Edit:LINHThời gian tiệc tối bắt đầu là tám giờ rưỡi, mà thời gian Trác Phi Bách tới tìm Tần Khả Phi là buổi sáng tám giờ rưỡi, xem đáy mắt xanh đen của anh ta, Dung Tự không sai biệt lắm liền biết đối phương hẳn là suốt đêm hoàn thành công việc, lúc này mới dư ra thời gian đến mang Tần Khả Phi đi tham gia tiệc từ thiện buổi tối.
Tần Khả Phi muốn lên vị trí cao, Trác Phi Bách vẫn luôn biết.
Mà tiệc từ thiện tối nay là do cái tạp chí nổi tiếng trong nước này tổ chức, trước kia Dung Tự cũng thường xuyên tới, chỉ là lần này cô ở trên núi đóng phim điện ảnh, mới đùn đẩy không đi.
Mấu chốt nhất chính là yến tiệc đêm nay đối với cô tác dụng cũng không lớn, mà rất có thể bị nhiều người lôi kéo làm quen. Không giống cô trước kia lúc bị Trác Phi Bách mang theo tới, chủ động tìm người khác nói chuyện, chủ biên của tạp chí nổi tiếng, một ít nhà làm phim, đạo diễn, tiền bối v...v..., không thể không nói, yến tiệc đên nay hội tụ rất nhiều lão đại của giới giải trí, quen biết một hai vị nói không chừng sau này sẽ có một cơ hội tốt cho mình, giới giải trí này là như vậy nhiều bạn bè tốt hơn so với nhiều kẻ thù, đóng cửa một mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ đi đến vị trí cao, đây là chân lí của giới giải trí.
Đã là con người thì làm sao có thể không dính khói lửa nhân gian, khinh thường danh lợi, chỉ cần ngươi nghĩ muốn bò lên trên, những điều này đều là cần thiết.
Trác Phi Bách mười phần là có tám chín phần muốn mang Tần Khả Phi tới để quen biết một ít người, chỉ tiếc một người thì coi lòng tự trọng của mình còn lớn hơn trời, mang theo thành kiến đối đãi với Trác Phi Bách, đối phương mở miệng liền cảm thấy người ta căn bản là đang vũ nhục chính mình, mà một người khác thì không muốn giải thích nhiều, bởi vì từ nhỏ luôn được mọi người đối đãi xem trọng, ngạo mạn tự phụ.
Ồ, này không phải là phiên bản "Kiêu hãnh và định kiến" ở hiện thực sao!
Trong phòng thử đồ, Dung Tự mới vừa mặc vào một cái váy màu đỏ rực dài quét đất, đã bị bản thân bổ não mà chọc cười.
Nhưng vẫn là không thể không cảm thán, nữ chính đãi ngộ thật là tốt a, Trác Phi Bách vì cô ta suy nghĩ như vậy, về sau vẫn là tung ta tung tăng mà đem lần lượt cơ hội dâng đến trước mặt cô ta, làm cô ta giữ vững được tự tôn, lại thắng được sự nghiệp cùng tình yêu, hôn nhân mỹ mãn, trở thành chân chính ý nghĩa nhân sinh người thắng.
Sau đó, Dung Tự tiện tay tháo dây cột tóc trên đầu, mái tóc quăn thật dài xõa xuống, tùy ý vuốt hai cái, liền đi ra phòng thử đồ, lại thấy Trác Phi Bách sớm đã ôm cánh tay ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng thử đồ ngủ rồi, xem bộ dáng ngủ còn rất sâu.
Dung Tự vừa mới chuẩn bị tiến lên liền phát hiện giày cao gót màu đen dưới chân của mình phát ra âm thanh thật sự quá lớn, lập tức cẩn thận mà tháo giày ra, chân trần hướng đối phương đi tới.
Giấc ngủ của Trác Phi Bách trước nay đều không sâu, càng đừng nói vẫn ở bên ngoài, hắn còn không có không tim không phổi đến loại tình trạng này, tại cái chỗ như vậy ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Cho nên lúc Dung Tự tới gần hắn, mùi hương quanh thân ngay lập tức truyền vào trong mũi hắn, khoảnh khắc hoảng hốt đó, thế nhưng Trác Phi Bách có chút nhớ lại hương vị trước kia.
"Anh thích mùi hương này sao? Điều đó thật tốt, sau này mỗi ngày em sẽ đều dùng!"
Trong hồi ức, trên mặt Dung Tự còn mang theo tràn đầy hưng phấn cùng ngây thơ.
Đúng vậy, ngây thơ, lúc Dung Tự mới vừa ở bên hắn, chính là một bộ dáng ngây thơ như vậy, cực kỳ tín nhiệm hắn, một chút cũng không giống Tần Khả Phi bây giờ, luôn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, dường như cảm thấy hắn là tay ăn chơi phong lưu khiến cho người khác bất an.
Chỉ tiếc, cái loại ngây thơ này thật sự là quá nhạt nhẽo vô vị, từ nhỏ Trác Phi Bách hắn cái gì mà không chiếm được, nghĩ muốn cái dạng quan hệ yêu đương gì cũng có, hắn từ 14 tuổi liền bắt đầu yêu đương, gặp được nữ nhân, ngây thơ không có mười cũng có tám, mấy cô gái đó đều cực kỳ si tình, mặc kệ có phải thật sự hay không, ít nhất nhìn qua đều vô cùng si tình, gần như có thể vì hắn làm bất cứ chuyện gì, giống Dung Tự trước kia, ngay từ đầu còn có thể sẽ cảm thấy mới mẻ, thậm chí cũng có cảm động, nhưng theo thời gian trôi đi, tình yêu của các cô bởi vì quá mức thành ra không có gì thay đổi, mà trở nên nhàm chán.
Giống như trước đây hắn thích chocolate, ăn thật ngon, nhưng sau khi liên tục ăn một tuần ngay lập tức cảm thấy chán ngấy tới mức không bao giờ muốn nhìn thấy mới thôi.
Cũng vì vậy mà dưỡng hắn thành sau này mặc kệ là thứ gì đều chỉ lướt qua liền ngừng, đơn giản là, Trác Phi Bách hắn, cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu!
Dung Tự, người con gái này trước nay đều là thông minh nhất, lúc tình cảm của hắn còn chưa tới chán ngấy nhất, bỗng nhiên tách ra, hoàn toàn thay đổi thành bộ dáng càng thú vị, vẫn luôn cùng hắn duy trì liên hệ, hơn nữa lợi dụng quan hệ của hắn, cộng thêm bản lĩnh của chính mình, bò tới vị trí cao như bây giờ.
Mà sau này, vẫn luôn cùng hắn duy trì quan hệ không xa không gần, mà bản thân cũng sống được hô mưa gọi gió, cái này làm cho hắn cảm thấy có được bạn bè như vậy giống như cũng không tệ.
Trác Phi Bách cảm nhận được đối phương nhẹ nhàng mà đắp cái chăn lông lên cho mình, liền xách lên giày cao gót của bản thân, cẩn thận mà đi ra ngoài.
Lúc này hắn mới khép lại đôi mắt đang nhắm hờ của mình, thu lại ý cười ở khóe miệng, lại ngắn ngủi lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Mà Dung Tự bên này đã bắt đầu trang điểm, cảm nhận được Trác Phi Bách tăng lên 2 điểm hảo cảm, hơi nhướng mày, cũng liền không để ý nhiều.
Khó khăn càng lớn, cô càng vui vẻ.
Chờ Trác Phi Bách nghỉ ngơi đủ, lúc từ phòng trong đi ra, vừa lúc thấy Dung Tự ngồi trên sô pha ở bên ngoài, đang cúi đầu nghiêm túc mà nhìn một quyển tạp chí.
Váy dài màu đỏ rực, tóc xoăn dài xõa trên vai, hoa tai kim cương ở trên tai dưới ánh mặt trời lập loè chói mắt tia sáng tỏa ra bốn phía, có thể là nghe được tiếng bước chân của hắn, quay đầu nhìn lại đây, sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng mỉm cười, làm trong lòng Trác Phi Bách không hiểu sao lại giật mình.
Vừa vặn bổ sung cho Dung Tự 3 điểm hảo cảm, làm tròn 35.
Thấy thế, ý cười trên mặt Dung Tự càng thêm xinh đẹp động lòng người, buông tạp chí, tiến lên hai bước đi tới trước mặt Trác Phi Bách, duỗi tay sửa cổ áo của hắn ngay ngắn lại, đối phương liền cười cong cánh tay lên, Dung Tự tiện thể câu tay vào, hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhau đi ra ngoài, bóng dáng nhìn qua cực kỳ xứng đôi.
Chờ tới tiệc từ thiện tiệc kia, gần như lúc cô cùng Trác Phi Bách vừa xuống xe bước lên thảm đỏ, các phóng viên đều lập tức chen chúc tới, bởi vì bọn họ nhớ rõ Dung Tự đã nói qua đêm nay không tới, các nhà truyền thông đều đã chuẩn bị tốt các câu hỏi để phóng vấn nữ minh tinh khác, giành lấy cảm giác tồn tại, ai biết Dung Tự thế nhưng lại tới, có Dung Tự ở đây, đó tuyệt đối chính là tiêu điểm của tin tức, càng đừng nói cô đi cùng chính là Trác Phi Bách, trong vòng ngoài vòng, người nào mà chưa nghe nói qua chuyện cũ của Trác Phi Bách cùng Dung Tự, thậm chí cp của hai người bọn họ đến nay vẫn còn tồn tại, thật sự là một đôi người này đứng chung một chỗ, mặc kệ là từ bên ngoài, vẫn là thành tựu như bây giờ mà nói đều quá xứng đôi.
Đèn flash không ngừng lập loè, Dung Tự cũng đã là thói quen, khóe mắt liếc nhìn một nữ minh tính mới vừa đi ở phía trước, phần lưng hoàn toàn lộ ở bên ngoài, trong mắt thậm chí còn mang theo một ít oán hận, không chút nào để ý mà thu hồi ánh mắt, tự nhiên mà ứng phó với những phóng viên có biểu tình phá lệ kích động.
Câu hỏi nào thích thì trả lời, không thích thì mỉm cười, hiện tại cô hoàn toàn có tư cách bắt bẻ, sẽ không có bất luận ngượng ngùng gì.
Bước lên thảm đỏ của tiệc từ thiện tối nay hoàn toàn là phát sóng trực tiếp trên mạng, một đầu khác của đoàn phim, Kiều Mặc sớm mở ra di động của mình, xem bằng lưu lượng 4g, Diệp Hiên Ca hoàn toàn đắm chìm trong vai diễn của mình.
Mà Tần Khả Phi cũng không biết bản thân bị làm sao, ban đầu thích nghiên cứu diễn xuất của mỗi người như vậy, lúc này thế nhưng có chút thất thần, ngón tay không tự chủ mà sờ di động của bản thân, ngay sau đó giống như là bị thứ gì làm cho tỉnh lại, thu hồi tay.
Lại lúc sau, đoàn phim nghỉ ngơi, cô ta rốt cuộc nhẫn nại không được nữa mà mở di động của mình ra, vừa vặn nghe thấy phóng viên dò hỏi.
"Nghe nói Trác thiếu khoảng thời gian trước bán đấu giá được một đôi hoa tai ở nước Pháp tác phẩm nổi tiếng của thiết kế sư Melissa đắc ý, chân ái chi tâm, có phải chính là một đôi hoa tai kim cương trên tai của Dung tỷ hay không? Có phải vừa lúc xác minh tâm tình của Trác thiếu đối với Dung tỷ hay không?"
Có thể là không khí hỏi đáp trước đó quá mức hài hòa, một tên mao đầu tiểu tử thế nhưng trực tiếp liền cười hì hì hỏi quan hệ của Dung Tự cùng Trác Phi Bách.
Nghe vậy, Dung Tự đầu tiên là sửng sốt, khó trách trước đó lúc cô từ hộp trang sức lấy ra đôi hoa tai này, đám người kia biểu tình có chút vi diệu đâu, xem ra đây là chuẩn bị cho Tần Khả Phi a!
Nghĩ như vậy xong, cô quay đầu nhìn về phía Trác Phi Bách, lại thấy đối phương cũng là sửng sốt, về quan hệ của hắn cùng Dung Tự, hắn đã sớm ở nhiều năm trước cùng tất cả truyền thông nói chuyện kêu bọn họ đừng hỏi cũng không cần viết, xem ra đây là cái tay mới, không hiểu kiêng kị của hắn.
Cảm nhận được ánh mắt Dung Tự nhìn qua, hắn tức khắc cũng quay đầu nhìn lại, lại chỉ nhìn thấy đáy mắt của đối phương hiểu rõ mà cười, như là đang nói, biết ngay đây không phải là anh chuẩn bị cho em!
Nhìn hai mắt như vậy, trên mặt Trác Phi Bách có chút nóng lên, tuy rằng lúc trước cảm thấy đôi hoa tai này thích hợp với Tần Khả Phi, kiệt ngạo, bướng bỉnh, hoạt bát.
Hiện tại cẩn thận chú ý một chút, phát hiện mang ở trên tai Dung Tự, lại cảm thấy trung hoà một chút hoa tai ban đầu, ngược lại mang cho người một loại chú tâm vào sự kiêu ngạo cùng tài năng của cô, đúng vậy, so sánh với Tần Khả Phi, hoa tai càng thích hợp với Dung Tự, đơn giản là khí chất trên người của Tần Khả Phi bây giờ cùng với kim cương lấp lánh còn có chút không tương xứng.
Thôi, đưa cho Dung Tự đi, cô bỏ xuống công việc của đoàn phim cùng chính mình tới tiệc từ thiện, hắn vốn dĩ phải tặng lễ vật cho cô.
Thấy hai người trên đài chỉ là nhìn nhau cười, cũng không có trả lời, phóng viên dưới đài đều có chút an tĩnh, ngay cả cái tay mới bị đầu óc mơ hồ kia cũng trở nên có chút sợ hãi, phải biết rằng một câu nói của Trác Phi Bách hoàn toàn có thể đem cậu ta ở trong nghề phóng viên bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt.
Nhưng ai biết, giây tiếp theo, Trác Phi Bách liền cười nâng tay lên, nhẹ nhàng đem một sợi tóc vén ở sau tai của Dung Tự, để lộ ra đôi hoa tai, đồng thời cười trả lời:
"Có phải giữa bạn bè với nhau tặng quà cũng không được hay sao? Cô ấy bỏ xuống công việc bồi tôi tham gia tiệc tối, tôi đưa quà bồi thường cho cô ấy, này thực bình thường. Được rồi, hai người chúng tôi chậm trễ thời gian ở đây cũng quá lâu rồi, xem hai vị tiểu thư bên kia bị đông lạnh đến mũi đều đỏ hết, vẫn là chạy nhanh làm các cô ấy lại đây đi, chúng tôi liền đi trước!"
Trác Phi Bách cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của phóng viên, ngược lại dùng mối quan hệ bàn bè trả lời, cũng khiến cho các phóng viên đó hưng phấn lắm rồi, được rồi, ngày mai đầu đề có, Trác thiếu cũng không có bài xích, thái độ còn thực ôn hòa, Dung Tự này, không chừng muốn gả vào hào môn nha.
Mà ở đầu này Tần Khả Phi vừa nhìn thấy hoa tai bên tai Dung Tự, không biết tại sao, thế nhưng liền cảm giác tim của mình như là bị cái gì đâm xuống, sao lại thế này? Cô, cô đây là làm sao vậy? Vốn dĩ, con người Trác Phi Bách ra làm sao cô không phải đều đã biết sao? Như thế nào, như thế nào sẽ có chút khổ sở đâu? Cũng là lúc này, vừa lúc đến cảnh quay của cô.
Vừa vào vị trí, nhìn Diệp Hiên Ca đứng ở trước mặt cô, cả người cô còn có chút hoảng hốt.
Tiểu sư muội cùng nam chính là thanh mai trúc mã, tự nhiên là trốn không thoát cảnh diễn tình đậu sơ khai, đáng tiếc đầu óc của Tần Khả Phi bây giờ hoàn toàn bị những suy đoán về quan hệ của Dung Tự với Trác Phi Bách chiếm cứ, chờ sau khi Diệp Hiên Ca nói xong lời thoại của anh ta, cô thế nhưng liền sững sờ thật lâu.
Đạo diễn lập tức bực bội mà hét lên tiếng cắt.
"Cái quỷ gì thế? Cô nói lời thoại a, cô nhìn Diệp Hiên Ca làm cái gì? Trên mặt cậu ta có chữ viết có thể nhắc nhở cô hả? Hơn nữa cô mang theo chút ngượng ngùng của thiếu nữ được không? Nhìn chằm chằm cậu ta như vậy làm cái gì, Tần Khả Phi, cô rốt cuộc có thể diễn hay không? Nhân lúc còn sớm cút cho tôi!"
Đạo diễn quả thực bị cô gái này làm cho tức giận đến choáng váng đầu óc, so sánh với Dung Tự, kỹ thuật diễn của cô ta giống như đống phân, mệt ông trước đó thấy cô ta nghiêm túc chăm chỉ như vậy, còn đối với cô ta thay đổi một chút, ai biết khi diễn vẫn là một bộ đức hạnh như vậy, chăm chỉ thường ngày rốt cuộc dùng đi nơi nào?
Mà Tần Khả Phi bị ông ta hét lên như vậy, cả người nháy mắt hoàn hồn, vừa nhấc đầu liền thấy sâu trong đáy mắt của Diệp Hiên Ca chợt lóe lên tia trào phúng.
Ngu xuẩn.
Cô nhìn thấy được ý này trong mắt của đối phương, bên trong đầu óc đang miên man suy nghĩ về Dung Tự cùng Trác Phi Bách nháy mắt tan biến, chỉ cảm thấy cả người giận đến sôi máu.
Nhưng cô cũng biết hiện tại không phải lúc để nháo loạn, Diệp Hiên Ca có địa vị gì, cô có địa vị gì, người ta cũng chỉ ném ánh mắt lại đây, không tỏ vẻ gì khác, ngay cả lời nói cũng chưa nói, nếu mình nháo loạn lên ai cũng chỉ biết là mình vô cớ gây rối.
Trong lòng Tần Khả Phi nghẹn một bụng tức giận, lúc nghỉ ngơi, đem lời thoại của bản thân học thuộc lòng, suy nghĩ nhất định phải làm cho Diệp Hiên Ca lau mắt mà nhìn mới được, sau đó tới phần treo trên dây thép, đây là cảnh luyện kiếm của cô cùng Diệp Hiên Ca, yêu cầu phải dùng dây thép.
Mới vừa treo lên, cô giống như nghe được một ít âm thanh kỳ quái, nhưng nhìn đạo diễn bên kia có biểu tình không kiên nhẫn cũng không dám nói ra, chờ sau khi động đậy hai cái, lại phát hiện âm thanh kia càng thêm rõ ràng.
Chính là cô còn chưa kịp phản ứng lại, người xung quanh nháy mắt liền vang lên một trận kinh hô, sau đó cô liền cảm giác được một cổ không trọng lực đánh úp lại, hét lên một tiếng, mặt đất cách cô càng ngày càng gần......
Mà một đầu này Dung Tự với Trác Phi Bách sớm đã được người dẫn đường ngồi xuống, đổi thành trước kia, cô giống như Hoa Hồ Điệp bay tán loạn khắp nơi, hiện tại cô chỉ cần chờ đợi người ta chạy lại đây tìm cô là được, Trác Phi Bách ở bên người cô, có rất nhiều người lại đây chào hỏi.
Dung Tự ngồi yên tĩnh một chỗ, thỉnh thoảng uống chút nước hoa quả, có người tới liền giơ lên ly rượu, cười hàn huyên hai câu, có thể nói, người mà Trác Phi Bách quen biết, cơ bản cô đều nhận thức, cũng không cần đối phương giới thiệu bất luận cái gì, một đám người trò chuyện cũng rất vui vẻ, thậm chí rất nhiều chuyện mà bọn họ nói ngay cả Trác Phi Bách cũng chưa nghe nói qua, Dung Tự căn bản là sẽ không vắng vẻ anh ta, thỉnh thoảng phải kéo anh ta tiến vào, làm cho đầu óc của anh ta căn bản là không rãnh rỗi để suy nghĩ Tần Khả Phi bây giờ như thế nào.
Tiệc tối liên tục đến 10 giờ rưỡi đêm, bây giờ đã 9 giờ rưỡi, mới vừa tiến hành xong một nửa, vào lúc này, bên ngoài hội trường, thuộc hạ của Trác Phi Bách liền nhận được điện thoại từ bệnh viện, nghĩ đến nội dung cuộc gọi, lại nhìn bên trong hội trường vô cùng náo nhiệt, hắn chỉ do dự một hồi, ngay lập tức đi vào.
Mà ở bên này Dung Tự đang cùng một nhà làm phim nổi tiếng trong nước nói chuyện phiếm, tự nhiên thấy được người đàn ông kia cúi người nói khẽ ở bên tai của Trác Phi Bách, sắc mặt của Trác Phi Bách một chút liền thay đổi.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao? Tần Khả Phi?
Cô khẽ cười, ngay lập tức kết thúc cuộc trò chuyện với nhà làm phim bên cạnh, Trác Phi Bách liền không thấy đâu.
Cô buông ly rượu ở trên tay, cau mày liền đi ra ngoài.
Người mới ra ngoài hội trường, liền thấy Trác Phi Bách đã ngồi vào bên trong xe rời đi.
Dung Tự tiến lên đuổi theo hai bước, Trác Phi Bách thậm chí chỉ tới kịp thấy làn váy màu đỏ của đối phương, xe liền khởi động.
Lúc này, hắn mới nhớ tới chính mình rời đi chưa có nói với Dung Tự, vì thế ngay lập tức gọi tới di động của Dung Tự.
"Xin lỗi, Khả Phi đã xảy ra chuyện, anh phải đến bệnh viện thăm cô ấy, cô ấy ở bên này không có người thân, bệnh viện chỉ tìm được số di động của anh......"
"Ừm, nghiêm trọng không?"
"Không biết, bệnh viện người ta nói cô ấy bởi vì dây thép bị đứt, từ giữa không trung ngã xuống, cũng không biết bây giờ thế nào?"
"Được, vậy anh đi đi, anh, à, còn trở lại không?"
Thái độ mềm mại này của Dung Tự coi như khó có được, trong giọng nói thậm chí mang theo chút chờ mong cùng nhu nhược.
Hiện tại Dung Tự hẳn là vẫn đứng ở trong gió lạnh tiếp điện thoại của hắn, âm cuối run rẩy hắn là có thể nghe ra.
Nghe được như vậy trong lòng của Trác Phi Bách không hiểu sao lại mềm nhũn.
"Ừ, em đi vào trước, đừng đứng bên ngoài. Chỉ cần Khả Phi bên kia không có việc gì, anh sẽ trở lại......"
"Được, em chờ anh."
Trong điện thoại Dung Tự lập tức gấp đến không chờ nổi mà nói, trong giọng nói thậm chí còn mang theo chút nhảy nhót cùng vui sướиɠ.
Khó lộ ra được thần thái của thiếu nữ, làm cho Trác Phi Bách cũng cong lên khóe miệng theo.
Cúp điện thoại, Dung Tự cũng thu hồi tươi cười ở khóe miệng.
Ngẩng đầu nhìn lên không trung, đầy trời đều là ngôi sao, thật xinh đẹp a, nhưng lạnh cũng là thật sự!
Mà chỉ một tư thế nhìn lên như vậy, vẫn là làm cho đám paparazzi bên ngoài đợi hồi lâu chụp liên tục, không thể không nói, thật sự đẹp đến cực kỳ xót xa!
Sau đó, Dung Tự trở về hội trường.
Mà Trác Phi Bách đi vào bệnh viện, mà ở nơi đó nhân viên của đoàn phim đều đợi rất đông, hắn tiến lên liền nghe bác sĩ nói tình trạng của Tần Khả Phi giống như còn rất nghiêm trọng, chân trái bị gãy xương, toàn thân đều có trầy da ở mức độ khác nhau, kế tiếp quay phim sợ là không có biện pháp tiếp tục, chân trái càng là yêu cầu bảo dưỡng thật tốt, hiện tại còn chưa có gây tê.
Nghe bác sĩ nói như vậy, Trác Phi Bách mới vừa vào phòng bệnh không bao lâu liền thấy Tần Khả Phi đã tỉnh dậy, chính là vẫn luôn cúi đầu, làm cho người thấy không rõ biểu tình.
Trác Phi Bách tiến lên hai bước, bỗng nhiên thấy Tần Khả Phi ngẩng đầu lên, trên mặt sớm đã tràn đầy nước mắt, vừa thấy liền biết lời bác sĩ vừa mới nói cô cũng nghe được.
"Tôi không thể quay phim phải không? Bộ phim này tôi không thể tiếp tục diễn phải không? Anh có thể giúp tôi nói với đạo diễn được không, nói với Dung Tự tỷ, tôi có thể, qua hai ngày tôi liền có thể xuống giường, có thể diễn, cầu xin bọn họ không cần đem tôi đổi đi, Trác Phi Bách, được không?"
Nhân vật tiểu sư muội này cô thật sự rất thích, cũng tiêu phí rất nhiều tâm tư ở đó, cô chưa bao giờ nghiêm túc với một việc nào như vậy, nếu nói ngay từ đầu phần nhiều là vì giận dỗi với Diệp Hiên Ca, như vậy hiện tại cô lại là chân chân chính chính mà muốn diễn thật tốt nhân vật này, muốn giành lấy vận mệnh cho chính mình, không vì những người khác, chỉ vì chính mình, chính là hiện tại......
Tần Khả Phi nước mắt ào ào chảy xuống, hai mắt lại cố gắng mà mở to, nhìn về phía Trác Phi Bách, cứ việc biết cơ hội xa vời, cô vẫn là mong mỏi có thể thấy đối phương gật đầu.
Mà mày của Trác Phi Bách trực tiếp liền nhíu lại, phải biết rằng hôm nay người bị thương là Dung Tự, đoàn phim cũng không nhất định trăm phần trăm sẽ chờ cô ấy, đóng phim vốn là công việc đốt tiền, dù mặt mũi của hắn có lớn, cũng không thể kêu Diệp Hiên Ca, Dung Tự, đạo diễn, sản xuất, tất cả mọi người chờ một mình Tần Khả Phi, chỉ là một bộ phim thôi, cô ta nếu là muốn quay, hắn hoàn toàn có thể tìm cho cô ta một bộ càng tốt hơn.
Nhưng nhìn Tần Khả Phi cái dạng này, hắn có chút nói không nên lời, tiến lên hai bước liền đem Tần Khả Phi khóc lóc thảm thiết ôm vào trong lòng ngực của mình, nhẹ giọng an ủi, những người ở bên ngoài một người nói tiếp một người mà rời đi, lưu lại Kiều Mặc ở bên ngoài nhìn hai người trong phòng bệnh ôm nhau, thật sự rất muốn hỏi một chút tình huống của Dung Tự, cô ấy có phải còn lưu tại tiệc từ thiện hay không, hay là đã trở về? Trở về như thế nào?
Chính là Trác Phi Bách chỉ lo an ủi Tần Khả Phi, căn bản là không có thời gian để ý tới cậu ta.
Kiều Mặc dậm chân một cái rồi hướng phía ngoài chạy đi, không lên xe của đoàn phim, ngược lại trực tiếp hướng hội trường của tiệc từ thiện chạy tới.
Hiện tại tiệc tối cũng sắp kết thúc, cũng
không biết rốt cuộc Dung Tự đang thế nào, trước đó là Trác Phi Bách đón cô ấy đi, hiện tại trong lòng trong mắt của Trác Phi Bách chỉ còn lại có một mình Tần Khả Phi, Dung Tự trở về như thế nào, nếu là uống say làm sao bây giờ?
Càng nghĩ, trong lòng Kiều Mặc cảm thấy càng hoảng.
Hắn...... Hắn còn cần Dung Tự hỗ trợ đâu! Hắn còn muốn nổi tiếng, còn muốn kiếm tiền, căn bản là không rời đi sự hỗ trợ của Dung Tự, đúng vậy, chính là như vậy, hắn sở dĩ cứ rối loạn chính là vì như vậy!
Xây dựng tốt tâm lý xong Kiều Mặc liền một khắc cũng không dừng lại mà đi thẳng tới hội trường từ thiện.
Một đầu khác Dung Tự nhìn nhìn, hiện tại không sai biệt lắm đã sắp đến 10 giờ 20, rất nhiều người đã lục đυ.c xuống sân khấu, mọi người tới như thế nào thì đi như thế ấy, xoay đi ngoảnh lại chỉ dư lại một mình cô lẻ loi mà ngồi ở chỗ này, có chút xấu hổ, cứ việc Dung Tự biểu tình điềm đạm, cũng không có lộ ra ý tứ xấu hổ, nhưng rất nhiều nữ diễn viên lại ở trong lòng nhỏ giọng mà cười nhạo, đặc biệt là nữ diễn viên lộ lưng ra ngoài kia, trước đó bị Dung Tự cướp sạch nổi bật, trong mắt trào phúng đều sắp che dấu không được.
Trác thiếu cô không hầu được thì thế nào, còn không phải nửa đường liền ném xuống cô ta một người đi rồi, hiện tại bên ngoài chỉ sợ ngay cả xe tới đón cô ta cũng không có, mất hết mặt mũi!
Dung Tự hoàn toàn bỏ qua này đó ánh mắt, tiếp tục uống rượu vang đỏ của mình, uống đến khuôn mặt nhỏ đều có chút đỏ lên, người ở hội trường cũng một đám lại một đám mà đi rồi, đi đến cuối cùng thế nhưng chỉ còn lại có cô cùng một đám nhân viên công tác.
Bây giờ, 11 giờ tối.
Dung Tự lại nhìn thời gian, trong lòng đã sớm không kiên nhẫn, cô biết Trác Phi Bách sẽ không trở lại, nhưng dáng vẻ và thái độ vẫn cần làm cho đủ.
Ngay cả nhân viên công tác cũng sắp lộ vẻ mặt khó xử, Dung Tự lúc này mới cười buông xuống ly rượu, đứng lên, nhìn chùm đèn thủy tinh duy nhất trên đỉnh đầu của mình.
Ồ, nhìn qua rất thảm a!
Chỉ là cô vừa mới chuyển thân, cửa lớn hội trường bỗng nhiên bị người đẩy ra, một bóng người đỡ một bên cửa, thở hổn hển, liền chậm rãi đi đến.
"Dung Tự, tôi tới đón cô về nhà......"
Edit: chúc các nàng Giáng sinh vui vẻ nha🧚
♀️🧚
♀️🧚
♀️