Chương 8.2: Ăn mềm không ăn cứng

Nhìn thấy sắc mặt Bùi Minh Ưu trở nên trắng bệch, trong lòng Giang Viễn bắt đầu hối hận, bỏ tay ra, ghé sát lại gần muốn ôm lấy cậu. Bùi Minh Ưu đẩy tay anh ra, rũ mắt, cơ thể hơi phát run, không biết là xấu hổ hay tức giận.

Giang Viễn cẩn thận tới gần.

“Bối Bối?”

Vành mắt Bùi Minh Ưu không kiềm chế được ửng đỏ lên. Cậu có thể không quan tâm hay sao, bị người khác lăn qua lộn lại làm lâu như vậy, bây giờ cả người vẫn còn đau nhức. Nhưng đó là cậu và Giang Viễn mà, quan hệ của bọn họ quá đặc biệt. Ngay cả Bùi Minh Ưu thích dỗi anh, chọc ghẹo anh, thì bọn họ vẫn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Hai nhà có quan hệ thân thiết, không chỉ trên phương diện cảm tình mà còn hợp tác nhiều mặt khác nữa.

Nhưng bọn họ lại không có loại quan hệ kia. Hôm qua không giống với việc “hỗ trợ lẫn nhau” trước đây nữa, không, phải nói là Giang Viễn đơn phương giúp đỡ người nghèo. Bọn họ ngủ với nhau chẳng hiểu vì lý do gì, hoặc là bởi vì ảnh hưởng của tin tức tố, lý do như vậy có thể nói ra lời sao?

Quan hệ biến hóa sẽ khiến người ta cảm thấy bất an, không biết là sự thay đổi tốt đẹp hay biến mất vĩnh viễn. Nếu bởi việc này mà bọn họ tranh cãi rời xa nhau, thậm chí ảnh hưởng đến gia đình, Bùi Minh Ưu tình nguyện giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra. Bọn họ vẫn có thể giống như trước đây, cho nên thậm chí cậu còn thu lại tính bướng bỉnh của mình, chủ động nói tốt, nhưng vì sao Giang Viễn có thể nói như vậy!”

Bùi Minh Ưu liếc một ánh mắt sắc bén về phía Giang Viễn, l*иg ngực cũng phập phồng lửa giận.

“Đúng vậy, tôi là như vậy đấy, không tim không phổi, tùy ý làm bậy, thích chơi kí©h thí©ɧ, liên quan gì đến anh. Kể cả tôi ngủ với người khác anh cũng chẳng quản được!”

Bùi Minh Ưu nói xong quay đầu chạy luôn. Tức chết đi mất, lúc trước Giang Viễn quản cậu, cậu biết anh muốn tốt cho cậu hoặc là bản thân đã sai nên sẽ nghe lời, không đồng nghĩa với việc Giang Viễn có thể tùy ý khống chế cậu. Cậu đã mười tám tuổi, là người trưởng thành rồi, cho dù ra ngoài chơi 419 cũng không phạm pháp. Giang Viễn nói vậy như thể cậu không biết liêm sỉ, rõ ràng ngay cả yêu đương cậu cũng chưa từng thử qua.

Giang Viễn vẫn nhanh hơn cậu một bước, đứng ở huyền quan đè cửa lại, mang theo một chút hèn mọn khi làm sai chuyện.

“Anh sai rồi, anh nói không lựa lời, đều do anh, em mắng anh đi, hoặc là em muốn đánh anh cũng được.” Thấy Bùi Minh Ưu vẫn cúi đầu không nhìn mình, anh nhẹ giọng dỗ dành. “Thân thể em chưa khỏe lại, cũng chưa ăn cơm xong nữa."

Bùi Minh Ưu trừng anh.

“Tránh ra!”

Giang Viễn duỗi tay muốn kéo cậu, bị hất ra cũng không quan tâm.

“Em muốn về ký túc xá à?”

Bùi Minh Ưu: “Tôi khuôn muốn nhìn thấy anh!”

Giang Viễn: “Vậy… Em ở đây đi, tôi rời đi được không, Bối Bối? Em ăn cơm xong đã, sau đó bôi thuốc mỡ ở trên bàn. Tối hôm qua trước khi ngủ anh đã bôi cho em rồi, hôm nay lại bôi thêm lần nữa. Nếu buồn ngủ thì ngủ một giấc. Nơi này có có trò chơi X bản mới nhất, em cũng có thể chơi game…”

Bùi Minh Ưu ăn mềm không ăn cứng, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Giang Viễn, thấy Giang Viễn như một con cún bự to xác bị chủ nhân đá một cái không dám thò qua, lại vẫn dịu dàng cẩn thận dỗ dành cậu. Thấy vậy thái độ của cậu cũng mềm xuống, cố gắng gật đầu.

Giang Viễn dỗ người trở về ăn cơm, nhẹ nhàng bảo.

“Xin lỗi em, Bối Bối, là do tôi nói chuyện thiếu suy nghĩ, tôi không cố ý. Tôi chưa từng nghĩ về em như vậy, em có thể tha thứ cho tôi không?"

Bùi Minh Ưu đang ăn cơm không muốn để ý đến anh. Cuối cùng cũng bắt được một nhược điểm của Giang Viễn, sao cậu có thể dễ dàng buông tha cho anh vậy chứ.

Giang Viễn không nhiều lời nữa, chỉ bảo.

“Trong phòng bếp có máy rửa chén, ăn xong em bỏ vào đó là được. Tôi đi đây, buổi tối sẽ mua trà sữa khoai viên đậu đỏ về cho em.”

Thấy trên mặt Bùi Minh Ưu có sự dao động, thì Giang Viễn bắt đầu suy tư xem cậu còn muốn gì nữa. Anh thu dọn đồ đạc rời khỏi chung cư, để Bùi Minh Ưu yên lặng một mình.

Sau khi cơm nước xong, Bùi Minh Ưu bỏ chén đĩa vào máy rửa chén, lại liếc nhìn thuốc mỡ để trên bàn lập tức nhớ tới trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt hung mãnh hôm qua, mặt đỏ bừng. Thế nhưng kỳ thực cậu cũng không thấy đau, chỉ là huyệt sau có chút nóng trướng, có lẽ cứ bôi thuốc đi. Cậu tưởng tượng lại hôm qua Giang Viễn đã bôi thuốc cho cậu như thế nào lại bỏ lọ thuốc vào trong ngăn kéo, nhắm mắt làm ngơ.

Bùi Minh Ưu mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong có nước vị quả nho thì ánh mắt lấp lánh. Nơi ở này của Giang Viễn còn chuẩn bị cả đồ uống mà cậu thích. Cậu lại mở tủ ra, bên trong tràn đầy đồ ăn vặt cậu thích ăn, không biết vì sao trong lòng có mùi vị khó nói nên lời.

Cậu chưa từng ở nơi này, Giang Viễn đã bắt đầu chuẩn bị cho cậu mấy thứ này là vì cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ ở lại đây ư?

Bùi Minh Ưu lấy một chai nước vị quả nho ra uống, ngồi xuống sô pha suy nghĩ chuyện tình.