Chương 10.3: Bối Bối, anh yêu em từ rất lâu rất lâu rồi

“Anh làm gì thế, hôi kinh!”

Giang Viễn ngửi mình trên người mình.

“Cùng cha ăn một bữa, trên người anh có mùi khó chịu sao?”

Bùi Minh Ưu cũng không ngờ rằng mình lại phản ứng lớn đến vậy, vừa tức vừa bực.

“Khó ngửi muốn chết!”

Giang Viễn nghi hoặc nhíu mày, hôm nay bọn họ ăn đồ không có mùi nồng, trên người anh đáng lẽ không có mùi gì mới đúng. Anh ngửi thật cẩn thận, cuối cùng ngửi ra mùi hoa không nên có. Ánh mắt anh lấp lánh, thúc giục tin tức tố của mình khử toàn bộ mùi vị kia.

Có thể nhiễm tin tức tố lên người thì đến gần đến mức nào chứ! Giang Viễn đáng giận, còn bảo thích cậu, vậy mà còn cùng Omega khác ăn cơm!

Đúng rồi, Bùi Minh Ưu đột nhiên nhớ ra, việc Giang Viễn thích cậu là cậu đoán được thông qua dấu vết chứ Giang Viễn chưa từng nói gì. Cậu lấy lý do gì để không cho anh ăn cơm với người khác chứ.

Tâm trạng của Bùi Minh Ưu đột nhiên giảm mạnh, nhưng người đối diện vươn tay ôm mặt cậu ngẩng đầu lên nhìn anh. Đối mặt với mắt của Giang Viễn, Bùi Minh Ưu không chịu được nên dời tầm mắt.

“Sao thế? Bối Bối” Ngón tay Giang Viễn vuốt ve mặt cậu.

Cậu không vui, vì sao lại không vui?

Vừa mới thức giấc còn bình thường, mình vừa để sát vào đã đột nhiên tức giận, ghét bỏ người anh hôi hám.

Trên người anh lây dính một chút hơi thở của Omega hôm nay gặp mặt, Bối Bối ngửi thấy sao?

Bối Bối vì ngửi thấy mùi của Omega khác nên không vui sao?

Cho nên…

Liên tưởng đến trước đây hai người ở chung cư, những động tác nhỏ ùn ùn không dứt của Bùi Minh Ưu, tim Giang Viễn đột nhiên đập mạnh hơn.

Giang Viễn ra ngoài phun thuốc che đậy tin tức tố, người khác không ngửi được hai mùi tin tức tố quấn quýt lấy nhau trên người anh, Omega kia cũng không biết.

Giang Viễn không hề cho người kia vẻ mặt tốt gì, nghĩ rằng bản thân đã vạch ranh giới rõ ràng rồi, nhưng Omega kia đột nhiên dùng tin tức tố đánh úp đến để quyến rũ anh. Giang Viễn chỉ cảm thấy ghê tởm nên không thèm ăn cơm xong đã rời đi, ở trong công ty nhà họ Giang một buổi trưa, không ngờ vẫn còn chút mùi vương lại.

Bùi Minh Ưu không muốn thừa nhận bản thân ghen tị, lại nhận ra Giang Viễn chưa từng nói anh thích cậu. Bùi Minh Ưu kiêu ngạo giống một bé khổng tước nhỏ, lần đầu tiên có chút mất tự tin.

Tự mình cảm thấy người kia thích mình chính là ảo giác đỉnh cấp nhất trong lịch sử.

Mấy ngày hôm trước Bùi Minh Ưu còn xác định là Giang Viễn thích mình, hiện tại vì tình cảm của bản thân trở nên lo được lo mất.

Giang Viễn thực sự thích mình sao?

Bùi Minh Ưu quay đầu đi tránh khỏi tay Giang Viễn. Cậu vẫn muốn suy nghĩ lại một chút, giờ phút này cậu cũng quên luôn vì sao mình lại đến tìm Giang Viễn.

Giang Viễn cảm giác có thứ gì đó sắp trồi lên khỏi mặt nước thì thấy Bùi Minh Ưu đứng lên muốn chạy.

Dự cảm trong lòng nói cho anh biết nếu bỏ lỡ lần này thì lần tiếp theo không biết phải đợi đến bao lâu.

Bùi Minh Ưu còn chưa đi được vài bước đã bị Giang Viễn chặn ngang, ôm về ấn trên giường, hai tròng mắt cậu còn ẩn chứa sự khϊếp sợ.

“Anh làm gì thế!”

Giang Viễn ngửi hơi thở trên người cậu, mùi tin tức tố vị bạc hà đã phai nhạt một ít, khiến Alpha muốn dùng tin tức tố của mình bắt nạt tàn bạo người trước mặt, khiến trên người cậu tiếp tục bao trùm thật đậm hương vị tin tức tố của mình.

Giang Viễn sờ khuôn mặt phiếm hồng giống như hoa đào, cực kỳ kiều diễm của Bùi Minh Ưu, thấp giọng hỏi:

“Bối Bối, vì sao em tức giận?”

Bùi Minh Ưu bị anh ôm chặt đến không thể động đậy, giãy giụa vài cái không có tác dụng nên từ bỏ, thấy Giang Viễn nói vậy thì ậm ừ.

“Ai tức giận chứ, tức giận cái gì…”

Giang Viễn cười khẽ: “Bây giờ anh có hôi hay không?”

Hương vị khiến Bùi Minh Ưu tức giận đã biến mất không thấy tăm hơn, Bùi Minh Ưu ngạc nhiên nâng mắt nhìn thấy sự ôn nhu trong mắt của Giang Viễn, còn có cả sự kinh ngạc, vui sướиɠ, không dám tin, vẻ mặt anh mang theo cảm giác cẩn thận khi chạm đến một thứ vô thực. Điều này khiến tim cậu mềm xuống.

Rất nhiều chuyện đã không còn nghi vấn nữa.

Bùi Minh Ưu nhẹ giọng nói.

“Vì sao anh để tin tức tố của Omega khác dính lên người mình.”

Tim Giang Viễn đập nhanh như trống, có chút tủi thân.

“Người ta cố ý có lên người anh, lúc ấy anh lập tức rời đi, ngồi trong văn phòng rất lâu, còn tưởng đã bay hết mùi rồi.”

Bùi Minh Ưu không ngờ rằng sinh thời còn có thể nhìn thấy Giang Viễn như vậy, trong lòng buồn cười muốn chết.

Cậu nhìn chằm chằm anh.

“Trước đây anh đánh dấu tạm thời cho em, giúp em vượt qua kỳ phát tình, với cả…” Cậu cắn môi. “Còn đυ.ng chạm em như vậy, bởi vì sao?”

Giang Viễn hơi cong môi, hôn lên tai cậu. Bùi Minh Ưu ngạc nhiên.

“Này!”

“Vậy em để anh đánh dấu, để anh sờ em, mấy ngày nay còn hôn anh, còn mặc quần áo của anh, vừa nãy còn tức giận… bởi vì sao?

Bùi Minh Ưu cạn lời nhìn anh một cái. Người này thực sự không chịu thiệt gì cả. Cửa sổ giấy đến gió nhẹ có thể thổi rách mà nhất định phải để cậu nói trước sao?

Bùi Minh Ưu hít một hơi thật sâu: “Anh muốn biết? Bởi vì em… Ưm ưm!”

Giang Viễn che miệng cậu lại, mở miệng bảo: “Được, anh hiểu rồi, để anh nói trước đi.”

Hai người dựa sát vào nhau, thân thể không có một khe hở.

“Bùi Minh Ưu, anh thích em.”

Bùi Minh Ưu chớp chớp mắt, nghe thấy Giang Viễn dùng ngữ điệu bình tĩnh nói ra lời động lòng người đến vậy.

“Anh thích em, không biết từ lúc nào bắt đầu đã muốn ở bên em mọi nơi mọi chốn, muốn ánh mắt em chỉ đặt trên người anh. Chỉ cần em không ở bên cạnh thì anh sẽ bắt đầu suy nghĩ xem em đi đâu vậy, em ở bên cạnh ai, em đang làm gì.”

“Anh để ý mọi thứ liên quan đến em, hôm nay em có vui vẻ không, có thoải mái hay không, có gặp phiền phức gì không. Anh muốn biết tất cả mọi thứ, em học tập, sinh hoạt, yêu thích, bạn bè.”

“Anh muốn ôm em, hôn em, âu yếm em, muốn cùng em làm chuyện thân mật nhất, muốn đi học cùng em, tốt nghiệp, đi làm, sau đó kết hôn, tạo thành một gia đình, vĩnh viễn ở bên nhau đến khi bạc đầu.”

Giang Viễn hôn cậu một cái.

“Từ cái ngày nhỏ xíu em quấn lấy anh, anh sẽ không bao giờ để em tách rời khỏi anh, anh nguyện ý cùng em làm mọi chuyện, yêu em, quan tâm em, che chở em, làm bạn với em.”

“Bối Bối, anh yêu em từ rất lâu rất lâu rồi.”