Lâm Tân Ngôn đến bệnh viện, Hà Thuy Trạch ngôi ở hàng lang bên ngoài phòng bệnh, hai tay vắt lên hai đầu gối, hơi hơi cong lưng dường như đang nghĩ điêu gì đó.
Ngay cả khi Lâm Tân Ngôn đứng bên cạnh anh, anh cũng không phát hiện ra.
“Anh đang nghĩ cái gì vậy?”
Hà Thuy Trạch ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn liền thu lại biểu cảm của mình, nhìn vào trong phòng bệnh một cái, “Tâm trạng mẹ em không tốt lắm”
Trong lòng Lâm Tân Ngôn đã có sự chuẩn bị, “Vâng, anh về nghỉ trước đi, chỗ này đã có em trông.”
Ánh mắt Hà Thuy Trạch lướt qua phần bụng cô, “Bản thân em cũng cân nghỉ ngơi.”
Lâm Tân Ngôn, “Anh yên tâm, em có thể chăm sóc tốt cho bản thân” Lâm Tân Ngôn nở một nụ cười thoải mái với anh.
Hà Thuy Trạch trầm lặng một lúc, gật đầu, “Em có chuyện gì thì gọi anh.”
Lâm Tân Ngôn lên tiếng trả lời, Hà Thuy Trạch đứng lên, đi ra bên ngoài, nhìn bóng lưng của anh, Lâm Tân Ngôn cắn môi, tuy thời cô
và anh quen biết khá lâu, nhưng cô không biết một chút nào vê chuyện của anh, hoàn cảnh gia đình anh và anh có những người thân nào, dường như là hoàn toàn không biết gì.
Lúc nãy rõ ràng anh có tâm sự, mới suy nghĩ nhập tâm như vậy.
Lúc này, Hà Thuy Trạch dừng chân, quay người nhìn Lâm Tân Ngôn, “Anh nghe ngóng được một chút chuyện từ miệng những người phụ nữ kia, là có người cho bọn họ tiền, để bọn họ nói, thậm chí hắt sơn vào nhà em”
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
Lâm Tân Ngôn, “Vâng, anh trai, nếu anh có tâm sự gì có thể nói với em” Lâm Tân Ngôn nhìn anh.
Hà Thuy Trạch cười nhẹ một cái, “Anh rất tốt”
Lâm Tân Ngôn không tiếp tục hỏi nữa, mỗi người đều có chuyện riêng không muốn nói với người khác.
Sau khi Hà Thuy Trạch đi, cô không lập tức vào phòng, mà suy nghĩ, ai là người mua chuộc mấy người hàng xóm kia?
Lâm Vũ Hàm? Thẩm Tú Tình?
Nhưng bọn họ không biết cô có thai.
Vậy——- Toang!
Đột nhiên, trong phòng bệnh vang lên tiếng đồ bị rơi vỡ, trong lòng Lâm Tân Ngôn thấp thỏm lo âu, cô dồn sức đẩy cửa ra, liền nhìn thấy chiếc cốc thuỷ tinh bị vỡ ở dưới chân Trang Tử Khâm, cô bước đến, cúi người nhặt những mảnh thuỷ tinh ở trêи nên đất, “Mẹ, mẹ muốn uống nước sao, mẹ cứ ngồi xuống trước, con dọn sạch chỗ này xong, sẽ rót cho mẹ—— “
Cô còn chưa nói xong, thì đột nhiên bị Trang Tử Khâm nắm lấy cổ tay, tinh thần hoảng loạn, “Ngôn Ngôn”
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu, nhìn mẹ mình, “Sao vậy mẹ?”
Dường như Trang Tử Khâm cũng rất căn dứt, chỉ nằm lấy tay Lâm Tân Ngôn, dùng lực càng lúc càng mạnh, “Con đừng sinh đứa bé trong bụng nữa có được không?”
Bây giờ chỉ mới vừa bắt đầu, sau này sinh nó ra rồi, không có bố, ngộ nhỡ là một đứa bé tóc vàng mắt xanh, thì người khác sẽ đối xử với bọn họ như thế nào?
Lâm Tân Ngôn biết Trang Tử Khâm bị kϊƈɦ động, nhưng không nghĩ rằng, bà lại nhắc lại câu nói cũ.
Lâm Tân Ngôn, “Mẹ—- “
Trang Tử Khâm buông cô ra, linh hồn bà như ở trêи mây lặp đi lặp lại một câu nói, “Con không đồng ý, mẹ đã biết là con không đồng ý”
Bà ngồi lên giường bệnh, co người lại ở chỗ đầu giường, có những cử chỉ bất thường, “Tân Kỳ chết rồi, chết rồi—— “
Lâm Tân Ngôn kinh ngạc, có chút không thể tưởng tượng nổi, bà, bà bị sao vậy?
Lâm Tân Ngôn nhanh chóng đi gọi bác sĩ, Trang Tử Khâm không phối hợp, còn có hành động tự làm thương bản thân, bác sĩ tiêm cho một mũi thuốc an thần.
“Phán đoán sơ bộ, bệnh nhân có thể bị bệnh tâm thần” Sau khi bác sĩ kiểm tra, phán đoán sơ bộ.
Cơ thể Lâm Tân Ngôn sụp đổ, hai tay đỡ lấy tủ đằng sau người mới có thể đứng vững được, “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”
“Có phải trước đây trong lòng mẹ cô bị tổn thương, thực sự, đây không phải là do một lần bị kϊƈɦ động mà hình thành lên, mà là do trong lòng kiềm nén quá lâu, sau khi bộc phát, mới gây nên”
Môi Lâm Tân Ngôn run lên, sau khi mẹ bị Lâm Quốc An đưa ra nước ngoài, thì bà chưa từng cười, trong lòng bà chắc chản bị tổn thương, sau đó em trai ra đời, lại bị bệnh tự kỉ, sau đó nữa, em trai chết, cô mang thai, có chuyện nào không đả kϊƈɦ tỉnh thần bà mạnh mẽ.
Lần kϊƈɦ động này đã đè nát cọng rơm cuối cùng của bà.
Sức chịu đựng của bà đã đến cực hạn, chỉ cần chạm nhẹ vào dây cung mong manh trong lòng bà, thì bà sẽ bị mất kiểm soát triệt để.
“Phải, phải chữa trị như thế nào?” Lâm Tân Ngôn nói năng không đầu không đuôi, chỉ là cô đang miễn cưỡng chống đỡ.
Bác sĩ than thở một hơi, “Bệnh tâm thần rất khó chữa, không phải cô là người quen của bác sĩ Hà sao, cậu ấy là bác sĩ tâm lý, tôi nghĩ chắc cậu ấy có thể giúp cô”
Lâm Tân Ngôn nghĩ đến biểu hiện trước đó của Hà Thuy Trạch, lẽ nào anh phát hiện được điều gì?
Chỉ là không tiện mở miệng nói với cô?
“Tôi đề nghị, chuyển mẹ cô đến khoa tâm thần”
Lâm Tân Ngôn gật đầu nói vâng.
Tiên bác sĩ đi, Lâm Tân Ngôn ngồi bệt xuống nền nhà, cô nhìn chăm chằm vào mặt của Trang Tử Khâm đã bị chính bà cào rách, đau lòng đến nước sắp không thở được nữa rồi.
Trong đầu cô luôn hồi tưởng lại sự điên rồ của bà, thậm chí bộ dạng tự làm hại mình của bà.
Trong ngày hôm đó Trang Tử Khâm được chuyển đến khoa tâm thần, bởi vì tâm trạng của bệnh nhân tâm thần không ổn định, sẽ tự làm hại bản thân, cũng không nhận thức được làm làm hại đến người khác, cho dù là người thân, cũng chỉ được thăm trong thời gian quy định.
Dường như chữa trị cách ly với thế giới bên ngoài.
Đi từ bệnh viện ra, Lâm Tân Ngôn thu dọn đồ của Trang Tử Khâm và của cô, trả phòng.
Bởi vì những thứ trêи cửa phòng, nên chủ nhà không trả lại tiền đặt cọc.
Tiền viện phí và thuốc thang của Trang Tử Khâm đều là do Hà Thuy Trạch giúp cô ứng trước.
€ô cảm thấy nợ Hà Thuy Trạch càng ngày càng nhiều.
Khi cô đang suy nghĩ thất thần, xe liền dừng trước biệt thự, cô lấy ví, trả tiền rồi xuống xe.
Đứng trước cổng biệt thự, cô ngẩn ngơ một lúc, không ngờ rằng mình phải tạm thời ổn định cuộc sống ở chỗ này.
Khi cô muốn vào nhà, thì có một chiếc xe lái đến, cô sống ở đây không lâu, nhưng vẫn nhận ra là xe của Tông Cảnh Hạo, cô liền đứng yên không di chuyển.
Tông Cảnh Hạo từ trêи xe bước xuống, nhìn Lâm Tân Ngôn đang đứng đó, giọng nói hơi lạnh lùng, “Cô đi đâu vậy?”
Anh đến bệnh viện, thì được biết cô đã làm thủ tục xuất viện, thế thì nửa ngày nay cô đã đi làm việc gì rồi?
Lâm Tân Ngôn không giải thích, chuyện của Trang Tử Khâm đã sớm
làm cô rất mệt mỏi.
Cô nhàn nhạt nói, “Tôi có việc.”
Tông Cảnh Hạo chau mày, “Cô có thái độ gì vậy?”
Anh bước chân đến—— Trong lúc hốt hoảng, khuôn mặt anh dường như có sự tức giận, có rất nhiều bóng người trùng lặp lên nhau, ý thức của Lâm Tân Ngôn dần dần mơ màng, trước mặt tối đen hết cô mất đi ý thức.
Động tác của Tông Cảnh Hạo rất nhanh, khoảng khắc khi cô sắp ngã xuống, anh liên đỡ lấy eo cô.
Eo của cô vô cùng nhỏ, không một chút nào nhìn ra là người đang có thai, cơ thể cô rất mềm mại, tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng anh xuất hiện một cảm giác quen thuộc kì lạ.
Tông Cảnh Hạo chau mày, loại cảm giác này rất kì diệu.
Không nói rõ được.
Rõ ràng quen biết không lâu, tại sao lại có cảm giác kì lạ như vậy?
Anh còn chưa kịp thưởng thức kĩ, thì có hai người đang từ cửa bước vào, một người là Quan Kình, một người khác là Bạch Trúc Vi.
Nhìn thấy Tông Cảnh Hạo ôm Lâm Tân Ngôn, cả hai người đều ngớ người ra.
Đặc biệt là Bạch Trúc Vi, nếu như không phải đang ở trước mặt Tông Cảnh Hạo, sợ rằng cô ta sẽ tức giận đến mức giậm chân.
Trong lòng cô ta vô cùng điên cuồng.
Bạch Trúc Vi, “Anh Hạo——cô ấy——”
Tông Cảnh Hạo ôm lấy Lâm Tân Ngôn, quay người đi vào nhà, Quan Kình nhìn Bạch Trúc Vi đang đứng ở chôn chân ở chỗ cũ một cái, “Tổng giám đốc Tông tuy đã lấy cô Lâm, cho dù không yêu cô ấy, chung quy cũng là vợ chồng, không thể nhìn cô ấy ngất trêи đất không quan tâm đúng không?”
Bạch Trúc Vi cười khẩy, “Đang yên đang lành sao lại ngất đi, không phải cố ý dụ dỗ sao?”
Quan Kình còn chưa định hình lại, Bạch Trúc Vi lại nói thêm một câu, “Cô ta không có bệnh tật gì, đang yên đang lành ngất đi, không kì lạ sao?”
Ngược lại lời nói này của Bạch Trúc Vi cũng có lý.
Đối lập với Lâm Tân Ngôn, Quan Kình tin tưởng Bạch Trúc Vi hơn một chút, dù sao thời gian quen biết của họ cũng khá lâu, trong công việc lại là cộng sự.
Tuy Lâm Tân Ngôn cũng được coi là một người phụ nữ không may mản, nhưng chung quy vẫn có người thân, không giống như Bạch Trúc Vi cô đơn một mình, đi theo Tông Cảnh Hạo nhiêu năm như vậy, trong lòng anh ta đương nhiên sẽ nghiêng về phía cô ta.
Tông Cảnh Hạo ôm Lâm Tân Ngôn vào phòng đặt cô lên giường, khi anh muốn đứng dậy, đột nhiên bị Lâm Tân Ngôn nằm lấy cổ áo.
------oOo------