Editor: Nguyễn Thủy Chờ Dung Tự vào nhà bật bóng đèn ngủ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vậy mà phát hiện Giang Thừa Minh vẫn ở bên ngoài, nửa người tựa vào xe đốt điếu thuốc, vừa hút thở ra một vòng khói lượn lờ, khiến cô không thấy rõ gương mặt của anh.
Có thể do nhận thấy ánh mắt của dung tự, Giang Thừa Minh liền ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn nhau, Dung Tự thấy đối phương nở nụ cười trêu chọc, có thể do thấy cô vào nhà an toàn, liền hút vài hơi liền vứt điếu thuốc vào trong thùng giác bên canh, cùng cô vẫy tay liền lên xe rời đi.
Nhìn xe Giang Thừa Minh rời đi xa, động tác vẫy tay Dung Tự dần chậm lại, vẻ tươi cười cũng thu lại, nhíu mày, từ từ lui về sau hai bước, tắt đèn nhẹ nhàng dựa vào tường, nhắm mắt dưỡng thần, Tô Lệ Lệ lại gọi điện tới.
" Tiểu Tự, Tiểu Tự mình đã nói với cậu, không ngờ anh chàng cấp dưới của Giang tổng lại là binh ca ca, hì hì, mình thích nhất là binh ca ca, không nói đến thân thể cường tráng, tính cách còn rất tốt, hajz, mình biết anh ấy tốt như vậy, gả cho người ta chỉ biết làm hại anh ấy, nhưng ngoài miệng nói chuyện vui vẻ mình cũng không ngại, mà cậu với Giang tổng như nào rồi? Có phải cảm thấy Giang tổng đặc biệt đặc biệt ôn nhu soái khí, hai người có hay không...... Ha ha!"
Dung Tự chưa bao giờ nghĩ tới giọng nói Tô Lệ Lệ còn có thể đáng khinh như vậy, cạn lời mà ứng phó qua loa, đứng dậy đi xuống dưới tầng.
Cô cùng Giang Thừa Diệc đã có vài ngày không có đã gặp mặt, ngày ngày cô đi sớm về trễ, mà Giang Thừa Diệc mỗi ngày trở về so với cô còn muộn hơn, đôi khi thậm chí sẽ không về biệt thự, có một ngày, buổi tối cô lúc nửa mơ nửa tỉnh, còn nghe được Giang Thừa Diệc vui tươi hớn hở mà gọi điện thoại nói chuyện với người, nói xem ngày mai đi chơi chỗ nào, lại đi ăn gì, cô dùng ngón chân cũng đoán được người nói chuyện bên kia là Lâm Dĩ Nhu.
Hai người sống chung như vậy cũng không tệ, Dung Tự cũng không muốn để tình cảm hai người kia phát triển tốt như vậy, cho nên đêm nay cô về xoát sự tồn tại.
Cũng không biết đây có phải nghiệt duyên trong truyền thuyết không nữa, Dung Tự trở lại biệt thự, mới vừa ngồi xuống uống lên nước, cửa biệt thự đã bị người đẩy ra, người đi tới là Giang Thừa Diệc đang cười vui vẻ.
Đối diện nhau qua cốc thủy tinh mà Dung Tự đang dơ lên, cô giật mình, thiếu chút nữa sặc nước, chân tay cô luống cuống mà buông cốc nước:
" Anh đã về...... Anh đã trở về?"
Giọng nói cô lúc đầu vui vẻ, nhưng ngay sau đó dường như cô nghĩ tới cái gì, giọng nói lập tức liền lạnh nhạt xuống dưới.
" Sao cô lại về đây?"
Giang Thừa Diệc nhíu nhíu mày, đổi giày liền đi đến.
"Tôi...... Tôi sao lại về đây? Không phải anh bảo tôi ở đây sao?"
Trên mặt Dung Tự lập tức mang theo oán giận, đôi tay nắm chặt, sau đó cười lạnh, " Hay là anh sợ ai đó nhìn thấy tôi, sẽ hiểu lầm anh, hừ, cũng không phải hiểu lầm, vốn dĩ quan hệ của hai ta chính là quan hệ không dám cho người khác biết...."
"Đủ rồi!"
Giang Thừa Diệc chán ghét cách nói chanh chua của Dung Tự tiến lên hai bước: " Cô không thể...."
Đi được hai bước, giọng nói ngừng lại, bước vội đến trước mặt cô: " Môi cô làm sao vậy?"
Nghe vậy, đầu tiên Dung Tự sửng sốt, theo sau trên mặt liền lộ ra biểu tình hoảng hốt, như là nhớ lại chuyện gì.
Bộ dáng thất thần này của cô khiến Giang Thừa Diệc nổi lên tức giận.
Vết thương ở môi nhất định là do thứ gì đập vào, nhưng ở vị trí của môi như vậy sẽ đập phải cái gì? Vì sao vẻ mặt của cô lại như vậy? Cô nhớ đến ai sao?
Càng nghĩ ngọn lửa trong lòng Giang Thừa Diệc càng lớn, bàn tay dùng sức hơn.
" A......."
Cảm nhận được đau đớn Dung Tự hoàn hồn, nhìn dáng vẻ Giang thừa diệc đầy lửa giận kia bất cứ lúc nào cũng có thể bùm nổ, trong lòng cô cũng tức, giơ tay tát mạnh vào tay hắn: " Tôi làm sao có quan hệ gì với anh?"
" Tôi bảo cô đi quyến rũ Giang Thừa Minh chứ không phải bảo cô đi ra ngoài thông đồng dã nam nhân, con chó con mèo nào! Hừ, hay là cô vốn không để ý tới sự sống chết của em trai? Tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại bảo bác sĩ ngừng chữa bệnh cho em cô, hoặc là cô chủ động nói thật về vết thương đó."
Lửa giận làm lý trí Giang Thừa Diệc biến mất, hắn tràn đầy ác ý mà nói, bây giờ trong đầu hắn chỉ nhớ vết thương ở môi Dung Tự, còn có vẻ mặt hoài niệm của cô, hắn cảm giác đồ vật trong tay mình bị người khác cướp đi, nghẹn khuất ở trong lòng khiến hắn khó chịu, chỉ muốn phát tiết lên người Dung Tự, hai người cùng nhau đau khổ mới tốt.
Nghe vậy Dung Tự chấn dodọng, quay đầu không dám tin nhìn Giang Thừa Diệc, hốc mắt đỏ lên, xoay ngừoi đẩy mạnh hắn: " Giang Thừa Diệc, anh đừng có mà quá đáng như vậy!"
Cô dơ tay lau nước mắt của mình: " Đây chỉ là do tôi không cẩn thận mà cắn phải, anh nghĩ cái gì? A? Tôi ngoại trừ sinh ra sai lầm khi có gương mặt này, tôi làm sai điều gì? Tôi nợ anh cái gì? Anh dựa vào cái gì mà nhục nhã tôi? Anh muốn tôi đi quyến rũ anh trai anh, được, tôi đi, anh muốn tôi leo lên giường người ta tôi cũng đi, anh còn muốn hnư thế nào? Anh còn muốn gì nữa........."
Người cô mềm nhũn mà ngã ngồi xuống đất, sau đó ôm lấy đầu gối mà khóc rống lên.
Giang Thừa Diệc nhìn Dung Tự như vậy trong lòng nhói đau, nghe xong câu trả lời tuy rằng trong lòng vẫn nghi ngờ, nhưng cũng không để ý.
Hắn còn nghĩ hay là tiến lên ôm cô sau đó xin lỗi, nhưng những thứ này chỉ nằm trong suy nghĩ, hai chân như bị đóng trên mặt đất, không thể động đậy.
Dù sao hắn lớn như vậy, chỉ dỗ qua Dĩ Nhu, ngoài ra không có dỗ ai, xin ai, ngược lại mọi người luôn vây quanh hắn, nhường nhịn, dỗ dành, đây là lần đầu tiên phải đi dỗ người khác nên không hạ bản thân xuống được, cuối cùng đành nhìn Dung Tự khóc hết nước mắt.
Chờ Dung Tự dần bình tĩnh xuống, trong lòng hắn vui vẻ, định tiến lên, Dung Tự đã tự mình đứng dậy, hai mắt sung đỏ, mặt lại không biểu tình nhìn hắn: " Đã qua một tuần, vẫn còn có 23 ngày nữa, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được, chỉ là hy vọng anh giữ đúng lời hứa nói được làm được, thả tôi và em trai, nếu không...."
"...... Cá chết lưới rách tôi cũng không ngại!"
Nói xong câu này, Dung Tự không thèm nhìn Giang Thừa Diệc, lập tức đi đến phòng của mình, chỉ còn một mình Giang Thừa Diệc đứng tại chỗ không biết suy nghĩ gì.
Hôm sau, lúc Dung Tự ra ngoài phát hiện Giang Thừa Diệc còn ở trong nhà chưa rời đi, không những vậy, lúc cô lên xe bus đi đến Châu quang bảo khí, phát hiện hắn lái xe theo sau.
Thấy vậy Dung Tự cười nhạt.
Tùy tiện một bến đỗ xuống xe, cô giống như du hồn đi xung quanh không mục đích.
Dù sao thời gian tốt nhất để Giang Thừa Diệc phát hiện tiến triển quan hệ của cô với Giang Thừa Minh nên là hai hôm nữa!
Cô không tin Lâm Dĩ Nhu mấy hôm trước dính lấy hắn như vậy mà hôm nay lại không gọi điện thoại tới, lúc cô xem đồ trang sức thông qua ảnh ngược từ cửa kính, Giang Thừa Diệc nhận được điện thoại Lâm Dĩ Nhu gọi đến, sau đó vội vàng rời đi.
Dung Tự lúc này mới đứng dậy, cũng không nhìn bóng dáng xe Giang Thừa Diệc rời đi mà lập tức lên xe bus đi đến Châu quang bảo khí.
Vừa đến nơi, vẻ mặt Tô Lệ Lệ cười nhộn nhạo mà đi đến bên cô, lại nháy mắt, Dung Tự mới biết Giang Thừa Minh đã tới.
Không chỉ thế, người phục vụ mang đồ vào liên tục bị anh đuổi ra, nhưng anh lại gọi mấy chai rượu vang đỏ, cần gấp.
Tình huống bây giờ là, Giang Thừa Minh gọi đồ nhưng lại không cho người khác mang vào.
Trong lúc Dung Tự chưa đến, anh liền gây khó dễ, mọi người trong Châu quang bảo khí đều đã biết, anh muốn Dung Tự mang đồ vào, nhưng cố tình hôm nay Dung Tự đến muộn, nên trường hợp như vậy vẫn giằng co đến tận bây giờ.
Thật đúng là một đôi đòi mạng người!
Dung Tự trong lòng xuy một tiếng.
Em trai gây rối xong đến lượt anh trai tiếp, anh trai gây rối lại đến lượt em trai....
Quả nhiên cuộc sống của người có tiền cô không thể hiểu được.
Nhưng trên mặt Dung Tự vẫn hiện ra vẻ kinh hỉ lại xấu hổ, ở dưới ánh mắt mọi người, đặc biệt là nữ phục vụ ghen tị, hâm mộ mà bưng đồ vào.
Ai biết cô vừa vào cửa, Giang Thừa Minh lập tức nắm tay cô ra ngoài.
" Em.... Em còn muốn đi làm đâu!"
" Tôi đã xin ông chủ cho em nghỉ, đó là bạn tốt của tôi!"
" Này, chúng ta bây giờ đi nơi nào?"
" Mang em đi xem đồ tốt!"
" Được, được!"
Giang Thừa Minh quang minh chính đại nắm tay Dung Tự ra ngoài, không hề che dấu, Dung Tự có lẽ nên cảm thấy may mắn khi có cô thiên sứ nhỏ tên Lâm Dĩ Nhu đang quấn lấy Giang Thừa Diệc, nếu không.....
Cô đi theo phía sau Giang Thừa Minh, còn tưởng rằng anh muốn cho cô xem thứ tốt gì, đi mới biết anh muốn cô xem kịch hát Italia....
Kịch hát?
Trước kia cô cùng ông chú yêu nhau, từng nghiêm túc mà ngồi nghe mấy bài, không thể không thừa nhận, đối với những người yêu thích nó nghe là được hưởng thụ, nhưng với cô chính là thống khổ, thật sự không thưởng thức nổi.
Nhịn được hai lần liền chia tay ông chú kia.....
Bây giờ lại đến nữa?
Dung Tự hoảng sợ nhưng cô nhìn vẻ mặt Giang Thừa Minh hưng phấn cùng hoài niệm, cô đoán, trước kia anh đã từng cùng Lâm Dĩ Nhu đến nơi này, bây giờ mang cô đến...... Ừ..... Nhớ lại ngày xưa hả?
Dung Tự cô làm thế thân đủ tiêu chuẩn không thể chuẩn hơn được! Bất cứ ở đâu đều có thể làm thế thân!
Xem ra cô nên suy nghĩ tốt, vì vậy cô giả bộ không hiểu gì vui vẻ mà bước vào.
Kết quả nghe được một lúc, Giang Thừa Minh cảm giác vai mình nặng trĩu.
Dung Tự ngủ ngon đến nước miếng cũng suýt chảy ra...