Cái gì? Lâm Hi Thần đã bị bắt cóc?
Lâm Tân Ngôn bỗng chốc đứng bật dậy, động tác của cô quá nhanh, chân đập vào ngăn kéo, cô không cảm thấy đau.
Chỉ là lo lắng cho sự an nguy của con trai.
Sự căng thẳng và lo sợ ngập tràn trong lòng cô, đứa trẻ ấy tuy bình thường nhìn có vẻ trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng lứa, thế nhưng suy cho cùng vẫn là trẻ con.
Cô chạy ra khỏi LEO, vừa ngồi vào xe đã vội vội vàng vàng.
Trêи đường gặp phải đèn đỏ, cô nắm chặt lấy vô-lăng, chỉ muốn phi qua đó.
Đến khi đến được đồn cảnh sát, đã là 20 phút sau.
Lâm Tân Ngôn được cảnh sát dẫn vào phòng thẩm vấn.
Tông Cảnh Hạo và Lâm Hi Thần ngồi đối diện nhau.
Cậu bé không hề sợ hãi chút nào, ánh mắt của Tông Cảnh Hạo nghiêm nghị và lạnh lùng.
“Thằng quỷ nhỏ, cháu nói xem, tại sao chú phải lừa bắt cóc cháu?” Tông Cảnh Hạo nhìn chằm chằm, cậu bé này rõ ràng nhìn có vẻ rất
nhỏ tuổi, nhưng lúc này lại rất bình tĩnh.
Tuy cậu bé này đã hãm hại mình, thế nhưng Tông Cảnh Hạo thừa nhận, đứa trẻ này rất thông minh.
Anh rất tò mò, bố mẹ đứa trẻ này như thế nào, sao có thể sinh ra được đứa trẻ thông minh như vậy?
Lâm Hi Thần im lặng, hai tay khoanh trước ngực, chỉ khăng khăng nói rằng anh đã bắt cóc cậu bé.
Lâm Tân Ngôn vừa bước vào cửa đã nhìn thấy con trai, lao tới, ôm chặt lấy cậu bé, nhìn ngang nhìn dọc, lo lắng hỏi, “Có bị thương không?”
Lâm Hi Thần lắc đầu, “Mẹ đừng lo lắng, con rất ổn–”
“Ổn?! Bị lừa bắt cóc đi mất, còn ổn?! Bình thường không phải rất thông minh sao?! Không phải mẹ đã bảo con không được nói chuyện với người lạ, không được ăn đồ ăn của người lạ cho sao? Tại sao còn bị bắt cóc?” Thương càng sâu, càng nghiêm khắc.
Bây giờ câu nói này vừa hay có thể dùng cho Lâm Tân Ngôn, cô rất ít khi nói chuyện một cách nghiêm nghị như thế này với con trai.
Cô thật sự đã kinh sợ.
Đôi mắt Lâm Hi Thần ửng đỏ, giơ tay xoa lên khuôn mặt lo âu của Lâm Tân Ngôn, “Xin lỗi mẹ, đã để mẹ phải lo lắng.”
Lâm Tân Ngôn mềm lòng, ôm chặt lấy con trai, khuôn mặt vùi sâu vào lòng cậu bé, “Không phải mẹ muốn mắng con, chỉ là lo lắng cho con.”
Lâm Hi Thần sụt sịt mũi, “Con biết.” Vừa nói ánh mắt cậu bé đổi hướng, nhìn sang người đàn ông đang nhìn cậu bé lúc này, nếu có thể làm lại lần nữa, cậu bé vẫn sẽ làm như vậy.
Lúc này Lâm Tân Ngôn cũng bình tĩnh lại, rốt cuộc là tên khốn nào, dám bắt cóc con trai cô?
Cô đặt con trai xuống, đứng dậy, “Chú cảnh sát–”
Còn chưa nói hết câu, liền nhìn thấy người đàn ông ngồi trước bàn, tay còn bị còng lại, hơi thở bỗng ngừng lại, anh ta, sao lại xuất hiện
đây?
“Anh–”
Lâm Tân Ngôn cảm thấy rất hoảng loạn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Tông Cảnh Hạo nhìn một lượt Lâm Tân Ngôn và cậu bé ấy, vẻ ngoài của cậu bé ấy thật sự rất giống Lâm Tân Ngôn.
Đây là con trai cô?
Tính thời gian, có lẽ cũng đã lớn đến từng này.
“Chính là anh ta đã bắt cóc con cô.” Cảnh sát phụ trách vụ án lần này nói với Lâm Tân Ngôn.
Cái gì?
Tông Cảnh Hạo bắt cóc con trai cô?
Lâm Tân Ngôn dường như đã hiểu ra điều gì, quay đầu nhìn con trai.
Lâm Hi Thần mau chóng cúi đầu, nhìn mũi bàn chân mình.
Lúc này, người phụ trách công ty chi nhánh của một thành phố khác
nước A, Trần Hạo đưa luật sư tới, “Tổng giám đốc Tông, luật sư đã liên hệ với bên cảnh sát, chắc là sẽ có thể giải quyết nhanh thôi.”
Lúc nhận được cuộc gọi, anh ta suýt nữa đã kinh ngạc tới mức cằm rơi ra, bắt cóc trẻ em?
Tông Cảnh Hạo có sở thích đặc biệt sao?
Thế nhưng trước đây anh ta cũng đã ở công ty chính rất nhiều năm, theo như anh ta biết, Tông Cảnh Hạo không hề có sở thích ấu ɖâʍ.
“Tổng giám đốc Tông, chuyện gì đang xảy ra vậy, anh đã bắt cóc con nhà ai?” Trần Hạo thật sự rất muốn biết, đứa trẻ nào lại có thể lọt vào tầm mắt của Tông Cảnh Hạo, còn bị anh bắt cóc.
Trẻ con đều ngây thơ, tất cả mọi người đều sẽ không tin, là đứa trẻ này đã hãm hại người lớn.
Đều sẽ tìm vấn đề ở phía người lớn.
Trẻ con mà, đều ngây thơ.
Sao có thể mưu mô như vậy được.
Thế nhưng suy nghĩ của Lâm Hi Thần lại trưởng thành hơn rất nhiều đứa trẻ cùng trang lứa.
Đầu óc rất thông minh.
Tông Cảnh Hạo hất cằm, để anh ta nhìn Lâm Hi Thần.
Ánh mắt Trần Hạo nhìn theo hành động của Tông Cảnh Hạo, trông sang, khi nhìn thấy cậu bé đứng trước bàn, chỉ có thể để lộ ra nửa cái đầu, ánh mắt chăm chú.
Đứa trẻ này thật sự rất tuấn tú, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn đen láy và trong sáng, đứng thẳng người, có vài phần khá giống với Tông Cảnh Hạo–
Vừa nghĩ tới, Trần Hạo giật mình, anh ta quay đầu lại nhìn Tông Cảnh Hạo, vậy mà vừa rồi lại cảm thấy đứa trẻ này rất giống anh.
Bây giờ nghĩ kỹ lại thì sao có thể như vậy được.
Chỉ có hai người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Tông Cảnh Hạo, một người là đối tượng kết hôn mà anh ta vẫn chưa từng gặp, nghe nói kết hôn chưa được 1 tháng đã ly hôn rồi.
Người còn lại chính là Bạch Trúc Vi người đã từng là thư ký của Tông Cảnh Hạo, bây giờ là Hà Thụy Lâm cô chủ của nhà họ Hà, từ 6 năm trước cô ta đã tự biên tự diễn một vụ tai nạn xe, còn nói dối mình sảy thai, sau khi bị Tông Cảnh Hạo phát hiện ra chân tướng, trong lòng anh đã nảy sinh sự chán ghét cô ta từ lâu.
Tính như thế nào, Tông Cảnh Hạo cũng không thể có con được.
“Cô không định nói gì sao?” Tông Cảnh Hạo nhìn Lâm Tân Ngôn, rõ ràng là trong lòng vui vẻ, thế nhưng lúc này lại không hề nở nụ cười.
Lâm Hi Thần như thể lại sợ Tông Cảnh Hạo bắt nạt Lâm Tân Ngôn, kéo tay cô, đứng phía trước bảo vệ cô.
Rất có khí phách đàn ông.
Lâm Tân Ngôn cảm động, lại thở dài không biết nói gì hơn, vỗ lên đôi vai nhỏ bé của con trai, “Nghe lời, đứng đây đợi mẹ một lát.”
Lâm Tân Ngôn vừa định ra ngoài, luật sư đã giải quyết xong, cảnh sát nói, Tông Cảnh Hạo có thể đi được rồi.
Chuyện này Lâm Tân Ngôn cũng không muốn truy cứu.
Suy cho cùng cũng không phải ‘vụ bắt cóc’ thật sự.
Tông Cảnh Hạo xoa cổ tay, lần đầu tiên bị người khác còng tay từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lại còn là bị một đứa trẻ ‘hãm hại’.
Lâm Tân Ngôn dắt Lâm Hi Thần bước ra khỏi đồn cảnh sát, không nhịn được mà ngồi xổm xuống hỏi, “Tại sao con lại làm vậy, đứa trẻ ngoan lại có thể nói dối sao?”
Lâm Hi Thần mím môi im lặng, tính cách có chút ngoan cố, điểm này rất giống với Lâm Tân Ngôn.
“Con trả lời đi!” Lâm Tân Ngôn chau mày, đứa trẻ này đã học được cách nói dối từ lúc nào vậy?
Còn là lời nói dối nghiêm trọng đến vậy, làm loạn lên cả đồn cảnh sát.
Lâm Tân Ngôn tức giận đến mức thở hổn hển, thế nhưng cũng không nỡ lòng động vào dù chỉ là một ngón tay của cậu bé, “Con muốn khiến mẹ tức chết đúng không?”
Lâm Hi Thần siết chặt nắm đấm, bỗng nhiên, hét to lên, “Chú ta là tên lưu manh khốn nạn, tại sao con không được phép bảo cảnh sát bắt chú ta?”
Lâm Tân Ngôn ngây ra, cậu bé, cậu bé đang nói gì?
Bàn tay nhỏ bé của Lâm Hi Thần lau môi Lâm Tân Ngôn một cách mạnh mẽ, “Con không muốn chú ta hôn mẹ, chú ta là người xấu, là kẻ cưỡng hϊế͙p, khốn nạn, chú ta bắt nạt mẹ, con sẽ xử lý chú ta!”
Tông Cảnh Hạo bước ra khỏi đồn cảnh sát, liền nghe thấy một loạt những lời đánh giá của Lâm Hi Thần về mình.
Lần đầu tiên nghe thấy có người mắng mình một cách trôi chảy như vậy.
“Các anh đi ra xe đợi tôi.” Tông Cảnh Hạo bước xuống bậc thềm, “Thằng quỷ nhỏ.”
Lâm Tân Ngôn bế con trai vào lòng, cảnh giác nhìn Tông Cảnh Hạo, “Cậu bé vẫn là một đứa trẻ, hơn nữa anh đã được ra ngoài rồi, anh đừng tính toán với cậu bé nữa.”
Tông Cảnh Hạo khẽ cười, “Sự bất ngờ từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ của tôi, đều được thằng quỷ nhỏ này ban tặng, cô bảo tôi không tính toán với cậu bé đó thế nào được?”
Lâm Tân Ngôn lùi về sau một bước theo bản năng, cô chỉ muốn cách xa người đàn ông này, “Anh muốn thế nào?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Thần vô cùng tức giận, phẫn nộ lườm Tông Cảnh Hạo.
Chỉ muốn lườm chết anh.
Tông Cảnh Hạo lại không giận dữ, tiến gần 2 bước, giơ tay bẹo má Lâm Hi Thần, trêu chọc cậu bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Thần quay đi, tay anh hụt hẫng giữa không trung, rồi ngừng lại trong chớp mắt, thu lại một cách tự nhiên, chỉ là lúc thu lại ngón tay liền lướt qua mặt Lâm Tân Ngôn, bỡn cợt nói, “Nợ của con thì mẹ phải trả.”
------oOo------