Chương 1: Chưa ăn cơm à? Cong mông lên chút đi

Bùi Minh Ưu vừa vào ký túc xá thì gặp luôn Giang Viên vừa đi ra khỏi phòng tắm. Giang Viễn để trần thân trên, làn da màu lúa mạch chắc nịch cường tráng, trên cổ vắt một chiếc khăn lông, một giọt nước từ trên khuôn mặt góc cạnh của anh lăn dọc xuống dưới, nhỏ vào khe rãnh ở giữa của cơ bụng sáu múi gồ lên.

Bùi Minh Ưu thực sự hâm mộ lại cũng ghen tị với vóc dáng này. Cho dù cậu có đi tập thể hình cũng chỉ luyện được lớp cơ bụng mỏng, đi tắm đen, dù phơi sắp cháy da cũng không thể nhuộm được màu da màu mật tràn đầy hương vị đàn ông như vậy.

Giang Viễn thường xuyên rèn luyện trong ký túc xá, mỗi lần nhìn, Bùi Minh Ưu luôn cảm thấy đây là sự khinh thường rất lớn đối với cơ thể của mình. Vậy nên cậu luôn bới lông tìm vết lúc Giang Viễn tập thể hình.

Lần nọ khi Giang Viễn tập plank, Bùi Minh Ưu đi ngang qua, biết rõ là anh tập rất chuẩn nhưng vẫn cố ý cười nhạo:

“Chưa ăn cơm à? Cong mông lên chút đi.”

Vừa dứt lời thì cậu thấy Giang Viễn ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu. Tuy Bùi Minh Ưu thích khıêυ khí©h anh, nhưng lại sợ Giang Viễn “xử lý” mình, nên lập tức ù té chạy.

Bởi thế cậu lại nhớ đến chuyện từ nhỏ đến lớn Giang Viễn luôn là “con nhà người ta”. Tất cả những người đồng lứa với bọn họ đều kính trọng có phần xa cách với Giang Viễn. Chỉ có mình cậu, bởi vì mẹ của hai gia đình là bạn thân thiết nên cậu cũng bị bắt trói lại với Giang Viễn, bị Giang Viễn vượt xa ở mọi phương diện.

Lúc học tiểu học bọn họ làm thiệp chúc mừng cho cha mẹ, Bùi Minh Ưu chỉ biết vẽ mấy bông hoa linh tinh, Giang Viễn đã biết làm loại thiệp hình ảnh dựng lập thể. Lúc vào cấp hai, hai gia đình cho con trai đi học Tán Đả, trừ phi Giang Viên nhường thì Bùi Minh Ưu không bao giờ có thể đánh bại anh.

Lên cấp ba, bởi vì Bùi Minh Ưu không muốn cùng lớp với Giang Viễn nên cho dù thành tích khoa học tự nhiên của cậu khá tốt nhưng cậu vẫn chọn khoa Văn. Sau đó bị Giang Viễn đánh một trận, uy hϊếp cậu không chọn tử tế sẽ nói với mẹ cậu. Tất nhiên là anh đánh vào nơi có nhiều thịt nhất trên người Bùi Minh Ưu rồi.

Bảo là đau thì không quá đau, nhưng khiến Bùi Minh Ưu tức giận đến la ó om sòm, cuối cùng vẫn khuất phục trước uy hϊếp báo cáo với người lớn trong nhà, rưng rưng nước mắt chọn khoa học tự nhiên, lại cùng lớp với Giang Viễn lần nữa.

Mãi đến khi vào đại học, hai người vẫn cùng một trường nhưng may sao không cùng một chuyên ngành. Vậy nhưng người trong nhà lại cũng là bạn cùng trường với hiệu trưởng trường này, còn từng quyên góp một tòa nhà thư viện. Vỗ tay quyết định luôn, hai đứa con trai của bọn họ thân thiết như thế thì nên ở cùng một ký túc xá luôn đi. Bùi Minh Ưu lại bị đóng gói đưa đến bên cạnh Giang Viễn một lần nữa.

Tên Giang Viễn này trời sinh ra để khiến cậu tức chết đây mà.

Bùi Minh Ưu nhìn Giang Viễn lấy một cái áo thun trắng từ trong tủ quần áo ra, bên trên chỉ in hai chữ mẫu, toàn thân có vẻ thanh tân sáng láng, ngọc thụ lâm phong, không khỏi đá xéo:

“Chiều nay, Giang đại giáo thảo của chúng ta tham dự một trận bóng rổ, như thế kiểu gì cũng thêm một đống fanboy fangirl nhỉ?”

Giang Viễn lại là khẽ cười : “Sao có thể sánh bằng Bùi giáo hoa của chúng ta?”

Mặt Bùi Minh Ưu lập tức xị ra. Việc này bắt đầu từ lúc bọn họ đi quân sự ở năm nhất, các đàn anh đàn chị khóa trên của câu lạc bộ văn nghệ phải làm báo chủ đề về tập huấn quân sự. Lúc lựa chọn người để chụp ảnh, từ một đống những bức ảnh khác nhau lại nhanh chóng tìm được mấy bạn nam thanh nữ tú của lớp sinh viên mới, hai người bọn họ là một trong số đó.

Giang Viễn mày kiếm mắt sáng, dáng người hoàn hảo, trên diễn đàn lập tức trao danh hiệu giáo thảo mới cho anh. Sau này Giang Viễn đạt được giải quốc gia, giải của viện, ra ngoài tham gia thi đấu cũng đạt nhiều thành tích, lúc này cái danh hiệu giáo thảo mới được nhiều người công nhận.