Chương 37: Ảnh hậu cùng đường bí lối (14)

Edit: LINH

Đúng vậy, những tư liệu này đều là cô ủy thác hệ thống xâm nhập vào hệ thống mạng của thế giới này, cho cô lấy ra, hiện tại thế giới này hết thảy sự tình đều thoát không được hệ thống mạng, mà hệ thống đều có thể mang cô xuyên qua thế giới, thì càng đừng nói những bức tường lửa nho nhỏ đó, lấy một chút ảnh chụp màn hình thậm chí là nhật ký cuộc gọi còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.

Nếu người ta không muốn cô tốt, cô tự nhiên cũng không muốn đối phương tốt hơn, giội tôi nước bẩn, thế thì dứt khoát mọi người cùng nhau ở vũng bùn lăn lộn là được rồi, những cái bí mật chôn sâu nam đạo nữ xướng* đó, sự tình bè lũ xu nịnh, ai cũng đừng nghĩ tránh được.

(*) nam đạo nữ xướng: nam đạo tặc, nữ kĩ nữ.

Không thêm mắm thêm muối là lễ phép cuối cùng của tôi.

Mà Trác gia bên kia, tóm được bím tóc thì càng tốt, chỉnh lý lại tất cả đều đưa cho người đối đầu với Trác gia, coi như không gây thương tổn được gân không động được xương, nhưng làm người ghê tởm vẫn là có thể, giống như bọn họ ghê tởm với cô vậy, đương nhiên tặng cũng không phải tặng không, cô yêu cầu đối phương cần phải làm Trác Duyệt suy sụp, trước đó Trác lão đầu không làm xong sự tình, cô sẽ hỗ trợ giúp được đến ngọn nguồn, sau này nếu Trác Phi Bách muốn tìm người, vậy dứt khoát tìm lão ba của anh ta thì tốt rồi, dù sao vốn dĩ đây là ý của đối phương.

Dung Tự nằm ở trên giường bệnh, tuy rằng thân thể không có phản ứng gì quá lớn, nhưng ý thức lại hài lòng cực kỳ, hiện tại loại này tựa như trạng thái bệnh nặng cũng là hệ thống sắp xếp cho cô, có thể nói, hệ thống bây giờ có thể là trải qua trận sai lầm kia, rất dễ nói chuyện, cũng không cùng cô nói cái gì đồng vàng không đồng vàng, thái độ như vậy làm Dung Tự thập phần vừa lòng, cũng liền không có tiếp tục truy cứu sơ suất trước đó của nó.

Trận bệnh viện này cô là tất yếu phải vào, người luôn sẽ đồng tình kẻ yếu, loại tâm lý này không thể tránh né, cô làm việc này cơ hồ đắc tội mọi người, tuy rằng người khác không thể xác định, nhưng chỉ cần tính toán người được lợi nhất là ai, người khác không khó đoán ra cô ở phía sau chơi xấu, tuy rằng những người đó khả năng cũng không biết chính mình rốt cuộc làm như thế nào, nhưng nhất định sẽ đem khoản nợ này ghi tạc trên đầu của cô.

Mặc kệ nó, nhớ liền nhớ đi, cô vui vẻ.

Diệp hiên Ca một hơi chạy đến bệnh viện, hô hấp còn chưa có ổn định, đứng ở ngoài phòng bệnh xuyên thấu qua cửa kính trong suốt thấy đó là Dung Tự hơi giơ lên khóe miệng, mà đi theo phía sau anh ta là người đại diện thấy thế cũng không có ý quấy rầy Diệp Hiên Ca, quay đầu liền đi tìm bác sĩ.

Sau khi trở về mới đứng ở bên cạnh Diệp Hiên Ca, nhỏ giọng mà nói, "Bác sĩ nói, tình huống hiện tại của Dung Tự đã ổn định không ít, cậu nếu là muốn đi vào xem cô ấy, cũng là có thể."

Nghe thấy nhà mình người đại diện nói như vậy, Diệp Hiên Ca quay đầu, "Cám ơn......"

"Không có việc gì, lúc này cậu a, cũng coi như là nhờ họa được phúc, ai có thể nghĩ Dung Tự này không chỉ có thể xoay người, còn chơi một bước ngoặt đẹp, hiện tại danh tiếng so với mấy ngày trước đã sinh ra biến hóa long trời lở đất, mà trước đó những đội ngũ kia hầu như bị đánh đến sưng cả mặt, càng đừng nói đến Kiều Mặc kia, hiện tại giải trí Thiên Kiêu đừng nói nâng cậu ta làm nhất ca, vừa mới đàm phán tốt vai nam chính của một bộ phim thanh xuân điện ảnh chỉ sợ cũng phải thất bại, về sau còn không biết có cơ hội xuất đầu hay không đây? Nghe nói cậu ta còn có mẹ đang nằm ở bệnh viện, sau này cũng không biết làm sao bây giờ!"

"Aizz, thì cũng cậu trẻ tuổi ngốc nghếch như vậy, là bên trong trận phong ba rung chuyển này chiếm được tiện nghi nhiều nhất, Đỗ Khắc bên kia đã nói rõ cậu chính là nam chính bộ điện ảnh này của ông ta, trước đó cái đại sứ thương hiệu kia tôi cũng đàm phán cho cậu xong rồi......"

Nói xong người đại diện đứng ở một bên dùng một loại ánh mắt tại sao chỗ tốt nào cũng là tiểu tử cậu chiếm hết mà nhìn Diệp Hiên Ca, đầu kia y tá đã đem bộ đồ kháng khuẩn cầm tới đưa cho bọn họ, mới vừa đưa tới trong tay của người đại diện, đối phương lập tức nhận lấy, nhét vào trong tay Diệp Hiên Ca.

"Vào đi thôi, công ty tôi đã lấy lý do cho cậu rồi, lấy cớ là cậu muốn nghiên cứu kịch bản của đạo diễn Đỗ Khắc, cậu nắm chắc cho tốt."

"Cám ơn anh, Leo."

"Hai chúng ta thì không cần cám ơn tới cám ơn lui, tôi ăn cơm còn không phải dựa vào cậu, cậu tốt thì tôi tốt, tốt xấu gì tâm tình cậu cũng thuộc về phạm vi công việc của tôi, đi thôi."

Nghe anh ta nói như vậy xong, Diệp Hiên Ca lập tức vỗ vỗ bả vai của Leo, đổi quần áo liền đi vào.

Nhìn Dung Tự nằm ở trên giường nhắm hai mắt, trong lòng bỗng nhiên bị siết chặt, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, sau đó nắm tay Dung Tự, đưa tới bên môi nhẹ nhàng hôn, thật cẩn thận mà nghiêm túc.

"Bác sĩ nói, thân thể của chị rất khỏe mạnh, cũng không có bất cứ vấn đề gì, tất cả nhanh lên tỉnh lại được không? Mỹ nhân giang hồ của chúng ta còn không có quay xong đâu? Tôi còn chưa hỏi chị, năm đó những lá thư của tôi đều đi nơi nào, chị tại sao bỗng nhiên đổi tên? Tại sao ngay cả dòng họ cũng cùng nhau thay đổi? Có phải chị đã sớm nhận ra tôi hay không? Tôi có thật nhiều thật nhiều vấn đề, chị mau tỉnh lại được không, Dung Tự......"

Linh hồn của Dung Tự trôi nổi trong không trung, nhìn Diệp Hiên Ca như vậy, nửa ngày đều không có nói chuyện, hồi lâu, mới cong cong khóe miệng.

"Được......"

Cùng lúc đó, Kiều Mặc nghe cửa nhà của mình bị đóng sầm lại, trong phòng lại lần nữa an tĩnh trở lại.

Tiếng rít gào vừa mới nảy của người đại diện còn vang vọng ở bên tai hắn.

"Kiều Mặc, xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi, tôi lúc trước khuyên cậu như thế nào? Nói giải trí Thiên Kiêu đó cũng không đáng tin cậy, bản thân bọn họ nhất ca nhị ca tam ca mà còn xếp thành hàng, tài nguyên đều không đủ, như thế nào sẽ chuyên môn nâng cậu đây? Sao có khả năng có dư tài nguyên tới nâng cậu đây? Mười có tám chín là vì phá đổ Dung Tự, phá đổ Trác Duyệt vận dụng ly gián kế, cậu đi cũng không thể được đến bao nhiêu chỗ tốt, hiện tại hay rồi, cậu ký tên lên hiệp nghị nát kia có một đống lớn lỗ hổng, lên toà án, căn bản là chân đứng không vững, chỉ một lá đơn của đoàn luật sư Thiên Kiêu đó là tiểu diễn viên mười tám tuyến như cậu có thể bảo vệ được sao?"

"Hiện tại cậu đắc tội Trác Duyệt, Thiên Kiêu cũng sẽ không lại dùng cậu, sau này tôi xem cậu còn có thể làm gì, tôi liền nhìn xem cậu còn như thế nào ở giới giải trí này tiếp tục lăn lộn? Dung Tự nơi nào đối với cậu không tốt? A? Cậu cứ làm đi, về sau có lúc cậu hối hận! Dung Tự vào bệnh viện, cậu có rảnh thì đi thăm, tôi cũng không nói muốn cậu lại đi lấy lòng đối phương, làm đối phương một lần nữa thích cậu, nâng cậu, cậu liền sờ lương tâm của cậu, cậu cũng nên đi thăm cô ấy...... Được rồi, tôi nói đến đây, cậu tự coi đi!"

Kiều Mặc phát hiện hắn lúc này, trong đầu sớm đã suy nghĩ không được cái gì, toàn bộ tâm trí đã bị bốn chữ Dung Tự nằm viện chiếm cứ, nằm viện rồi? Như thế nào sẽ nằm viện đâu? Cô ấy thân thể không tốt sao? Rõ ràng thời điểm cùng hắn ở bên nhau, trừ bỏ kén ăn, vẫn luôn khỏe mạnh......

Kiều Mặc có chút chết lặng chậm rãi đứng dậy, sau đó mở ra máy tính của mình, tin tức về Dung Tự bệnh tình nguy kịch trực tiếp liền nhảy vào trong mắt hắn, hắn lập tức nhào lên trước, không ngừng kéo xuống, sau khi xem xong, trong nháy mắt, Kiều Mặc liền cảm giác máu toàn thân của mình dường như bị thứ gì đông cứng, cổ càng giống như là bị một bàn tay của con vật không tồn tại hung hăng bóp chặt, làm cho hắn ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Sau đó hắn không chút suy nghĩ mà xoay người đem con chuột hất ra, ngay cả giày cũng chưa đổi liền xông ra ngoài.

Lên xe của mình, lại phát hiện mặc kệ hắn vặn chìa khóa như thế nào, làm sao vặn cũng không nổ máy!

Lúc này hắn mới nhớ tới xe chính mình sớm ở ngày hôm qua cũng đã hết xăng, đôi tay của hắn nặng nề mà vỗ một cái ở trên tay lái, mở ra cửa xe liền xông ra ngoài.

Hiện tại hẳn là nửa đêm hai giờ rưỡi, Kiều Mặc đứng ở bên đường đợi gần hai mươi phút cũng chưa chờ đến một chiếc xe, trực tiếp đá rơi dép lê trên chân liền bắt đầu hướng bệnh viện chạy tới.

Mười chín tuổi thiếu niên vừa chạy vừa khóc, mu bàn tay không ngừng lau nước mắt......

Hắn từ bỏ có thể chứ? Hắn không cần xuất đầu, không cần nổi tiếng, cũng không cần đỏ, thế thân, thế thân cũng là rất tốt, chỉ cần Dung Tự có thể tỉnh lại, không có xảy ra chuyện, mặc dù hắn bị người cả đời mắng ăn cơm mềm, tiểu bạch kiểm hắn đều nhận, trở thành thế thân của Trác Phi Bách hắn cũng không có vấn đề, chỉ cần Dung Tự có thể tỉnh lại, chỉ cần cô ấy cao hứng, cái gì cũng có thể......

Nghĩ đến đây, Kiều Mặc lại nặng nề mà lau nước mắt, nút thiết ở cổ tay áo quá mức bén nhọn, chỉ một cái liền cắt qua khóe mắt hắn, một đường vết máu nháy mắt xuất hiện, hắn thật giống như căn bản là không nhận thấy được bất luận đau đớn gì, tiếp tục không ngừng chạy tới phía trước.

Dung Tự, Dung Tự......

Bên trong đầu hắn hoàn toàn cũng chỉ dư lại hai chữ này.

Ngay tại lúc Kiều Mặc chạy vội, Dung Tự đợi ở bệnh viện vừa vặn nhận được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

Hệ thống: Đối tượng trọng điểm công lược Kiều Mặc, độ hảo cảm 100, công lược hoàn thành, đạt được 90 đồng vàng.

Kiều Mặc sao?

Dung Tự khẽ thở dài một tiếng, trẻ con.

Kiều Mặc cũng không biết chính mình rốt cuộc chạy bao lâu, lòng bàn chân thậm chí cũng bắt đầu chảy ra vết máu, hắn lại trước sau đều không có ý dừng lại, ánh sáng ở phía chân trời dần dần dâng lên, chút ánh sáng chiếu vào trên tóc của hắn, hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt, nước mắt và máu ở khóe mắt đã sớm khô lại với nhau, vết thương ẩn ẩn phát đau, Kiều Mặc lại trước sau đều không có ý ngừng lại.

Cũng ngay tại lúc này, một chiếc xe taxi bỗng nhiên ngừng ở bên cạnh hắn.

Ngồi ở bên trong xe, hai chân Kiều Mặc vẫn luôn không ngừng run rẩy.

Tài xế xe taxi nhìn thoáng qua bộ dáng bây giờ của Kiều Mặc, trong lòng hiện lên một tia không đành lòng.

"Tiểu tử đi nơi nào a? Như thế nào không đón xe, mà ở bên ngoài chạy?"

"Bệnh viện số một thành phố."

Thanh âm của Kiều Mặc cực kỳ nghẹn ngào, dường như mấy ngày không uống qua nước.

"Ừ, được, tôi bảo đảm một hồi liền đưa cậu đến, cậu thật sự là nên đi bệnh viện, tôi xem vết thương trên chân cậu không nhẹ, nhất định phải xem thật kỹ biết không? Cậu đây là từ nơi nào chạy tới a? Tôi trước đó ngay tại trên đường thấy dấu chân, một bước một dấu chân máu, tôi còn tưởng rằng đây là xảy ra chuyện gì đâu! Ai biết vừa đến liền thấy cậu đang chạy ở đây...... Aizz......"

Tài xế lái xe ước chừng chạy được nửa giờ, Kiều Mặc liền móc ra tiền nhăn nhúm thanh toán, xuống xe.

Phía sau, tài xế lái xe còn đang kêu to, "Cậu bé, nhớ xem thật kỹ chân a!"

Kiều Mặc không hề phản ứng, hai chân run rẩy đi tới quầy phục vụ của bệnh viện, hỏi rõ ràng số phòng của Dung Tự, trực tiếp bỏ qua đối phương quan tâm dò hỏi, liền lên lầu.

Thẳng đến đứng ở chỗ ngoặt, trước đó nâng lên một ít dũng khí, tại thời điểm này trong nháy mắt tất cả đều thoát ra không còn một mảnh, thần kinh cả người căng thẳng, cũng nháy mắt buông lỏng, đau đớn đánh úp lại, làm cho hắn trực tiếp ngồi xổm chỗ ngoặt đó, ôm hai chân run bần bật.

Hắn muốn gặp Dung Tự, nhưng lại sợ thấy cô ấy......

Hắn làm chuyện không tốt, nếu đối phương không cần hắn thì làm sao bây giờ? Đây là hắn tuyệt đối không thể tiếp thu, hắn không thể không có Dung Tự, tuyệt đối tuyệt đối không thể!

Hắn hy vọng Dung Tự vẫn luôn khỏe mạnh, thân thể khỏe mạnh, sau đó tiếp tục cùng hắn trở lại như trước kia, hai người, chỉ hai người bọn họ cùng nhau thoải mái sinh hoạt, coi như, coi như không thể đóng phim, không thể nổi tiếng, cũng không thành vấn đề, hắn sẽ làm càng nhiều đồ ăn ngon, đối với cô ấy càng thêm càng thêm tốt, so trước kia tốt một ngàn một vạn lần......

Nhưng càng nghĩ như vậy, thì tâm hắn càng lạnh......

Bỗng nhiên đỉnh đầu hắn đột ngột truyền đến một câu nghi hoặc.

"Cậu, Kiều Mặc?"

Nghe vậy, Kiều Mặc run lên, ngẩng đầu thế nhưng thấy một nam nhân hoàn toàn không quen biết, xách theo một đống lớn đồ vật, đang đứng ở trước mặt hắn.

Nói là không nhận thức, xem bộ dáng lại có chút quen thuộc.

"Aizz, thật đúng là cậu! Tôi liền nói tôi không nhận lầm! Cậu đây là tới tìm Dung Tự, nhìn dáng vẻ như thế nào giống chạy nạn tới a! Ngồi xổm nơi này làm cái gì? Dung Tự đã tỉnh, hiện tại đang ở phòng bệnh thường nằm đâu, bác sĩ nói cô ấy đã không có vấn đề gì, tùy thời đều có thể xuất viện, nhưng sợ xảy ra biến cố, lúc này mới kêu cô ấy ở thêm hai ngày. Tôi xem ánh mắt này của cậu có phải không quen biết tôi hay không? Tôi là người đại diện của Diệp Hiên Ca, Leo, có ấn tượng không? Được rồi, mau tiến vào đi?"

Dung Tự này có độc a!

Leo ở trong lòng âm thầm phun tào một câu, Diệp Hiên Ca vì cô công việc mặc kệ, tiền đồ không màng, nhìn Kiều Mặc, ngay cả thân thể cũng bắt đầu thương tổn, nhìn máu đang chảy này, chậc chậc, có độc, nữ nhân này tuyệt đối có độc, cũng không biết sau này còn có thể lại đến cái thứ ba trúng độc hay không.

Nghĩ như vậy xong, hắn lại đối với Kiều Mặc mỉm cười, ở phía trước dẫn đường.

Kiều Mặc đứng lên đi theo, thân mình theo bản năng mà lung lay, sau đó liền theo anh ta đi đến phía trước.

Sau đó thì thấy Leo đẩy ra cửa phòng bệnh 407, "Xem, ai tới, aizz, các ngươi như thế nào đều ăn trước rồi? Động tác cũng quá nhanh!"

Mà theo động tác đẩy cửa ra của hắn, Kiều Mặc kẻ tạo hình lang thang liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Đồng thời, tư thế thân mật của Diệp Hiên Ca đút Dung Tự húp cháo cũng trực tiếp rơi vào trong mắt Kiều Mặc.

Hắn chỉ cảm thấy hai mắt của mình dường như bị đồ vật bén nhọn dùng sức đâm xuống, nhéo nhéo nắm tay, hít sâu một hơi, liền đi vào.

"Dung Tự chị......"

Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên liền cảm thấy trước mặt một trận trời đất quay cuồng, sau đó phịch một tiếng té ngã trên đất.

"Kiều Mặc!"

Dung Tự kinh ngạc.

Cô thật sự không hiểu hai người bọn họ mới bao lâu không gặp, trước đó ở trên TV thấy Kiều Mặc còn khí phách hăng hái, hiện tại như thế nào liền thành cái dạng này, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt có thương tích, môi khô nứt, hai chân càng là máu thịt be bét, đến cùng là thế nào làm thành?

Dung Tự nhìn bác sĩ làm kiểm tra cho Kiều Mặc, thật sự là rất không thể lý giải, hỏi hệ thống, nó nói hiện tại năng lượng không đủ, cũng không biết.

Bác sĩ kiểm tra xong rồi, mới nói cũng không có cái gì trở ngại, chính là thoát lực, mất máu quá nhiều, cộng thêm có chút thiếu nước, ngoại thương chữa trị xong, lại bổ sung đường glucose, tĩnh dưỡng hai ngày hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Sau đó trong phòng bệnh Dung Tự liền nhiều thêm một cái giường.

Nhìn khuôn mặt nhỏ của Kiều Mặc nằm ở trên đệm trắng tinh, đối phương làn da rất trắng, căn bản là không giống làm da những thiếu niên bình thường mười tám mười chín tuổi, không phải mặt đầy mụn, chính là sáng bóng, làn da của Kiều Mặc thập phần bóng loáng, chỉ là đáy mắt xanh đen, cùng môi khô nứt, cộng thêm khóe mắt vết thương có chút phá hư mỹ cảm, nhưng lúc này làm một mỹ thiếu niên ốm yếu vẫn là cực kỳ đủ tư cách.

Dung Tự nhìn Kiều Mặc dạng này, nghĩ đến như vậy.

"Dung Tự!"

Lúc này, Diệp Hiên Ca bỗng nhiên kêu cô một tiếng, Dung Tự lúc này mới phục hồi lại tinh thần quay đầu xem anh ta.

Sau đó liền thấy Diệp Hiên Ca cười nhìn cô, "Đến, tiếp tục ăn cháo, bằng không liền nguội."

Cứ việc anh mắt đối phương che dấu rất tốt, nhưng vẫn là làm cho Dung Tự bắt giữ đến chỗ sâu trong đôi mắt chợt lóe lên bất mãn.

Bất mãn? Anh ta có cái gì bất mãn?

Không phải nhìn nhiều một cái sao? Người ta chính là so ngươi nhỏ bảy tuổi a, như thế nào còn giống như cậu nhóc mập mạp khi còn nhỏ thích ăn giấm, du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt.

Lúc ấy Dung Tự chỉ cần hơi cùng người khác thân cận một chút, Diệp Tiểu Béo ngay lập tức coi Dung Tự dường như phản bội hắn, đầu tiên là nổi giận đùng đùng mà nhìn chằm chằm cô, thấy cô không có ý hối cải, liền bắt đầu chạy, mông nhỏ to tròn lúc lắc, Dung Tự đi theo phía sau căn bản là nhịn cười không được, mà thấy cô cười, đối phương sẽ càng tức giận, thẳng đến Dung Tự đáp ứng hắn đủ loại yêu cầu vô lý, đối phương mới có thể lại để ý cô, không được ngạo kiều.

Tiểu mập mạp ngạo kiều!

Nghĩ đến đây, Dung Tự cũng không rảnh lo ăn cháo, trực tiếp liền nở nụ cười.

"Làm sao vậy? Nhớ tới chuyện gì rồi? Như thế nào buồn cười?" Diệp Hiên Ca tò mò hỏi.

"Cũng không có gì chính là nhớ tới cậu khi còn nhỏ, lúc ấy cậu...... Ừm......" Dung Tự nâng tay lên, làm cái ống nhòm, "Còn đặc biệt dễ tức giận, tức giận liền muốn tôi dỗ rất lâu, hiện tại xem bộ dáng này của cậu, tính tình tốt hơn rất nhiều đâu, hơn nữa sự thật chứng minh, mập mạp thật sự là có tiềm năng, nhìn xem tiểu bộ dáng của cậu bây giờ, cùng khi còn nhỏ thật sự biến hóa rất lớn, cũng không biết lúc đó các tiểu cô nương khi dễ cậu, hiện tại có thể thành fangirl của cậu hay không, lại có thể hối hận ruột cũng xanh hay không......"

Hai người đang nói chuyện, Kiều Mặc đã mở nửa mắt ra, người khác không có chú ý, Diệp Hiên Ca nhưng thật ra nhìn rõ ràng, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, "Không nghĩ tới chuyện của tôi khi còn nhỏ, Dung Tự cô nhớ rõ ràng như vậy......"

"Đương nhiên, kỳ thật với tôi mà nói cùng phát sinh ngày hôm qua không có bất luận cái gì khác nhau."

Đây là lời nói thật, đối với Dung Tự, còn không phải là không bao lâu trước phát sinh sao?

"Ừ, tôi ngần ấy năm vẫn luôn đều đang tìm cô, cũng vẫn luôn rất nhớ cô, cô đưa tôi đồng hồ, tôi bây giờ còn giữ......"

Nói xong, Diệp Hiên Ca lấn người tiến lên phía trước, giúp Dung Tự đem phía sau lưng điều chỉnh xuống, đôi tay chuyển động, hai người khoảng cách cực gần, thậm chí ngay cả hô hấp của đối phương cũng có thể cảm giác được.

"Tôi thật sự rất nhớ cô......"

Diệp Hiên Ca nói như vậy.

Kiều Mặc trực tiếp liền mở to hai mắt.

Cũng đúng lúc này, cửa phòng bệnh thế nhưng lại lần nữa bị người đẩy mở ra.

"Dung Tự em......"

Câu nói kế tiếp, người tới thấy tư thế hai người trước mặt, trực tiếp liền nuốt trở vào.

Trác Phi Bách ôm một bó hoa hồng trắng mở to hai mắt, Tần Khả Phi đứng ở bên cạnh hắn cầm theo rổ hoa quả vẻ mặt đồng dạng không thể tin tưởng.

Đích xác, mỹ nhân giang hồ, Diệp Hiên Ca cùng Dung Tự thật là nam nữ vai chính, có rất nhiều vai diễn phối hợp, nhưng cô cũng không có nghe thấy bất luận tiếng gió thân cận nào của hai người, chỉ trừ bỏ tai tiếng thất thiệt một lần kia, vẫn là nói, kỳ thật kia căn bản không phải là tai tiếng.

Không thể không nói, Tần Khả Phi giờ phút này trong lòng là có chút khó chịu.

Đại học mấy năm, cô vẫn luôn đem Diệp Hiên Ca coi như nam thần của mình sùng kính ái mộ, mặc dù là chia tay tiến giới giải trí, cũng tiêu trừ đi một ít tâm tình với đối phương, nhưng hiện tại, ánh mắt của anh ta nhìn một cô gái khác, cùng trước kia nhìn mình chính là không giống nhau.

Cô không phải đứa ngốc, cô có thể phân biệt được.

Mà trong lòng của Trác Phi Bách liền càng thêm không thích hợp, Dung Tự yêu hắn, mệnh đề này hắn vừa mới tiếp thu, thậm chí còn đang suy xét muốn cho hai người một cái cơ hội tiếp tục hay không, cô ấy đã bắt đầu được nam nhân khác ân cần chăm sóc, trong lòng của hắn có chút không thích hợp cũng là bình thường.

Càng đừng nói Kiều Mặc một bên còn nằm dài mở to mắt, cùng Diệp Hiên Ca bất đồng, đối phương chính là làm thế thân của mình ở bên cạnh Dung Tự suốt một năm!

Sau khi hai người mép giường cùng hai người ngay cửa nhìn nhau, Diệp Hiên Ca cực kỳ tự nhiên mà thu hồi tay, đắp kín mền cho Dung Tự liền ngồi xuống.

"Các người tới rồi......"

Dung Tự nhìn thoáng qua Tần Khả Phi, khẽ mỉm cười.

"À, chị Dung Tự, bác sĩ nói như thế nào? Trước đó nghe nói chị bệnh tình nguy kịch truyền ra, làm em bị dọa sợ, hiện tại khá hơn chút nào không?"

"Tốt hơn rất nhiều, cám ơn."

"Dạ."

Tần Khả Phi cũng cảm giác cô ta cùng Dung Tự quan hệ bây giờ có chút xấu hổ, bạn trai cũ của mình dường như đối với Dung Tự cảm tình thâm hậu, kim chủ bây giờ cũng cùng chị ấy cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, cô ta chính là nghĩ không xấu hổ cũng không có biện pháp, trước đó cũng là cô ta thấy Trác Phi Bách muốn tới thăm Dung Tự, cô ta ma xui quỷ khiến liền theo tới, cũng không nghĩ nhiều, sau khi tới mới biết được, thật sự rất xấu hổ, cũng không biết nói cái gì.

Mà Trác Phi Bách thì trực tiếp tiến lên đem hoa hồng trắng đặt ở đầu giường của Dung Tự, "Hoa hồng trắng, hoa em thích nhất."

"Anh còn nhớ rõ?"

Ghét nhất hoa

hồng!

"Đương nhiên, trước kia em chính là vì một bó hoa như vậy mà cùng anh cãi nhau!"

"Phải không?"

Bên trong đầu dường như thật sự có một sự kiện như vậy, Dung Tự rõ ràng nói với Trác Phi Bách, hoa hồng trắng này chính là thuộc về hai người bọn họ, ai ngờ quay đầu đi nam nhân này liền bắt đầu tặng hoa hồng trắng cho nữ nhân khác, tặng một lần chính là 999 đóa, nhìn cũng làm cho người khó chịu.

Dung Tự khi đó vừa mới bắt đầu yêu đương, tự nhiên tình yêu khiến cho tiểu tính tình, trực tiếp liền nháo đến nữ nhân đó xuống đài không được, cùng Trác Phi Bách cũng tan rã trong không vui.

Cho nên, ghét nhất hoa hồng, đặc biệt hoa hồng trắng!

"Hoa thật xinh đẹp, cám ơn!"

Dung Tự khách sáo mà nói, nhưng thấy Dung Tự khách sáo như vậy, trong lòng của Trác Phi Bách liền càng không dễ chịu.

"Anh, có thể đơn độc cùng em nói hai câu không?"

Đột nhiên, Trác Phi Bách mở miệng nói như vậy.

Dung Tự còn chưa đáp ứng, Diệp Hiên Ca liền nhặt lên một túi rác, cười nói, "Tôi đi ra ngoài hít thở không khí!"

"Tôi cũng vậy."

Tần Khả Phi lập tức đi theo ra ngoài.

Mà Kiều Mặc ở một bên thì mặc kệ Trác Phi Bách trừng hắn như thế nào, hắn trước sau nhắm chặt con mắt không nói lời nào.

"Xin lỗi, Dung Tự, anh cũng là hôm qua mới biết, trong chuyện của em ba của anh cũng trộn lẫn một chút......"

"Ba của anh? Chú như thế nào biết?"

Dung Tự có chút kinh ngạc.

"Anh cũng không phải rất rõ ràng, có thể là muốn anh trở về......" Nói đến một nửa, Trác Phi Bách bỗng nhiên liền câm mồm.

Trở về tiếp quản gia nghiệp, Dung Tự ở trong lòng giúp anh ta bổ sung hoàn chỉnh, nhưng trên mặt lại không có tiếp tục truy vấn, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Nhìn Dung Tự cười đến mơ hồ như vậy, tâm của Trác Phi Bách bỗng nhiên giống như là bị một cây lông chim rất nhỏ vuốt một cái, trong lòng một cái kích động, lời nói liền buột miệng thốt ra.

"Dung Tự, em muốn cùng anh bắt đầu lại hay không?"

Trong lúc nhất thời, trong phòng bệnh ngoài phòng bệnh, đứng ở cửa hai người, nằm Kiều Mặc, tất cả đều im lặng.

Trác Phi Bách độ hảo cảm 70.

Vẫn là không đủ a!