm chút nào!”

“Lên đi Bùi! Đấm chết gã đi!”

Trận đánh nhau đột nhiên xảy ra này hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh. Ngay cả những người bạn đang đánh bài, khoác lác đánh mông trên bàn tiệc cũng chạy lại gần đây, vừa thấy vai chính là bạn Bùi nhà bọn họ thì bất chấp tất cả bắt đầu trầm trồ khen ngợi trợ trận.

Trong giới ai không biết Bùi Minh Ưu sinh ra một khuôn mặt mỹ nhân nhưng kỳ thật tính tình thực sự như ớt cay nhỏ.

Cậu sẽ không chủ động gây chuyện, nhưng nếu có người chọc cậu thì đảm bảo bị nổ cho tanh bành.

Quyền cuối cùng đấm lên trên mặt, Ứng Dương ngã bùm xuống đất. Bùi Minh Ưu chán ghét nhìn thoáng qua rồi lập tức đi về phía trước, nhưng chưa đi được mấy bước đã mềm nhũn chân, hơi lảo đảo, được Cù Tinh Dương đang chạy tới đỡ lấy.

“Làm sao thế? Sao cậu lại đánh nhau với người khác, cậu không sao chứ?”

Bùi Minh Ưu đi theo Cù Tinh Dương trở về bàn mình, khuôn mắt cực kỳ khó chịu không nói lời nào. Bạn tốt ngồi bên trái nhướng mày.

“Ài, còn có thể là chuyện gì nữa, chắc chắn là tên đàn ông fan cuồng nào đó không biết lượng sức tiếp cận cậu ấy, không chừng còn động tay động chân chọc bạn Bùi dựng lông lên nữa, kết quả bị đánh thành đầu heo ha ha!”

Cù Tinh Dương ngắn nhìn khuôn mặt tai họa của Bùi Minh Ưu, trong lòng cũng đoán có lẽ là chuyện như vậy nên vỗ vỗ vai cậu.

“Đã đánh tên đó rồi, đừng tức giận.”

Bùi Minh Ưu lẩm bẩm một câu:

“Mình không tức giận.”

Cậu chỉ cảm thấy hơi ghê tởm thôi.

Cù Tinh Dương lại an ủi vài câu, lúc rời tay đi thì cọ phải cổ của Bùi Minh Ưu, cảm nhận được sự nóng bỏng trên đó nên nhíu mày cẩn thận nhìn lại.

“Bùi Tiểu Ưu, sao mặt cậu hồng thế?” Cậu ta duỗi tay sờ vài cái, “Độ ấm cũng hơi cao, có phải cậu…”

Cù Tinh Dương không nói rõ mà đưa mắt ra hiệu cho cậu. Chính Bùi Minh Ưu cũng cảm thấy bản thân không bình thường, trong lòng cậu biết là do tin tức tố của tên Ứng Dương chết tiệt kia. Có lẽ cậu đang rơi vào kỳ động dục giả ở mức độ nhẹ, vì thế cậu cầm lấy đồ uống lạnh áp lên mặt.

“Có lẽ là vậy, mình về trước đây, tầm này chắc Giang Viễn cũng về rồi.”

“Mấy vết bầm trên tay cậu thì phải làm sao?”

Cù Tinh Dương nhìn lướt qua tay Bùi Minh Ưu. Bùi Minh Ưu đánh nhau với Alpha có thể lực vượt trội nên không áp đảo hoàn toàn, sực lực kém hơn nên chỉ dựa vào kinh nghiệm và kỹ xảo. Ngoại trừ vết bầm trên cổ tay do đánh người, trên có thể cậu cũng có một ít, đau râm ran.

Bùi Minh Ưu cau mày nhìn thoáng tay mình.

“Mình sẽ nói mình bị tự đυ.ng phải, chuyện này nhất định không thể để Giang Viễn biết.”

“A? Cái gì không thể để Giang Viễn biết?”

Bạn tốt ngồi bên cạnh nghe thấy mấy từ mấu chốt nên quay đầu nhìn qua. Nhóm bọn họ tuy không thân với Giang Viễn nhưng dù sao cũng học cùng cấp ba, đều biết cả. Có mấy người bởi vì có quan hệ tốt với Bùi Minh Ưu nên có số liên hệ của Giang Viễn nữa.

Bùi Minh Ưu mím môi.

“Chuyện mình đánh nhau đó, nếu không anh ấy lại lải nhải mình cho coi.”

Chỉ thấy khuôn mặt bạn tốt cứng đờ. Bùi Minh Ưu nhìn cậu ta một cách kỳ quái, đáy lòng cũng có dự cảm không ổn.

“Cái kia…” Bạn tốt che mặt. “Bạn Bùi à, vừa rồi cậu đánh nhau quá ngầu nên mình quay video gửi lên vòng bạn bè rồi…”

Mắt thất sắc mặt Bùi Minh Ưu càng lúc càng đen theo lời nói của cậu ta, thanh âm bạn tốt càng ngày càng nhỏ.

“Cậu thực sự là cái hố đen mà!” Bùi Minh Ưu tức giận chụp một phát lên đầu cậu ta. “Nhanh xóa đi!”

Bạn tốt nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Bùi Minh Ưu thật dè chừng.

“Có lẽ… không kịp nữa rồi, vừa rồi Giang Viễn… còn bình luận vào bài của mình…”

Không khí đông cứng như bị đóng băng, trong khoảng thời gian ngắn không có ai nói chuyện. Bùi Minh Ưu cảm thấy nắm đấm của mình ngứa ngáy. Ngay lúc cậu giơ tay lên thì bạn tốt lập tức bỏ chạy nhanh như chớp.

“Bạn Bùi à! Bùi Tiểu Ưu, cha Bùi ơi! Mình thực sự xin lỗi cậu, mình thực sự không biết mà. Ngài giơ cao đánh khẽ lần sau mình mời cậu ăn cơm…”

Trước mắt Bùi Minh Ưu tối sầm, muốn đứng lên đuổi theo đánh thì bị Cù Tinh Dương ngồi bên cạnh ôm chặt cánh tay.

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đừng đánh đứa nhỏ ngốc đó mà, cậu ấy cũng không cố ý…”

Hai người biễu diễn luôn cái biểu cảm [Anh gà à, đừng tính sổ mà.jpg]

Bùi Minh Ưu nghiến răng nghiên lới lấy di động ra, quả nhiên nhìn thấy bình luận ngắn gọn rõ ràng của Giang Viễn bên dưới bài post vòng bạn bè. Chỉ hai chữ: Địa chỉ.

Sau đó tên ngốc kia còn vui tươi hớn hở trả lời địa chỉ cho anh ấy. Nếu nhìn thời gian bình luận, lúc đó Giang Viễn mà đi luôn thì có lẽ đã chạy tới nơi rồi.

Giây tiếp theo bài post kia biến mất trong vòng bạn bè, Bùi Minh Ưu không nhịn được giật giật khóe miệng. Bây giờ còn xóa thì có tác dụng cái chim gì, người cần thấy đã thấy được rồi!

Cù Tinh Dương dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu. Nhưng là “Bùi đảng” chân chính, cậu ta vẫn an ủi.

“Không sao cả, không phải cậu chỉ trốn ra ngoài đi bar, uống rượu, chơi bài, còn thuận tiện đánh nhau một trận thôi sao…”